Điện Chủ Ở Rể

Chương 386: Người khiến các lãnh đạo cúi đầu




Nghe Fukuda nói vậy, Tiêu Doanh Doanh bỗng sững sờ ngây ngẩn.

Ngay cả nụ cười trên mặt Tiêu Chí Cương và Lý Linh cũng cứng đờ lại.

Mọi chuyện đều vô cùng rõ ràng, người bỏ ra năm mươi tỷ mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube không phải là Fukuda.

Thậm chí trong mắt Fukuda, bỏ ra năm mươi tỷ để mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube chính là kẻ ngốc.

Mấy cô phù dâu từng khoe khoang hổi phồng Fukuda cũng cảm thấy rất xấu hổ lúng túng.

Fukuda dường như không hề nhận ra bầu không khí bất thường, hắn nói tiếp: “Mặc dù Ánh Sao Sông Danube là sợi dây chuyền có một không hai trên toàn thế giới, nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là một sợi dây chuyền mà thôi”.

“Tiêu tốn năm mươi tỷ để mua nó, tương đương với việc lấy toàn bộ tài sản đổ vào giá trị của nó. Cho dù sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube có giá trị cao, vậy thì sao chứ? Ai lại ngu ngốc đến mức bỏ ra năm mươi tỷ, thậm chí hàng trăm tỷ để mua nó đây?”

“Theo tôi thấy, giá trị của sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube nhiều nhất là hai tỷ tệ!”

Vẻ mặt Fukuda đầy phấn khích nói, nhưng bầu không khí trong hôn lễ lại hết sức kỳ dị.

Không một ai đáp lời Fukuda.

Trước đây, khi Fukuda ba hoa khoác lác, vài kẻ nhà giàu quyền thế cũng sẽ tát nước theo mưa, vội vàng nịnh nọt.

Sự tương phản ngày hôm nay khiến Fukuda cảm thấy hơi khó hiểu.

“Sao vậy?”, Fukuda cau mày thắc mắc: “Tôi nói gì sai à?”

“Anh thật sự không mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube sao?”, Tiêu Doanh Doanh hỏi.

“Anh mua thứ đồ đó làm gì?”, Fukuda cười nhạo: “Em dở hơi à, tốn năm mươi tỷ để mua thứ đó!”

Sắc mặt của Tiêu Chí Cương và Lý Linh càng lúc càng trở nên khó coi.

Khóe miệng khẽ giật nhưng lại không biết nên nói gì mới phải.

Nhất là ban nãy trước mặt khách mời hai người họ còn khen Fukuda hết lời, thật không ngờ lại bị vả vào mặt nhanh đến vậy.

“Nhưng có người đã mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube, hơn nữa còn tặng cho em làm quà mừng cưới!”

Lúc này, Tiêu Doanh Doanh lấy sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube ra.

Fukuda kinh ngạc, cầm lấy Ánh Sao Sông Danube cẩn thận quan sát, rồi đột nhiên mắt anh ta sáng lên: “Là Ánh Sao Sông Danube thật này!”

Fukuda nghi ngờ hỏi: “Ai tặng cho em vậy?”

“Em không biết”, Tiêu Doanh Doanh lắc đầu.

“Bỏ ra năm mươi tỷ mua Ánh Sao Sông Danube chỉ để tặng em làm quà cưới thôi sao?”, Fukuda đầy vẻ khó tin.

Năm mươi tỷ, đừng nói là Fukuda, hầu hết đám nhà giàu Sở Bắc đang có mặt tại đây cho dù lấy hết cả gia tài ra cũng không đủ. Thậm chí trong đám nhà giàu ở tỉnh, tài sản vượt quá năm mươi tỷ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng họ không biết rằng, đối với Mục Hàn, người đứng đầu Điện Long Vương, nắm trong tay một nửa tài sản và quyền lực của toàn thế giới mà nói thì năm mươi tỷ chẳng qua chỉ là chút tiền tiêu vặt hai, ba ngày mà thôi.

Đám khách mời thi nhau suy đoán người ra tay hào phóng này là ai.

Có điều, những người đã biết thân phận của Mục Hàn như Đường Bắc Sơn, Mục Phi Nam mà nói, trong lòng họ đã có đáp án từ lâu rồi.

Lúc khung cảnh đang hỗn loạn, ngoài cổng nhà họ Tiêu lại truyền đến một trận xôn xao.

“Thưa cậu chủ Fukuda, bên ngoài có xe quân đội đang đến đây!”, một nhân viên vội vàng chạy đến báo với Fukuda.

“Xe quân đội sao?”, Fukuda nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe đến chữ “xe quân đội”, hai vị phó thống đốc cùng các lãnh đạo chủ chốt của Sở Bắc đột nhiên đứng bật dậy, nhanh chóng đi ra ngoài.

Mọi người cũng vội vàng đi theo.

