Điện Chủ Ở Rể

Chương 454: Tang Kiệt - quân phiệt vùng Đông Nam




Nhìn thấy Sở Chiêu Quân tới, Mục Hàn cũng dừng bước.

“Chiêu Quân, sao em lại tới đây?”, Mục Hàn cảm thấy khó hiểu hỏi.

“Anh Mục Hàn, hãy tha thứ cho em vì đã không nghe lời anh”, Sở Chiêu Quân áy náy nói: “Dù sao em cũng là người nhà họ Sở, bây giờ nhà họ Sở đang gặp khó khăn, sao em có thể chỉ biết lo thân mình được chứ?”

“Nhưng bọn họ muốn em đi vào con đường chết đấy!”, Mục Hàn lắc đầu: “Bọn họ đối xử với em như vậy, em làm thế không đáng!”

“Không có gì là đáng hay không đáng cả”, Sở Chiêu Quân nói: “Đều là do em tự nguyện”.

“Hơn nữa, vì em mà chị Nhã Hiên cũng bị liên lụy, em không chịu được”.

“Không liên quan đến em”, Mục Hàn khẽ nói: “Cho dù không có em, thì đám người xấu xa nhà họ Sở cũng sẽ không từ thủ đoạn như vậy thôi”.

“Anh Mục Hàn, anh không cần khuyên em”, Sở Chiêu Quân nói: “Em đã quyết định rồi, em muốn ở lại đây. Em là con cháu nhà họ Sở, em có trách nhiệm gánh chịu khó khăn của nhà họ Sở”.

“Được rồi!”, thấy Sở Chiêu Quân kiên quyết như vậy, Mục Hàn bất đắc dĩ nói: “Nếu em định ở lại thì anh cũng ở lại, cùng em gặp Tang Kiệt”.

Sở Chiêu Quân hiền lành như vậy, Mục Hàn sẽ không bao giờ đồng ý để cô vào hang cọp, dâng cho một kẻ hung tợn tàn bạo làm nô lệ.

“A?”, Sở Chiêu Quân hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: “Anh Mục Hàn, anh không cần phải làm như vậy!”

“Hơn nữa, em nghe nói tên Tang Kiệt này là kẻ vô cùng tàn nhẫn!”

“Yên tâm đi”, Mục Hàn cười nói: “Anh đã quyết định ở lại thì chắc chắn sẽ đồng hành cùng em!”

Nghe thấy Mục Hàn nói muốn ở lại, Sở Chí Minh và những người khác vui mừng khôn xiết.

Chỉ cần Mục Hàn chịu đi thì có nghĩa là bọn họ sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Người đâu, mau trói thằng nhãi này lại”, Sở Chí Minh nhanh chóng căn dặn.

“Tôi xem ai dám!”, Mục Hàn lạnh lùng nhìn Sở Chí Minh: “Tôi nói ở lại thì nhất định sẽ ở lại, không cần anh bắt!”

“Cho dù anh trói tôi lại, thì anh cho rằng một đoạn dây thừng có thể giữ được tôi sao?”

Sở Chí Minh sững sờ.

“Tôi tin nó”, Sở Nhậm Hành xua tay, ra hiệu cho Sở Chí Minh lui ra.

Đêm đó, Mục Hàn ở lại trong khách sạn mà nhà họ Sở đang ở.

Tuy nhiên, để đảm bảo an toàn, nhà họ Sở cử không ít người canh gác trong đêm.

Sáng sớm hôm sau, Sở Nhậm Hành nhận được cuộc gọi từ Tang Kiệt, hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.

Sở Nhậm Hành dẫn theo mấy người Mục Hàn và Sở Chiêu Quân đến một nơi cách xa hàng trăm cây số ở ngoại ô Sở Dương.

Đó là địa điểm giao dịch mà Tang Kiệt đã chỉ định.

Sau khi đến nơi, Sở Nhậm Hành bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.

Mười chiếc xe việt dã, mỗi xe có hai tay súng cầm súng AK47.

Còn có đội hình xe máy được cơ giới hóa.

Có cả xe bọc thép hạng nhẹ.

Mặc dù chỉ có khoảng một nghìn người nhưng vũ khí trang bị hiện đại, binh lính đã trải qua trăm trận, đủ sức để tiêu diệt toàn bộ nhà họ Sở.

Thấy nhà họ Sở lái một chiếc Alphard đến, Tang Kiệt nhảy ra khỏi chiếc xe việt dã.

Hắn có một khuôn mặt đen, đeo kính râm, cơ bắp cuồn cuộn trông vô cùng khỏe mạnh.

Tang Kiệt cầm khẩu AK47 đi tới trước mặt người nhà họ Sở, hỏi: “Thứ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tướng quân Tang Kiệt, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi”, Sở Nhậm Hành gật đầu: “Tôi thu xếp ngay đây”.

Một trăm tỷ kể cả đối với vương tộc như nhà họ Sở cũng là một khoản tiền rất lớn.

