Lâm Nhã Hiên nói: “Phương Viên là người cuồng công việc, sắp ba mươi tuổi rồi còn không chịu đi tìm bạn trai. Mỗi ngày sau khi tan làm, đều ở nhà xử lý công văn, bình thường cậu ấy sẽ không đi ngủ trước mười hai giờ đêm”.
“Nhưng bây giờ mới mười giờ tối, đèn trong nhà Phương Viên đã tắt rồi, điều này hoàn toàn không phù hợp với lối sống của cậu ấy!”
“Giải thích đúng lắm!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Vì vậy có thể đoán được rằng, rất có khả năng Phương Viên đã xảy ra chuyện”.
“Nhưng nếu cậu ấy đi hẹn hò thật thì sao?”, Lâm Nhã Hiên suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Phương Viên đã nhiều lần đề cập đến việc cậu ấy muốn theo đuổi ông chủ tập đoàn Phi Long, cậu ấy là phó tổng giám đốc, khả năng tiếp xúc với ông chủ cực kỳ cao”.
“Nói không chừng tối nay hai người đó gặp nhau vun đắp tình cảm rồi đấy?”
“Trí tưởng tượng của em thật phong phú!”, Mục Hàn không biết nên khóc hay nên cười, chắc chắn nói: “Yên tâm đi, Phương Viên và ông chủ tuyệt đối không thể hẹn hò vào tối nay đâu”.
“Sao anh chắc chắn như vậy?”, Lâm Nhã Hiên hơi kinh ngạc.
Mục Hàn là ông chủ, anh không thể khẳng định sao?
Mục Hàn tìm bừa một lý do để ngụy biện: “Hôm nay ông chủ tập đoàn Phi Long đi công tác riêng nên anh ấy không có thời gian hẹn hò với Phương Viên được”.
“Hả?”, Lâm Nhã Hiên chợt hiểu ra: “Thì ra là vậy!”
Nhưng cách nói đi công tác riêng này nghe có vẻ hơi quái lạ!
“Vợ à, em đừng nghĩ lung tung nữa, mau đến căn biệt thự Hoàng Đình số 2 xem thử đi”, Mục Hàn thúc giục: “Nếu đến muộn, không biết Phương Viên sẽ gặp phải nguy hiểm gì đâu!”
“Đúng đúng đúng, mau qua đó xem thử đi”, Lâm Nhã Hiên vội vàng gật đầu.
Hai người đến căn biệt thự Hoàng Đình số 2, bấm chuông cửa nhưng không có phản hồi.
Sau đó lại gọi điện nhưng cũng không có ai bắt máy.
Cuối cùng Mục Hàn phát hiện ra cửa sổ chống trộm ở cửa kính trong phòng đọc sách của biệt thự Hoàng đình số 2 đã bị biến dạng hoàn toàn.
Đây rõ ràng là bị một lực mạnh bẻ gãy.
Từ bên ngoài nhìn vào, giấy tờ trên bàn làm việc vương vãi khắp nơi.
“Không hay rồi, Phương Viên xảy ra chuyện rồi!”, Mục Hàn nhíu mày.
“Làm sao bây giờ?”, Lâm Nhã Hiên nghe xong liền hoảng sợ: “Chúng ta mau đi cứu Phương Viên!”
“Nhã Hiên, bình tĩnh đã”, Mục Hàn nghĩ rồi nói tiếp: “Chúng ta về nhà trước đã, phải đảm bảo sự an toàn của em. Dù sao mục tiêu của đối phương cũng không chỉ có Phương Viên, việc còn lại cứ giao cho anh xử lý!”
Lâm Nhã Hiên vô cùng tin tưởng Mục Hàn nên gật đầu đồng ý.
Sau khi đưa Lâm Nhã Hiên trở về biệt thự Hoàng Đình số 1, Mục Hàn lập tức liên lạc với Hoàng Điểu, bảo cô ấy đích thân bảo vệ Lâm Nhã Hiên.
Sau đó, Mục Hàn lại bảo Mộ Dung Phong thăm dò tình hình của Sở Bắc trong hai ngày qua.
“Thì ra cái tên ở ẩn năm mươi ăn kia xuất hiện rồi!”, sau khi nhận được câu trả lời của Mộ Dung Phong, khóe miệng Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Tôi không quan tâm cụ ta tên quỷ quái nào, dám động đến tôi thì tôi sẽ khiến cụ ta biến mất!”
Đặc biệt là sau khi biết Tưởng Thiên Sinh đến Sở Bắc, công khai sỉ nhục cả nhà Bắc Dạ Vọng, Mục Hàn càng thêm tức giận.
“Chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhoi mà lại dám ngông cuồng đến vậy, ông ta không coi pháp luật ra gì sao?”, Mục Hàn đập bàn đứng dậy: “Coi đại thống soái tôi đây như không tồn tại à?”
Quỳ Ngưu đến cùng Hoàng Điểu lập tức yêu cầu khiêu chiến: “Đại ca, nghe nói Tưởng Đỉnh Thiên có tứ đại Kim Cang, lần này có ba người đến cùng Tưởng Thiên Sinh. Tứ đại Kim Cang này mạnh nhất trong tỉnh, hay là để tôi đến gặp họ thử”.
