Đêm ngày hôm đó, Mộ Dung Vô Địch dẫn đầu, bốn mươi chín gia chủ của các vương tộc Đông Hải theo sau, mặc dù họ chỉ dẫn theo tổng cộng vài trăm đàn em thân cận nhưng ai trong số đó cũng là cao thủ hàng đầu.
Đặc biệt là mười hộ vệ đi theo Mộ Dung Vô Địch lại càng là cao thủ trong số các cao thủ.
Mười người này mà hợp sức với nhau thì chuyện san bằng Hồng Anh Xã lại dễ như trở bàn tay.
Lúc vương tộc Đông Hải đang bừng bừng khí thế, trước cửa khu nhà chiến khu tỉnh.
Mấy công binh đang trộn xi măng, động tác tháo vát nhanh nhẹn sửa chữa tường rào.
Mục Hàn và tứ đại chiến thần đứng bên cạnh quan sát.
Mục Hàn nhún vai, nói với vẻ mặt bất lực: “Kể từ đội kỵ binh tám trăm người của nhà họ Lữ lần trước thì đây đã là lần thứ hai tường rào của khu nhà chiến khu tỉnh bị xô đổ phải không?”
Chúc Long cười bối rối: “Đây là do anh không thể để lộ thân phận, nếu không thì ai dám hành xử như vậy chứ?”
“Vì nước vì dân, thân phận của tôi không thể lộ ra dễ dàng”, Mục Hàn nói: “Nếu như tường rào còn bị đổ thêm lần nữa thì tôi không sửa nữa, cứ dùng luôn thuốc nổ Ý cho nó nổ tan tành luôn đi!”
“Ồ, đại ca, anh đừng nói mấy chuyện xui xẻo!”, Chúc Long lập tức trêu đùa: “Nói không chừng đêm nay bức tường này lại bị xô đổ luôn ấy chứ!”
“Cái đám con ông cháu cha Đông Hải chắc chắn sẽ trở về tìm thêm viện binh!”
“Đến thì tốt!”, Mục Hàn nói: “Mấy lão già của vương tộc Đông Hải dạy dỗ ra cái đám ngông nghênh ngỗ ngược này, tôi phải dạy dỗ lại bọn chúng một trận cho tử tế!”
“Con mất dạy là lỗi của bố”.
Dù cho sau lưng đám con ông cháu cha này là vương tộc Đông Hải với nền tảng hàng trăm năm thì Mục Hàn cũng chẳng buồn bận tâm.
Đúng lúc này, một đám người tiến đến từ phía xa.
Người nào cũng mặc trang phục cấp tướng, trên vai gắn sao.
Rõ ràng địa vị và thân phận không hề thấp.
Người đi đầu lại là Viên Duy Nhất - tư lệnh của chiến khu tỉnh.
“Đại ca, anh xem kìa!”, lúc này, Chúc Long liền lên tiếng: “Tư lệnh của tám chiến khu lớn đều đến cả rồi!”
“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, cũng nhìn về phía các tư lệnh của tám chiến khu lớn.
Ngoài Viên Duy Nhất ra, Mục Hàn chưa từng gặp bảy tư lệnh của các chiến khu lớn còn lại.
Viên Duy Nhất là người đầu tiên bước lên trước, đi đến trước mặt Mục Hàn, thi hành quân lễ, nói với vẻ cung kính: “Tư lệnh Viên Duy Nhất của chiến khu tỉnh kính chào đại thống soái!”
“Kính chào đại thống soái!”, bảy tư lệnh còn lại cũng không hẹn mà cùng hành lễ.
Mặc dù đây là lần đầu bọn họ gặp Mục Hàn, nhưng trong lòng bảy tư lệnh này, uy danh của đại thống soái đã như sấm bên tai từ lâu.
“Đại thống soái, dựa theo chỉ thị cao nhất, tám chiến khu lớn gần đây đang chuẩn bị tiến hành một buổi kết hợp diễn tập quân sự để đe doạ một số quốc gia láng giềng vẫn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy, vậy nên tư lệnh của bảy chiến khu lớn còn lại cũng có mặt đầy đủ”.
Viên Duy Nhất nói: “Đại thống soái, để tôi giới thiệu bọn họ với cậu!”
Nói xong, Viên Duy Nhất liền giơ tay chỉ vào một tướng lĩnh đang đứng bên trái ông ta: “Đại thống soái, vị này là Tôn Chính Duật – tư lệnh chiến khu Đông Hải!”
“Kính chào đại thống soái!”
“Tôn Chính Duật tôi đã ngưỡng mộ đại thống soái từ lâu! Hôm nay có cơ hội gặp mặt thật đúng là vinh hạnh ba đời!”
Có thể thấy sự kích động của Tôn Chính Duật bộc phát ra từ nội tâm.
Dù là một lão tướng đã chinh chiến trên chiến trường nhiều năm, đứng trước mặt Mục Hàn vẫn cảm thấy hơi lúng túng.
“Tôi đã nghe danh tướng quân Tôn từ lâu rồi”, Mục Hàn cười nói: “Gánh vác trách nhiệm bảo vệ Đông Hải, cống hiến của tướng quân Tôn lớn lắm đấy!”
Đông Hải là thành phố lớn mang tầm cỡ quốc tế duy nhất của Hoa Hạ, dù là địa vị chính trị hay kinh tế cũng đều vô cùng quan trọng.
