Dương Vỹ đã từng chứng kiến sự tàn độc của Koichiro Watanabe.
Mặc dù Koichiro Watanabe mới chỉ hai mươi tuổi nhưng xuất thân là võ sĩ, vô cùng háo sắc, hơn nữa còn có những thủ đoạn trừng phạt đám thuộc hạ không làm nên chuyện vô cùng tàn nhẫn.
Vừa nghĩ đến chuyện con quỷ này sắp đến, Dương Vỹ không khỏi run lên bần bật.
Không còn cách nào khác, ai bảo Dương Vỹ tự mình làm hỏng chuyện.
Khoảng mười giờ sáng ngày hôm sau, Dương Vỹ đã đợi ở lối ra đường cao tốc Sở Bắc từ lâu.
Một chiếc xe Toyota vô cùng khí thế lái tới.
Biển số xe vô cùng khoa trương: “Nam S8888”.
Dương Vỹ vừa nhìn là biết chiếc xe này là của Koichiro Watanabe.
Đằng sau chiếc Toyota còn có vài con xe cùng mẫu đi theo.
Sau khi Koichiro Watanabe bước xuống xe, Dương Vỹ lập tức cười hớn hở, bước đến tiếp đón: “Hoan nghênh cậu chủ Watanabe tới Sở Bắc!”
Koichiro Watanabe liếc mắt nhìn Dương Vỹ, trong miệng khẽ phát ra một tiếng hừ lạnh lùng.
Sau đó hắn đạp một cú vào người Dương Vỹ.
Tiếp theo là một trận đòn như vũ bão đổ xuống người Dương Vỹ.
Dương Vỹ không hề phòng bị, cũng không dám né tránh, chỉ đành để cho Koichiro Watanabe mặc sức đánh đấm.
Chẳng mấy chốc, Dương Vỹ đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập.
Cả người cứ như vừa bước ra từ đống rác.
“Đúng là đồ vô dụng!”, Koichiro Watanabe đánh xong thì tỏ vẻ kinh thường: “Chỉ một tập đoàn Phi Long cỏn con mà cũng đối phó không xong, còn phải để tao phải đích thân tới”.
“Mày có biết là mày làm lỡ hết cả thời gian chơi gái của tao không?”
Vốn dĩ, Koichiro Watanabe đã thích một cô gái ở bên trụ sở chính khu vực phía nam, đang định ra tay chinh phục người đẹp thì bị bố là Ichiro Watanabe phái đến Sở Bắc.
Điều này khiến Koichiro Watanabe rất khó chịu.
“Cậu chủ Watanabe, là do tôi chưa làm tròn bổn phận!”, Dương Vỹ vội vàng dập đầu nhận tội, sau đó cười híp mắt nói: “Cậu chủ Watanabe muốn chơi gái thì ở Sở Bắc cũng không thiếu đâu!”
“Đúng rồi!”, Koichiro Watanabe dường như nhớ ra điều gì đó: “Tao nghe nói gần đây Sở Bắc có Giải trí Thiên Thành thắng lớn năm bộ phim chiếu mạng, nữ chính đó, ha ha, vẻ ngoài cũng ngon nghẻ đấy!”
“Cậu chủ Watanabe, lần này anh đến Sở Bắc là đúng đắn rồi!”, nhắc đến sở thích của Koichiro Watanabe, Dương Vỹ liền hào hứng nói: “Tôi đã tuyển được mấy nữ diễn viên của năm bộ phim chiếu mạng đấy về dưới trướng tập đoàn Chu Thức, ví dụ như Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ,...”
“Ồ! Coi như Dương Vỹ mày cũng làm được một chuyện có ích”, Koichiro Watanabe vừa nghe thấy thế thì hài lòng nói: “Mặc dù mấy nữ diễn viên như Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ này không thể so được với nữ chính Lư Vy, nhưng cũng rất có mùi vị phụ nữ”.
“Đêm nay bọn họ sẽ là món khai vị của tao!”
“Vâng ạ! Thưa cậu chủ Watanabe!”, Dương Vỹ lập tức cười tươi như hoa, nói: “Tôi sẽ đi sắp xếp, bảo mấy nữ diễn viên Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ tới hầu hạ anh đêm nay!”
“Còn nữ chính Lư Vy cũng không được để sót”, Koichiro Watanabe dặn dò.
“Rõ ạ!”, dường như nhớ đến điều gì đó, Dương Vỹ lại nói: “Cậu chủ Watanabe, tôi biết một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ hơn nhiều so với mấy nữ diễn viên này!”
“Cô ta là Tổng giám đốc Lâm Nhã Hiên của Giải trí Thiên Thành!”
“Hơn nữa, người bôi nhọ thanh danh của tập đoàn Chu Thức chúng ta lần này là Mục Hàn - chồng của Lâm Nhã Hiên!”
“Vậy sao?”, Koichiro Watanabe liếm khóe miệng: “Phụ nữ đã kết hôn à, loại phụ nữ này là ngon nhất, rất phù hợp với khẩu vị của tao, đợi đêm nay tao hưởng thụ Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ trước, ngày mai sẽ đến lượt Lâm Nhã Hiên!”