“Cũng được”, Mục Hàn gật đầu nói: “Quỳ Ngưu, lần này tôi cho phép cậu giết người!”
Trong tứ đại chiến thần, Quỳ Ngưu là người có lực chiến đấu mạnh nhất.
Nhưng vì sát khí quá nặng nên luôn bị Mục Hàn đè nén lại.
Tứ đại Kim Cang mạnh nhất tỉnh gì chứ, trong mắt Mục Hàn thì vĩnh viễn không bao giờ bằng một mình Quỳ Ngưu.
Thấy Mục Hàn buông lỏng quyền hạn của mình, Quỳ Ngưu rất cao hứng: “Vâng thưa đại ca!”
Lúc này.
Trong nhà Bắc Dã Vọng.
Lư Vy và Phương Viên cùng lúc được đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Sinh.
“Không hổ là người đẹp số một, thật xinh đẹp!”, sau khi nhìn thấy Lư Vy và Phương Viên, Tưởng Thiên Sinh không thể rời mắt: “Phó Tổng giám đốc của Tập đoàn Phi Long có thân hình thật là nóng bỏng!”
“Đêm nay, tôi phải từ từ hưởng thụ mới được!”
Tưởng Thiên Sinh vốn là một tên biến thái tràn đầy tinh lực.
Vừa làm nhục tất cả những người phụ nữ trong nhà họ Bắc Dã, nhưng khi nhìn thấy vẻ quyến rũ của Lư Vy và Phương Viên thì ông ta lại tỏ vẻ thèm thuồng dâm đãng.
“Ông muốn làm gì?”, nghe Tưởng Thiên Sinh nói vậy, Lư Vy và Phương Viên đều vô cùng hoảng sợ.
“Đương nhiên là yêu thương các cô rồi!”, Tưởng Thiên Sinh chăm chú nhìn hai người rồi nói: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Tưởng Thiên Sinh, đệ tử của Tưởng Đỉnh Thiên - người đứng đầu tỉnh, sau này, người đứng đầu tỉnh này đương nhiên sẽ là tôi!”
“Hai người các cô được tôi yêu thương là vinh hạnh của các cô!”
“Ông Tưởng, làm nhiều việc ác chắc chắn sẽ phải chết”, lúc này, Bắc Dã Vọng nói: “Tôi khuyên ông, người sau lưng tập đoàn Phi Long không phải là người mà ông có thể đắc tội đâu, Lư Vy và Phương Viên đều là những người có vai trò quan trọng trong tập đoàn Phi Long, nếu ông động vào bọn họ, e là sẽ không thể rời khỏi Sở Bắc!”
Dù sao thì tất cả những người phụ nữ của nhà họ Bắc Dã đều đã bị tên khốn Tưởng Thiên Sinh làm nhục rồi.
Nên Bắc Dã Vọng cũng không sợ gì nữa.
Vì vậy, ông ta nhất định phải bảo vệ Lư Vy và Phương Viên.
Đặc biệt là Phương Viên, cô ta là bạn thân của vợ người kia.
“Lão già khốn khiếp, mày dám chửi tao à?”, Tưởng Thiên Sinh đá Bắc Dã Vọng một cú rồi chế nhạo: “Tao không quan tâm tập đoàn Phi Long có ai chống đỡ, cái tỉnh này là địa bàn của sư phụ tao, ai cũng phải kinh sợ bọn tao”.
“Lúc trước, Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương cũng nói như vậy”, Bắc Dã Vọng chế nhạo: “Nhưng kết quả thì sao?”
“Chẳng phải là vẫn phải ngoan ngoãn cúp đuôi chạy trốn à?”
“Thằng khốn, Thập điện Diêm La - Tần Quảng Vương là cái thá gì chứ?”, Tưởng Thiên Sinh lại đá vào ngực Bắc Dã Vọng: “Có thể so sánh với sư phụ tao sao?”
“Thằng già kia, nếu này còn dám ăn nói lung tung thì tao giết mày luôn đấy!”
“Gia chủ Bắc Dã, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”, Mục Ngưu đắc ý nói, sau đó quay sang cung kính nói với Tưởng Thiên Sinh: “Ông Tưởng, ông cứ việc hưởng thụ người đẹp, chúng tôi sẽ ở ngoài bảo vệ ông”.
Sau đó Mục Ngưu ra lệnh cho tất cả mọi người ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại Tưởng Thiên Sinh, Lư Vy và Phương Viên.
“Thật khiến người ta động lòng!”, Tưởng Thiên Sinh không thể chờ đợi được nữa, lập tức cởi áo, hưng phấn nói: “Người đẹp, tôi tới đây!”
“Náo động thật đấy!”, đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một giọng nói: “Nếu tôi đoán không nhầm thì đây hẳn là nhà họ Bắc Dã!”
“Không hiểu sao lại nghe thấy tiếng chó sủa nhỉ!”