Vậy nên, mặc dù tư lệnh của tám chiến khu lớn này đều đồng cấp nhưng thật ra địa vị của tư lệnh chiến khu Đông Hải vẫn là cao nhất.
Thông thường những tướng quân có thể tiến vào cơ quan quân sự tối cao của Hoa Hạ đều từng đảm nhiệm trọng trách bảo vệ chiến khu Đông Hải.
Đây là quy tắc bất thành văn trong giới quân sự Hoa Hạ.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Tôn Chính Duật liền tỏ vẻ kinh ngạc đầy vui sướng.
Là quân thần của Hoa Hạ, Mục Hàn có địa vị vô cùng vĩ đại, bởi vậy mà rất ít người có thể lọt vào mắt xanh của anh, thế nhưng Mục Hàn lại nhớ tên của Tôn Chính Duật ông ta.
Đối với Tôn Chính Duật mà nói, đây là niềm vinh hạnh mà cho dù có bao nhiêu tiền đi nữa cũng không mua nổi.
“Làm tròn chức trách là nhiệm vụ của một người quân nhân!”, Tôn Chính Duật khiêm tốn nói.
Tiếp đó, Viên Duy Nhất lại giới thiệu sáu tư lệnh còn lại cho Mục Hàn.
“Đây là tư lệnh Đỗ Phong của Dương Thành!”
“Đây là tư lệnh Hà Thiệu Phong của Xuân Thành!”
“Đây là tư lệnh Lã Chấn Vũ của Hoa Thành!”
“…”
Viên Duy Nhất giới thiệu tới đâu là Mục Hàn lần lượt bắt tay sáu tư lệnh tới đó.
Điều này khiến cho mấy người Đỗ Phong vô cùng kích động.
Họ đều hào hứng chẳng khác Tôn Chính Duật là mấy.
Bọn họ vẫn thường nghe đến uy danh của chiến thần Mục Hàn ở chiến khu của mình, vốn dĩ cho rằng nhất định sẽ là một sát thần lạnh lùng vô cảm, không ngờ anh lại hoà nhã dễ gần như vậy.
Không tỏ phong thái nào của một người lãnh đạo quân sự tối cao.
“Ô?”, Tôn Chính Duật để ý đến mấy công binh bên cạnh đang sửa tường rào, hiếu kỳ hỏi: “Đại thống soái, tường rào này…”
Với kinh nghiệm của Tôn Chính Duật, bức tường rào này nhất định là bị người ta xô đổ.
“Ha ha! Không có gì”, Mục Hàn cười nói: “Chỉ là mấy đứa trẻ không hiểu chuyện chạy đến phá phách, xô đổ tường rào mà thôi!”
Với Mục Hàn, mấy kẻ con ông cháu cha ở Đông Hải như Mộ Dung Phương chỉ là đám con nít ranh mà thôi.
Mặc dù Mục Hàn cũng chẳng lớn hơn bọn chúng bao nhiêu.
Nhưng nếu bàn luận sâu, trải nghiệm trong vòng sáu năm nay của Mục Hàn còn nhiều hơn so với hai mươi năm cuộc đời của cả đám con ông cháu cha Đông Hải như Mộ Dung Phương cộng lại.
“Cái gì?”, Tôn Chính Duật không khỏi hít sâu một hơi: “Đứa trẻ nào mà lại to gan đến như vậy chứ?”
Dù sao đây cũng là khu nhà chiến khu tỉnh.
Người bình thường tuyệt đối không thể tìm được nơi này.
Hơn nữa, dựa theo mức độ thiệt hại của bức tường rào, có thể thấy kẻ ra tay chắc chắn là cao thủ.
“Một đám nhóc con có mắt như mù chưa trải sự đời đến làm loạn thôi”, Mục Hàn cười tỏ vẻ chẳng sao hết: “Tôi đã ra tay dạy dỗ bọn chúng rồi!”
“Hơn nữa, tối nay bọn chúng còn dẫn theo phụ huynh trong nhà đến đây xin lỗi nữa”.
Nghe Mục Hàn nói vậy, tám tư lệnh mới yên tâm.
“Hoá ra là như vậy!”, Tôn Chính Duật khẽ cười rồi gật đầu: “Dọa tôi hết cả hồn, tôi còn cho rằng là kẻ nào ăn gan hùm mật báo dám đến gây sự với đại thống soái cơ đấy!”
“Ai dám gây sự ở chiến khu tỉnh, gây bất lợi cho đại thống soái, Viên Duy Nhất tôi sẽ là người đầu tiên không chấp nhận!”, Viên Duy Nhất lập tức bày tỏ thái độ.
“Được rồi, vào phòng rồi nói sau”, Mục Hàn phất tay.
Mặc dù tám chiến khu lớn kết hợp diễn tập, Mục Hàn không trực tiếp tham gia, nhưng bọn họ đều muốn nghe ý kiến chỉ đạo của Mục Hàn để lần diễn tập quân sự này đạt được hiệu quả tốt nhất.
Cùng lúc này.
Đông Hải.
Trong trang viên nhà họ Sở.
Sở Nhậm Hành cho gọi mấy người Sở Hùng, Sở Lão Lục và Sở Chí Minh tới.