Điện Chủ Ở Rể

Chương 381: Mục Hàn, sao lại là anh?




“Cũng tốt”, Chúc Long gật đầu nói: “Có thể tận dụng cả kế hoạch để khảo nghiệm xem Phó Tổng giám đốc Phương có thể mang đến bao nhiêu lợi ích cho tập đoàn Phi Long chúng ta trong lần đàm phán này!”

Sau khi ý kiến đạt được sự đồng thuận, Chúc Long lập tức liên hệ với Phương Viên và nói chuyện đàm phán với cô ta.

Thế nhưng, điều khiến Mục Hàn bất ngờ là khi anh vừa rời khỏi văn phòng Chúc Long thì được thư ký thông báo rằng Phương Viên muốn gặp mình.

Thời gian trùng hợp như thế khiến cho Mục Hàn hơi hoài nghi, liệu có phải Phương Viên đã biết thân phận thật sự của anh rồi hay không.

Mục Hàn mang theo sự nghi hoặc đi đến văn phòng phó tổng giám đốc để gặp Phương Viên.

“Cô Phương, cô tìm tôi sao?”, Mục Hàn hỏi.

“Nói với anh bao nhiêu lần rồi, ở công ty thì hãy gọi tôi là Phó Tổng giám đốc Phương!”, Phương Viên liếc mắt nhìn Mục Hàn, tiếp tục nói: “Tôi tìm anh là vì có một nhiệm vụ rất quan trọng cần giao cho anh đi hoàn thành”.

“Cô nói đi xem nào!”, Mục Hàn ngồi xuống đối diện Phương Viên.

“Là thế này, tôi vừa nhận được thông báo của anh Long, nói rằng tập đoàn Chu Thức muốn đàm phán và tiến hành hợp tác với chúng ta, hai công ty cùng nhau nỗ lực vì sự phát triển của Sở Bắc”.

“Nghe ý của anh Long thì có lẽ định thông qua lần đàm phán này dồn hết mọi khả năng để giành lấy lợi ích cho tập đoàn Phi Long”.

Nói đến đây, Phương Viên ngừng lời rồi liếc nhìn Mục Hàn: “Là người đại diện toàn quyền của lần đàm phán này, tôi đã suy xét rất kỹ lưỡng, nhận thấy anh là người có miệng lưỡi lợi hại nhất trong tập đoàn Phi Long chúng ta, hẳn sẽ là một cao thủ khi đàm phán”.

“Vậy nên tôi quyết định, bổ nhiệm anh làm người đại diện đi đàm phán, hỗ trợ phó tổng giám đốc tôi hoàn thành nhiệm vụ đàm phán lần này”.

Nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn liền sững sờ: “Phó Tổng giám đốc Phương, ý của cô là để tôi đại diện cô đến tham gia đàm phán với tập đoàn Chu Thức sao?”

“Anh có thể hiểu như thế”, Phương Viên gật đầu không chút che đậy.

Mục Hàn không khỏi mừng rỡ.

Bản thân và Chúc Long lao tâm khổ tứ, định xem Phương Viên làm sao phát huy được thủ đoạn trong lúc đàm phán, cuối cùng người phụ nữ này lại đẩy chuyện đàm phán lại cho mình?

Thật ra Mục Hàn không hề biết được Phương Viên làm như vậy là có ý đồ riêng.

Để có thể đề bạt Mục Hàn một cách toàn diện, giúp anh anh rút ngắn khoảng cách với Lâm Nhã Hiên, có chuyện gì thì Phương Viên cũng sẽ nghĩ tới Mục Hàn trước tiên.

Theo quan điểm của Phương Viên, chỉ có không ngừng phát triển bản thân thì Mục Hàn mới có thể sánh được với Lâm Nhã Hiên.

Cũng coi như Phương Viên báo đáp mấy lần Mục Hàn cứu cô ta.

“Phó Tổng giám đốc Phương, nhiệm vụ đàm phán quan trọng như thế mà cô lại giao cho tôi, lẽ nào cô không sợ tôi làm hỏng chuyện, đến lúc đó cô sẽ trở thành người đứng ra gánh lấy hậu quả hay sao?”, Mục Hàn trêu chọc.

“Đấy là chuyện của tôi, không cần anh lo”, Phương Viên nghiêm túc nói: “Mục Hàn, lần này cử anh đến tập đoàn Chu Thức đàm phán, đối với anh mà nói là cơ hội thăng tiến rất tốt. Chỉ cần anh có thể chiến thắng trở về, tới lúc đó tôi sẽ tiến cử anh với ông chủ đứng đằng sau, để anh gia nhập hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Phi Long”.

“Hóa ra là cho tôi cơ hội!”, Mục Hàn gật đầu, vẻ mặt ngờ vực: “Tôi nói này Phó Tổng giám đốc Phương, cô dốc lòng giúp đỡ tôi như thế, chắc không phải là thích tôi rồi đấy chứ?”

“Đồ điên”, nghe Mục Hàn nói, gương mặt xinh đẹp của Phương Viên liền đỏ ửng cả lên.

Nhưng nhanh chóng phản bác: “Anh bớt ảo tưởng lại đi! Loại người như anh mà xứng đáng để tôi thích sao? Hơn nữa, mục tiêu của tôi là ông chủ đứng đằng sau, chỉ có người đàn ông ưu tú như ông chủ mới có thể lọt vào tầm mắt của tôi”.

