Điện Chủ Ở Rể

Chương 356: Quan tài là tặng cho cụ




“Để bọn họ vào!”, Tưởng Đỉnh Thiên ra lệnh.

Tuy nhiên, người của tập đoàn Phi Long không bước vào trong ngay.

Tưởng Đỉnh Thiên dặn dò Thu Bá: “Thu Bá, ông ra ngoài xem sao”.

“Vâng!”, Thu Bá gật đầu rồi đi ra ngoài.

Sau khi quay lại, sắc mặt ông ta rất khó coi.

“Thế nào?”, Tưởng Đỉnh Thiên hỏi: “Đưa hai người phụ nữ kia vào chưa?”

Khóe miệng Thu Bá khẽ động, cuối vẫn trả lời: “Thưa cụ, cụ vẫn nên tự mình ra ngoài xem đi”.

“Hả?”, mặt Tưởng Đỉnh Thiên đầy vẻ nghi ngờ.

Cụ ta càu nhàu một tiếng rồi ra khỏi phòng.

Chỉ nhìn thấy trong đám người có bốn người đàn ông lực lưỡng, còn mang theo một cỗ quan tài đen nhánh, hiện ra vô cùng chướng mắt.

“Hai người phụ nữ kia đâu?”, Tưởng Đỉnh Thiên nhíu mày nói.

“Ngại quá cụ Tưởng, phụ nữ à, không có đâu”, lúc này, một người đứng trước mặt bốn người đàn ông lực lưỡng, nụ cười nói: “Nhưng ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của chúng tôi nói rằng, để bày tỏ lòng thương tiếc với ba thuộc hạ và một đệ tử thân cận đã chết của ông, chúng tôi đặc biệt mang đến tặng cho ông một bộ quan tài”.

“Tập đoàn Phi Long sợ rồi sao?”, Tưởng Đỉnh Thiên cười khẩy, nói với ẩn ý sâu xa: “Biết hôm nay nhà họ Tưởng chúng tôi đưa tang, nên cố ý tặng một bộ quan tài, cậu ta cho rằng như vậy thì có thể khiến tôi nguôi giận sao?”

“Cụ Tưởng à, cụ nghĩ nhiều rồi”, người dẫn đầu kia vẫn cười nheo mắt nói: “Ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long của chúng tôi tặng một bộ quan tài không phải để dùng trong tang lễ hôm nay, mà là chuẩn bị cho cụ đấy”.

“Hả?”, Tưởng Đỉnh Thiên nghe vậy, đôi mắt lóe lên ánh sáng ác liệt.

Nhưng người dẫn đầu không hề sợ hãi, tiếp tục nói: “Ông chủ tập đoàn Phi Long chúng tôi còn nói, cụ già rồi cứ an nhàn dưỡng tuổi già ở tỉnh thì chẳng sao. Nếu tuổi đã cao, mà còn lo chuyện bao đồng thì bộ quan tài này sẽ sớm phải dùng đến”.

“Ầm!”

Tưởng Đỉnh Thiên đánh một chưởng, thoáng chốc cây dương cách đó không xa liền gãy đôi.

“Tập đoàn Phi Long ức hiếp người quá đáng!”, Tưởng Đỉnh Thiên tức giận nói.

“Bố nuôi, để con giải quyết bọn ranh con xấu xa này!”, lúc này, Tai Ương đứng ra trước.

Lúc đang định ra tay, người dẫn đầu kia lại lấy ra một cây súng.

“Tôi biết cụ Tưởng còn có Tai Ương này là cao thủ hàng đầu với võ công xuất thần nhập hóa”, người dẫn đầu kia nói từ tốn: “Có điều, tôi muốn nói với các người rằng, tôi đã từng là tay súng bắn tỉa của đại đội lính đặc chủng, có thể giết chết đối thủ trong vòng mười dặm chỉ trong nháy mắt”.

“Cho dù võ công của các người cao cỡ nào liệu có thể nhanh hơn viên đạn của tay súng bắn tỉa đỉnh cao như tôi sao?”

Nghe đến đây, Tai Ương hơi do dự.

Cho dù Tai Ương được coi là tay đấm hàng đầu ở tỉnh nhưng hắn vẫn chưa tự phụ đến mức cho rằng mình có thể tránh được xạ kích của tay súng bắn tỉa đỉnh cao.

Mặc dù chỉ là một tay súng bắn tỉa đỉnh cao đã giải ngũ.

“Để bọn họ đi đi”, Tưởng Đỉnh Thiên rất biết cách mượn thế xuống nước, hất tay nói: “Tai Ương, với thực lực của con hoàn toàn không cần thiết chấp nhặt với đám người xấu xa này”.

“Huống hồ, bố phải giữ lại bọn họ, trở về truyền tin cho ông chủ đứng sau tập đoàn Phi Long nữa”.

“Vâng, thưa bố nuôi”, lúc này Tai Ương mới khép nép đứng sang một bên.

Đợi sau khi năm người khiêng quan tài đi khuất.

Tưởng Đỉnh Thiên thở dài một hơi: “Không ngờ tập đoàn Phi Long lại lớn mạnh như thế, ngay cả nhân vật từng là tay súng bắn tỉa đỉnh cao của đại đội lính đặc chủng cũng có thể trở thành người dưới trướng”.