Đáng thương cho mấy nữ diễn viên Tào Tử Kỳ, Vương Mỹ Kỳ bị Dương Vỹ gọi đến, còn tưởng rằng có hoạt động quan trọng gì nên đã trang điểm ăn mặc xinh đẹp, hoàn toàn không biết rằng bọn họ là con dê sắp rơi vào miệng cọp.
Buồn cười nhất là Hoàng Tiểu Minh.
Biết được Koichiro Watanabe đã đến, hơn nữa còn đặc biệt gọi mấy người Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ nhưng lại không gọi mình, anh ta cho rằng mấy người này giấu bản thân đi tạo quan hệ với cậu chủ Koichiro Watanabe nên cũng lén đi theo.
Không ngờ lại ảnh hưởng tới tâm trạng tốt của Koichiro Watanabe.
Đối diện với vẻ nịnh nọt và nụ cười chào đón của Hoàng Tiểu Minh, Koichiro Watanabe ngược lại cảm thấy vô cùng mắc ói, lạnh lùng lên tiếng: “Cậu chính là nam chính mà Dương Vỹ phải bỏ ra mười triệu để “cướp” từ Giải trí Thiên Thành về sao?”
“Vâng thưa cậu chủ Watanabe”, Hoàng Tiểu Minh gật đầu lia lịa.
“Ồ, vẻ ngoài đúng là anh tuấn”, Koichiro Watanabe đột nhiên nghĩ đến chủ ý gì đó, gọi Dương Vỹ qua rồi ghé vào tai hắn thì thầm một hồi.
Dương Vỹ vừa nghe vừa gật đầu.
Sau đó dẫn Hoàng Tiểu Minh, Đoàn Lãng, Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ vào phòng hội nghị.
“Tinh tinh!”
“Tài khoản của bạn vừa nhận xxx đồng, số dư là xxx tệ!”
Vừa bước vào phòng hội nghị thì điện thoại của mấy người Hoàng Tiểu Minh liên tiếp vang lên âm báo tin nhắn.
Nhìn thấy có tiền vào tài khoản, mấy người Hoàng Tiểu Minh vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
“Hẳn là mọi người đã nhận được tin nhắn chuyển khoản rồi, không sai, đây là một phần tiền lương mà tập đoàn Chu Thức chúng tôi gửi cho mọi người trước, mọi người có việc gì gấp thì còn có cái để dùng”.
Dương Vỹ quét mắt nhìn mọi người một lượt, cười nói: “Mọi người đã vào tập đoàn Chu Thức mấy ngày rồi, hôm nay cậu chủ Watanabe gặp mặt mọi người và thấy rất hài lòng, vậy nên đã quyết định chính thức ký hợp đồng với mọi người”.
“Trong tay tôi là hợp đồng, mọi người có thể xem kỹ lại một lần, nếu như không có vấn đề gì thì ký tên lên”.
“Sau khi ký tên sẽ trở thành nhân viên chính thức của tập đoàn Chu Thức, có thể nhận được toàn bộ đãi ngộ và phúc lợi của tập đoàn Chu Thức!”
Dương Vỹ nói xong liền lấy ra mấy bản hợp đồng, lần lượt đưa cho đám người Hoàng Tiểu Minh.
Vừa nghĩ đến số dư trong thẻ, Hoàng Tiểu Minh liền xoa tay, vô cùng kích động nói: “Không cần xem đâu, tập đoàn Chu Thức đối đãi với chúng tôi thành tâm thành ý như vậy thì chúng tôi còn nghi ngờ gì nữa chứ? Tôi ký!”
Hoàng Tiểu Minh nói xong thì trở thành người đầu tiên cầm bút lên dứt khoát ký tên mình lên giấy.
Nhìn thấy Hoàng Tiểu Minh ký tên, mấy người Đoàn Lãng đều e ngại không dám xem kỹ lại các điều khoản hợp đồng, cũng lần lượt cầm bút lên ký vào bản hợp đồng của mình.
Chẳng mấy chốc, mấy bản hợp đồng đã hoàn thành.
“Chúc mừng mọi người, chúng ta chính thức trở thành đồng nghiệp rồi!”, Dương Vỹ thu lại hợp đồng, vừa cười vừa giơ tay về phía mấy người Hoàng Tiểu Minh: “Sau này mọi người cùng nhau hợp tác vui vẻ ở tập đoàn Chu Thức nhé!”
“Hợp tác vui vẻ!”, Hoàng Tiểu Minh vui vẻ nắm lấy tay Dương Vỹ.
Dương Vỹ cầm theo hợp đồng đi đến phòng của Koichiro Watanabe.
“Ký xong hết hợp đồng chưa?”, Koichiro Watanabe hỏi.
“Đã ký xong hết rồi ạ, đều ở đây cả”, Dương Vỹ cười nói.
“Mấy kẻ đần độn, đúng là dễ bị lừa!”, khóe miệng Koichiro Watanabe khẽ nhếch lên: “Nếu hợp đồng đã ký xong xuôi rồi thì dẫn hai nữ diễn viên Tào Tử Kỳ và Vương Mỹ Kỳ tới đây cho tao luôn đi!”