“Thế à?”, Mục Hàn nở nụ cười ẩn ý sâu xa.

Mặc dù Phương Viên mở miệng ra là chế giễu Mục Hàn, nhưng đôi mắt long lanh lại vô thức liếc nhìn Mục Hàn một cái, cảm thấy tên này hình như cũng không đáng ghét đến thế.

Khi ở cùng một chỗ với nhau, dường như cô ta còn có cảm giác ỷ lại khó nói thành lời.

“Lẽ nào mình có thiện cảm với anh ta rồi sao?”, Phương Viên bị ý nghĩ này dọa giật nảy mình: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Sao mình có thể thích cái tên này được cơ chứ?”

Đương nhiên Mục Hàn không biết những suy nghĩ trong lòng Phương Viên.

Nhưng nếu như Phương Viên đã đùn đẩy chuyện đàm phán này về cho mình, hơn nữa lý do lại hợp tình hợp lý như thế thì Mục Hàn không có lý do gì để từ chối.

Chỉ đành đồng ý với cô ta.

Địa điểm đàm phán của tập đoàn Phi Long và tập đoàn Chu Thức là tại một khách sạn năm sao Sở Bắc.

Bởi vì chính quyền tỉnh làm trung gian nên cũng cử một tổng bí thư đến chủ trì lần đàm phán này.

Là người đại diện tập đoàn Chu Thức đến tham gia lần đàm phán này, Tiêu Doanh Doanh đến khách sạn trước tận ba mươi phút.

Tiêu Doanh Doanh mặc một chiếc váy công sở bó sát, khoe được toàn bộ những đường cong mỹ miều trên cơ thể cô ta.

Đặc biệt là chiếc vòng tay Hermes mẫu mới nhất đeo trên cổ tay càng làm nổi bật địa vị và thân phận cao quý sang chảnh của cô ta.

Tiêu Doanh Doanh vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Mà bản thân Tiêu Doanh Doanh rõ ràng cũng đã quá quen với cảnh tượng này.

Dù sao, Tiêu Doanh Doanh cũng sắp trở thành vợ của cậu chủ tập đoàn Chu Thức.

Tổng bí thư mà chính quyền tỉnh phái tới thì vô cùng nhiệt tình chào đón Tiêu Doanh Doanh.

Nở nụ cười tươi rói nói: “Cô Tiêu, chào mừng cô đến!”

“Cảm ơn tổng bí thư!”, Tiêu Doanh Doanh lịch sự đáp lễ, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh căn phòng đàm phán, hỏi: “Người đại diện của tập đoàn Phi Long vẫn chưa tới sao?”

“Vẫn chưa ạ”, trợ lý trả lời.

“Còn chưa đầy hai mươi phút nữa là tới lúc đàm phán chính thức, vậy mà người đại diện đàm phán của tập đoàn Phi Long vẫn còn chưa chịu tới hay sao?”, khóe miệng Tiêu Doanh Doanh khẽ nhếch lên, nói với tổng bí thư: “Tổng bí thư, hội nghị đàm phán quan trọng thế này, là người đại diện đàm phán của tập đoàn Chu Thức, tôi phải đến sớm trước những ba mươi phút, điều này đủ để chứng minh sự coi trọng của tập đoàn Chu Thức chúng tôi”.

“Mà người đại diện đàm phán của tập đoàn Phi Long thì vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, rõ ràng là bọn họ không hề có thành ý!”

Những lời này của Tiêu Doanh Doanh khiến tổng bí thư nhất thời cảm thấy vô cùng khó xử.

Đồng thời cũng không khỏi thầm tán dương trong lòng, không hổ là người đại diện đàm phán của tập đoàn Chu Thức, còn chưa bắt đầu mà đã chiếm được ưu thế, công kích tập đoàn Phi Long, tạo nên cục diện có lợi cho bên mình.

Mặc dù hội nghị chính thức không nhất thiết phải đến sớm, nhưng theo như luật bất thành văn, thông thường hai bên đều sẽ đến sớm.

Một là thể hiện sự tôn trọng với người mà chính quyền tỉnh cử đến để chủ trì hội nghị.

Hai là hai bên có thể làm quen với nhau, hàn huyên đôi chút, tăng thêm không khí hòa hảo cho buổi đàm phán.

Tiêu Doanh Doanh vừa dứt lời, đám nhân viên của tập đoàn Chu Thức liền đồng loạt hưởng ứng.

Mà Mục Hàn vừa mới đến nơi, trong khoảnh khắc bước vào phòng đã nghe thấy đám nhân viên tập đoàn Chu Thức đang chỉ trích mình.

Mục Hàn đẩy cửa bước vào, cười nói: “Bên trong sao lại hỗn loạn như vậy? Ai không biết chắc còn tưởng rằng mấy người đang tổ chức tụ tập phi pháp nhỉ”.

Ngay lập tức, tất cả ánh mắt đều hướng về phía Mục Hàn.

Mà sau khi Tiêu Doanh Doanh nhìn thấy Mục Hàn thì không giấu nổi vẻ kinh ngạc: “Mục Hàn, sao lại là anh?”