“Bố nuôi!”, Tai Ương đang định lên tiếng, Tưởng Đỉnh Thiên xua tay, nói: “Xem ra, nhất định phải tiêu diệt tập đoàn Phi Long! Nếu bố có thể tiếp quản tập đoàn Phi Long thì những tài nguyên kia của cậu ta đều do bố sử dụng”.

“Bố nuôi sáng suốt!”, Tai Ương gật đầu.

Thế nhưng điều mà đám người Tưởng Đỉnh Thiên không biết là sau khi năm người khiêng quan tài rời khỏi biệt thự nhà họ Tưởng, đã đến một rừng cây người thưa thớt.

Người dẫn đầu kia tháo tất cả phòng bị, giơ tay vỗ ngực mình, bộ dạng an ủi chính mình: “Chết tiệt, dọa chết tôi rồi!”

“Nguy hiểm quá!”, người đó còn không ngừng giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Anh Thiên, anh đã từng là tay súng bắn tỉa đỉnh cao của đại đội lính đặc chủng thật à?”, một trong số người khiêng quan tài hỏi.

“Cái này mà cậu cũng tin hả?”, người dẫn đầu kia cười khà khà: “Nếu tôi không nói như vậy thì cậu nghĩ năm người chúng ta có thể thuận lợi trốn thoát khỏi cái miệng cọp của Tưởng Đỉnh Thiên à?”

“Nhưng súng trong tay anh…”, một người khác hỏi.

“Cậu nói cái này à?”, người dẫn đầu kia lắc lư khẩu súng trong tay, nói với vẻ mặt gian xảo: “Đây chỉ là một mô hình súng bắn tỉa mà thôi, mặc dù bên ngoài làm thật giả lẫn lộn, nhưng nó vẫn là một cây súng giả!”



Người mang tặng quan tài cho Tưởng Đỉnh Thiên là những anh em trong đội bảo vệ tập đoàn Phi Long do Mục Hàn cử đi.

Do có quan hệ thân thiết với các đồng nghiệp trong đội bảo vệ nên Mục Hàn vừa mở lời, lập tức có không ít bảo vệ tranh nhau đi.

Suy cho cùng, Mục Hàn cũng đã bỏ ra phí dịch vụ hơn một triệu tệ.

Năm người khiêng quan tài cũng không phải xuất thân là lính đặc chủng giải ngũ gì đó, mà chỉ là lính giải ngũ bình thường mà thôi.

Cho nên dũng khí của họ lớn hơn người bình thường một chút.

“Đại ca, tôi đã điều tra rõ, trong vòng một ngày ngắn ngủi Tưởng Đỉnh Thiên đã tập hơn hơn hai mươi nghìn người ở tỉnh! Kiểu huy động lực lượng này quả thật vượt quá tưởng tượng, ngay cả chính quyền tỉnh cũng mắt nhắm mắt mở không dám nhúng tay vào”.

Trong văn phòng tổng giám đốc.

Chúc Long báo cáo với Mục Hàn.

“Giữ loại người này lại trên đời đúng là tổn hại quá lớn, nếu ngay cả chính phủ cũng không quản nổi cụ ta, vậy thì chẳng phải người dân phải chịu tổn hại sâu sắc sao?”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt, thản nhiên nói: “Tôi nhớ Tư Mã Thanh Vân vẫn luôn xin gia nhập chiến đội dưới trướng tứ đại chiến thần đúng không?”

“Đúng vậy!”, Chúc Long gật đầu nói: “Có điều, theo ý của anh, chúng tôi vẫn luôn dồn ép chưa phê chuẩn”.

“Ha ha, tên này vẫn luôn bứt rứt khó chịu đấy, cứ liều mạng luyện tập, vậy để tôi xem thử hiệu quả luyện tập của ông ta thế nào?”, Mục Hàn dặn dò: “Tiểu Long, cậu lập tức truyền chỉ thị xuống cho Tư Mã Thanh Vân, cứ bảo ông ta tập kết đại đội đặc chủng, chuẩn bị tham gia hành động, tôi đích thân kiểm tra ông ta và đại đội đặc chủng của ông ta, xem có thể sắp xếp vào doanh trại kỵ binh dưới trướng tứ đại chiến thần hay không?”

“Vâng!”, Chúc Long trả lời.

Nhận được chỉ thị của Mục Hàn, Tư Mã Thanh Vân hừng hực khí thế.

Mới sáng sớm đã tập hợp toàn bộ đại đội đặc chủng lại, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng phát biểu cho lần hành động: “Các anh em, hôm nay chúng ta sẽ chấp hành một nhiệm vụ quan trọng, nhiệm vụ này vô cùng trọng đại, vì đại thống soái đích thân truyền lệnh”.

“Một khi chúng ta có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quan trọng này, thì sẽ có được sự cho phép của đại thống soái, có tư cách gia nhập doanh trại kỵ binh do tứ đại chiến thần thành lập dưới trướng đại thống soái!”

“Có tướng giỏi ở đây thì không sợ thất bại!”

“Tất cả chiến sĩ của Hoa Hạ đều có thể kiêu ngạo khi trở thành binh lính dưới trướng đại thống soái và tứ đại chiến thần! Tôi hỏi mọi người, mọi người có muốn trở thành binh sĩ thân cận dưới trướng đại thống soái không?”