Ba chiếc xe quân đội chạy đến bên ngoài cổng nhà họ Tiêu.

Thấy người bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, hai vị phó thống đốc chấn động: “Là tư lệnh chiến khu Sở Bắc Trương Hùng và đội trưởng đội đặc chủng Tư Mã Thanh Vân!”

Tuy thuộc quân đội, nhưng xét về cấp bậc, tư lệnh chiến khu Sở Bắc cũng tương đương với chủ tịch tỉnh.

Nói cách khác, sự xuất hiện của Trương Hùng tương đương với sự hiện diện của lãnh đạo lớn thuộc chính quyền cấp tỉnh.

Cấp bậc của Tư Mã Thanh Vân ngang với phó thống đốc.

Lời giải thích của hai vị phó thống đốc khiến mọi người đều kinh ngạc.

Tiêu Doanh Doanh chưa từng nghĩ, đám cưới của mình sẽ có lãnh đạo cấp tỉnh trưởng tham dự!

Có điều, cú sốc của hai vị phó thống đốc chưa dừng lại ở đó.

Tiếp theo, bốn người nữa bước xuống từ chiếc xe thứ hai, đều mặc quân phục mang quân hàm thiếu tướng.

“Trân trọng giới thiệu với mọi người”, sau khi chào hỏi hai vị phó thống đốc và các lãnh đạo khác của Sở Bắc, Trương Hùng liền giới thiệu: “Bốn vị này, tuy mọi người chưa từng gặp mặt, nhưng chắc chắn là nghe đến tên. Tên tuổi của họ vô cùng vang dội!”

“Đúng vậy, bốn vị này chính là tứ đại chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, Chúc Long, Quỳ Ngưu, Hoàng Điểu và Thao Thiết!”

Trương Hùng vừa dứt lời, bầu không khí phút chốc rơi vào im lặng.

Một lúc sau, một tràng vỗ tay như sấm vang lên.

Tứ đại chiến thần Chúc Long, Quỳ Ngưu, Hoàng Điểu và Thao Thiết là lực lượng trụ cột bảo vệ sự tồn tại của nước Hoa, nhờ có họ mà nước Hoa mới được quốc thái dân an.

Có điều, tứ đại chiến thần đều xuất hiện ở đây, vậy người ngồi trong chiếc xe thứ ba kia…

Hai vị phó thống đốc và các lãnh đạo của Sở Bắc gần như vô thức đồng loạt liếc nhìn chiếc xe quân đội thứ ba.

Chúc Long đi đến cửa sau của chiếc xe thứ ba, mở cửa ra.

Mục Hàn mặc quân phục bước ra khỏi xe.

“Chào!”, đúng lúc này, Quỳ Ngưu hô to.

Đám người Hoàng Điểu, Thao Thiết, Trương Hùng, Tư Mã Thanh Vân lập tức đứng thẳng, chào theo nghi thức quân đội chuẩn mực.

Ngay cả hai vị phó thống đốc cùng các lãnh đạo Sở Bắc đều kính cẩn đứng thẳng, vẻ mặt nghiêm trang.

Hành động của các lãnh đạo lớn cũng ảnh hưởng đến mọi người có mặt ở đó.

Tất cả khách khứa đều bất động, chăm chú nhìn Mục Hàn.

Tiêu Doanh Doanh vô cùng tò mò, không biết đây là nhân vật lớn nào mà có thể khiến các vị lãnh đạo lớn phải kính nể đến vậy.

Chờ đến khi Mục Hàn bước vào, tháo chiếc kính râm che nửa khuôn mặt xuống, lộ ra dáng vẻ thực sự, Tiêu Doanh Doanh lập tức sững sờ.

Người khiến tất cả các vị lãnh đạo lớn phải cúi đầu vậy mà lại là Mục Hàn!

Tiêu Doanh Doanh tưởng rằng mình nhìn nhầm, liền dụi mắt.

Nhưng đã dụi mắt vài lần thì trước mắt vẫn là khuôn mặt của Mục Hàn.

Mục Hàn bước đến gần Tiêu Doanh Doanh, nhìn sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube trong tay cô ta, mỉm cười nói: “Doanh Doanh, cô có thích món quà cưới mà tôi đã tặng cho cô không?”

“Hả?”, Tiêu Doanh Doanh kinh ngạc: “Thì ra anh chính là người bỏ ra năm mươi tỷ để mua sợi dây chuyền Ánh Sao Sông Danube à?”

“Đúng vậy”, Mục Hàn khẽ gật đầu.

“Quá tốn kém rồi”, Tiêu Doanh Doanh khẽ nói.

“Năm mươi tỷ thôi mà, chỉ là chút tiền tiêu vặt hai, ba ngày của tôi thôi, không đáng kể”, Mục Hàn mỉm cười: “Cô thích là được”.

Tiêu Doanh Doanh nghe vậy, không khỏi gượng cười.