Điện Chủ Ở Rể

Chương 509: Thái tử xuất hiện




Đến khu nhà chiến khu, Mục Hàn đưa Tiêu Ngũ Nhạc vào một căn phòng tối.

Thấy hoàn cảnh âm u xung quanh căn phòng tối và âm thanh xì xào không biết là gì, Tiêu Ngũ Nhạc vô cùng hoảng hốt.

“Nơi này từng là nơi bọn tao nhốt kẻ phản bội, gián điệp và tội phạm chiến tranh, người ngoài gọi là địa ngục trần gian, ý chỉ những người vào đây gần như không có cơ hội sống sót trở ra…”

Nghe Mục Hàn giảng giải, Tiêu Ngũ Nhạc run rẩy cả người: “Mày mày mày… Rốt cuộc mày là ai?”

“Mày không xứng được biết tao là ai”, Mục Hàn thản nhiên nói: “Tao vốn định để mày nếm thử tất cả dụng cụ tra tấn ở nơi này một phen, để mày cảm nhận mùi vị sống không được, chết cũng không xong”.

“Nhưng mày là nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha Đông Hải, nên bây giờ tao thay đổi ý định rồi”.

Nghe Mục Hàn nói như vậy, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức thở phào: “Ha ha ha! Mày sợ rồi đúng không? Tao đã nói mà, kẻ nào dám dây vào hội con ông cháu cha Đông Hải chúng tao chứ?”

“Bây giờ mày mau mau thả tao ra, có thể tâm trạng tao tốt sẽ không truy cứu mày nữa!”

“Thả mày ra?”, Mục Hàn lắc đầu, đạp chân lên bụng Tiêu Ngũ Nhạc, nói: “Mày nghĩ nhiều rồi”.

“Sở dĩ tao không dùng những dụng cụ tra tấn này xử lý mày là vì tao đã nghĩ ra cách hay hơn để hành hạ mày!”

“Hả?”, Tiêu Ngũ Nhạc lập tức sửng sốt.

Mục Hàn nói tiếp: “Đó là cho mày quỳ ở đây bảy ngày bảy đêm, để sám hối về những lần bạo hành mà mày đã thực hiện trong quá khứ!”

“Cái gì?”, Tiêu Ngũ Nhạc kinh ngạc, lắc đầu nói: “Tao không quỳ!”

Tiêu Ngũ Nhạc hắn là ai chứ?

Đường đường là nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha ở Đông Hải!

Nếu quỳ ở nơi quái quỷ này bảy ngày bảy đêm, để chuyện này đồn ra ngoài thì mặt mũi hắn để đi đâu?

“Chuyện này mày không quyết định được!”, Mục Hàn đạp hắn một đạp.

Tiêu Ngũ Nhạc không thể chống đỡ, hai chân nhũn ra, không tự chủ mà quỳ xuống.

“Tao nghĩ mày quỳ ở đây bảy ngày bảy đêm còn khó chịu hơn cả việc khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong nhỉ?”

Mục Hàn cười đáp: “Nhưng mày đừng mong có thể lười biếng, hoặc là đợi tao rời đi rồi thì không quỳ nữa”.

Mục Hàn nói xong huýt dài một tiếng.

Lúc này, Quỳ Ngưu dẫn theo bốn chú chó nghiệp vụ to lớn dũng mãnh tiến tới.

Anh ta nói với Mục Hàn: “Đại ca, chuẩn bị xong cả rồi”.

“Ừ”, Mục Hàn gật đầu, chỉ vào bốn chú chó nghiệp vụ, nói: “Mày nhìn thấy rồi đấy, bốn chú chó nghiệp vụ này được huấn luyện nghiêm khắc, vóc dáng to khỏe, răng nanh sắc bén, cho dù là đối đầu với sói, bọn chúng cũng có thể chiến thắng”.

“Mày mày mày… Mày muốn làm gì?”, Tiêu Ngũ Nhạc cảm thấy hai chân mềm nhũn.

Bốn chú chó nghiệp vụ trông có vẻ còn hung dữ hơn cả sói Siberia khiến Tiêu Ngũ Nhạc khiếp sợ.

Nhất là trong hoàn cảnh âm u này, tám con mắt tựa như hồn ma dán chặt vào Tiêu Ngũ Nhạc khiến hắn sởn tóc gáy.

“Tao sẽ không tự mình ngồi canh mày đâu”, Mục Hàn nói: “Bốn chú chó nghiệp vụ này sẽ ngày đêm trông chừng mày, giám sát mày quỳ bảy ngày bảy đêm. Nếu mày dám lười biếng, bọn chúng sẽ không hề do dự mà lao tới ngoạm một miếng thịt của mày!”

Mục Hàn vừa dứt lời, bốn chú chó nghiệp vụ giống như hiểu được lời anh, lần lượt đến bốn vị trí trước sau trái phải quanh Tiêu Ngũ Nhạc ngồi xuống.

Đôi mắt chó như chuông đồng nhìn chằm chằm Tiêu Ngũ Nhạc, Tiêu Ngũ Nhạc sợ hãi quỳ xuống đất, không dám nhúc nhích.

Mặt khác, sau khi quay về Đông Hải, Kiều Dật và những thành viên khác trong hội con ông cháu cha không dám đi cầu cứu nhà họ Tiêu. Dù sao chuyện này nói ra cũng quá mất mặt.