Mất đi một trăm tỷ có thể làm tổn hại đến sức sống của nhà họ Sở.

Vì vậy, khi sắp xếp nhân viên tài vụ chuyển tiền, Sở Nhậm Hành thận trọng nói: “Tướng quân Tang Kiệt, một trăm tỷ quá lớn, nhà họ Sở chúng tôi không thể có nhiều tiền trong thời gian ngắn như vậy được!”

“Cậu xem có thể bớt chút không, chúng tôi chuyển trước cho cậu năm mươi tỷ, khi nào chúng tôi kiếm đủ năm mươi tỷ còn lại, chúng tôi sẽ chuyển cho cậu sau, được không?”

Tang Kiệt nghe vậy liền nheo mắt nói: “Nhà họ Sở các người đang gặp khó khăn về tài chính, tôi hiểu rất rõ, tuy tôi là người dùng nắm đấm để làm việc, nhưng tâm địa cũng lương thiện, tôi sẽ cho các người thời gian”.

“Chỉ là trên biển cách Đông Hải hai trăm cây số, còn có mười tàu chiến của Đông Nam tôi, trên đó có tổng hơn một trăm nghìn người, bọn họ vẫn đang chờ tôi lấy tiền trở về để phát quân lương đấy”.

“Ông nói xem năm mươi tỷ ít ỏi đó làm sao đủ được đây?”

“Nếu một trăm nghìn người đó bất mãn lái tàu chiến tới đây, bắn đạn pháo khiến nhà họ Sở các người nổ tung thì sao? Tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó đâu!”

“Chuyện này...”, mặc dù giọng điệu của Tang Kiệt rất bình thường, nhưng lại khiến Sở Nhậm Hành sợ hãi.

Có hơn trăm nghìn người, lại còn lái tàu chiến đến.

Mà vị trí của nhà họ Sở lại ngay sát biển.

Mặc dù tàu chiến của Tang Kiệt chưa chắc đã dám đến gần lãnh hải của Hoa Hạ, nhưng nếu bọn họ phóng tên lửa tầm trung và tầm xa đến thì cả nhà họ Sở đều sẽ bị xóa sổ trong chốc lát.

Sở Nhậm Hành cũng là một con cáo già, lập tức thay đổi giọng điệu, mang theo nụ cười nịnh hót nói: “Tướng quân Tang Kiệt, cậu nói đùa rồi!”

“Cậu còn phải nuôi trăm nghìn binh lính, nhà họ Sở chúng tôi sao có thể níu chân cậu chứ?”

“Sở Nhậm Hành tôi cho dù phải ra đường ăn xin thì nhất định cũng sẽ kiếm đủ một trăm tỷ!”

Sở Nhậm Hành lập tức ra lệnh cho nhân viên tài vụ chuyển một trăm tỷ vào số tài khoản ở nước ngoài mà Tang Kiệt đã chỉ định.

“Gia chủ Sở, tôi tin một trăm nghìn binh lính trên biển sẽ rất biết ơn lòng tốt của ông”, sau khi xác nhận tài khoản đã nhận được tiền, Tang Kiệt mỉm cười, vươn tay vỗ vai Sở Nhậm Hành, hỏi tiếp: “À, tôi bảo ông chuẩn bị mười nam thanh nữ tú thuộc nhánh chính nhà họ Sở, ông đã đưa bọn họ đến chưa?”

“Đưa đến rồi”, Sở Nhậm Hành gật đầu lia lịa.

Sau đó bảo Sở Lão Lục đưa đám người Mục Hàn và Sở Chiêu Quân xuống xe.

“Tướng quân Tang Kiệt, cậu xem, trên người mỗi người đều có bảng ghi tên tuổi, quan hệ với nhà họ Sở”, Sở Nhậm Hành lần lượt giới thiệu mười chàng trai cô gái.

“Được, tốt lắm”, nhìn thấy mười người này, nam thì đẹp trai, nữ thì xinh đẹp, Tang Kiệt rất vui, không thèm nhìn bảng tên, liền xua tay ra hiệu: “Người đâu, đưa hết cả mười người đi cho tôi!”

Vài tên lính lập tức đưa mấy người Mục Hàn, Sở Chiêu Quân lên một chiếc xe tải hạng nhẹ.

“Mau đi thôi!”, Tang Kiệt ra lệnh.

Mặc dù chuyến đi này của Tang Kiệt đã an toàn hơn rất nhiều, nhưng hắn cũng không dám ở lại lâu.

Dù sao Hoa Hạ cũng được biết đến như một khu vực cấm đối với lính đánh thuê và quân đội nước ngoài.

Một khi thâm nhập bất hợp pháp thì hậu quả rất khó lường.

Đặc biệt là sáu năm trước, Hoa Hạ xuất hiện tứ đại chiến thần và một vị đại thống soái thần bí càng khiến Tang Kiệt nghe thôi cũng đã khiếp sợ.

Hơn nữa, mục tiêu của mười tàu chiến cách Đông Hải hai trăm cây số thực sự rất lớn.