Đám người Kiều Dật hùng hổ đi tìm nhân vật quan trọng của hội con ông cháu cha Đông Hải theo yêu cầu của Tiêu Ngũ Nhạc, chính là Mộ Dung Phương - cậu chủ của nhà Mộ Dung.

Nhà Mộ Dung ở Đông Hải là gia tộc đứng đầu vương tộc, nội tình bên trong rất thâm sâu, có lịch sử những bốn, năm trăm năm.

Mộ Dung Phương là người thừa kế thứ nhất của nhà họ Mộ Dung, ngoại trừ nắm trong tay quyền thế cao ngất của nhà họ Mộ Dung thì hắn còn tu luyện võ công siêu phàm, hơn trăm người không thể tiếp cận hắn.

Nghe nói võ công của Mộ Dung Phương ngang ngửa với thủ lĩnh Hồng Chân Long của Hồng Anh Xã.

Xét đến tuổi tác của Hồng Chân Long, Mộ Dung Phương trẻ tuổi có vẻ càng hơn một bậc.

Do đó, Mộ Dung Phương cũng không nhường ai, trở thành nhân vật đầu não của hội con ông cháu cha Đông Hải, được người khác gọi là “Thái tử”.

Lúc đám người Kiều Dật tìm đến Mộ Dung Phương, Mộ Dung Phương đang ở trong một câu lạc bộ hưởng thụ sự phục vụ của các cô gái xinh đẹp.

Đám người Kiều Dật không dám làm phiền Mộ Dung Phương, cung kính đứng ngoài đợi.

Cho đến khi Mộ Dung Phương hưởng thụ xong thì thông báo bọn họ tiến vào.

“Các cậu gấp gáp đến tìm tôi như vậy có chuyện gì sao?”, Mộ Dung Phương nằm trên chiếc giường cỡ lớn, nhàn nhã nhả ra làn khói thuốc.

“Thái tử, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Kiều Dật lập tức kể lại toàn bộ những gì họ đã gặp phải ở tỉnh cho Mộ Dung Phương nghe.

“Hả?”, nghe Kiều Dật kể xong, Mộ Dung Phương không khỏi nhíu mày: “Không ngờ trong tỉnh lại có nhân vật như vậy, ngay cả hội con ông cháu cha chúng ta cũng không xem ra gì ư?”

“Đúng vậy thưa Thái tử”, Kiều Dật gật đầu đáp: “Hơn nữa, kỳ lạ hơn là Hồng Anh Xã cũng vô cùng kiêng dè thằng nhóc ấy”.

“Hồng Anh Xã là cái thá gì!”, Mộ Dung Phương khinh thường đáp trả, trầm ngâm một lát mới nói: “Cậu Tiêu là nhân vật số hai trong hội con ông cháu cha, chuyện của cậu Tiêu cũng là chuyện của Mộ Dung Phương tôi!”

“Chuyện này tôi chắc chắn sẽ giải quyết!”

Nhận được câu trả lời của Mộ Dung Phương, Kiều Dật không khỏi thở phào.

Với vai trò là nhân vật trung tâm của hội con ông cháu cha, Mộ Dung Phương cũng là người có thể ổn định cục diện. Trong mắt của những kẻ ăn chơi thuộc hội con ông cháu cha Đông Hải, một khi Mộ Dung Phương đích thân ra tay thì chắc chắn sẽ thành công.

Dù sao, ngay cả thủ lĩnh Hồng Chân Long của Hồng Anh Xã cũng không dám đối chọi trực diện với Mộ Dung Phương.

Mộ Dung Phương cũng không qua loa, lập tức điểm danh binh lính, chọn ra hơn trăm người năng lực hạng nhất trong số đàn em của mình, lần lượt ngồi vào mười chiếc xe Land Rover, lao vùn vụt đến tỉnh.

“Thái tử, tôi đã điều tra được rồi”, lúc đến địa phận của tỉnh, Kiều Dật nói: “Thằng nhóc đó đưa anh Tiêu đến một khu nhà cũ nát ở ngoại ô tỉnh, cách chỗ chúng ta không xa”.

“Được!”, Mộ Dung Phương gật đầu đáp: “Vậy thì đến thẳng đó”.

Chẳng bao lâu sau, mười chiếc xe Land Rover dừng ở bên ngoài khu nhà chiến khu.

“Cái gì?”

“Ngay cả Thái tử Mộ Dung Phương cũng đích thân xuất hiện rồi sao?”

Tại Hồng Anh Xã khu vực tỉnh.

Thám tử thông tin nhanh nhạy của Hồng Anh Xã đã nghe được tin tức hội con ông cháu cha Đông Hải lái mười chiếc xe Land Rover, dẫn theo trăm người hùng hổ đi đến tỉnh.

Anh ta mau chóng đến báo cáo cho Kim cang Tống.

Kim cang Tống nghe được tin tức không khỏi kinh ngạc.

“Đại ca, xem ra hội con ông cháu cha Đông Hải đối đầu trực tiếp với người đó rồi”, người phụ tá do dự hỏi: “Anh nói xem chúng ta có cần nhắc nhở Thái tử Mộ Dung Phương không?”

“Vì sao chúng ta phải nhắc nhở Thái tử Mộ Dung Phương?”, Kim cang Tống ngẫm nghĩ rồi nói: “Rõ ràng người đó muốn mượn cơ hội lần này để diệt gọn hội con ông cháu cha Đông Hải, cậu đi báo tin cho bọn họ nghĩa là sao?”