Điện Chủ Ở Rể

Chương 315: Hồ Sở Sở




Chẳng mấy chốc, Mục Hàn đã đến phòng khách.

Lúc thấy Hồ Sở Sở, Mục Hàn rất bất ngờ: “Phóng viên đến phỏng vấn tôi lần này là cô sao?”

“Sao nào?”, Hồ Sở Sở nheo mắt cười nói: “Anh có ngạc nhiên và vui mừng không?”

“Ngạc nhiên thì có nhưng vui mừng thì không”, Mục Hàn hờ hững nói: “Tôi còn tưởng sau chuyện năm đó, cô sẽ từ chức ở đài truyền hình thành phố luôn chứ. Không ngờ cô vẫn còn ở đây!”

“Đúng vậy!”, Hồ Sở Sở gật đầu: “Tôi không chỉ còn ở đây mà tôi còn là phóng viên chủ chốt của đài truyền hình thành phố Sở Bắc!”

“Phóng viên chủ chốt, cô sao?”, Mục Hàn khinh bỉ nói: “Hồ Sở Sở, cô đúng là vô liêm sỉ!”

“Này!”, Thẩm Đại Khánh ở một bên nghe hai người nói chuyện có gì đó không đúng bèn ra mặt thay Hồ Sở Sở, hắn trợn mắt nhìn Mục Hàn rồi nói: “Sao cậu lại ngậm máu phun người vậy!”

“Tôi không hề ngậm máu phun người, trong lòng cô ta tự rõ!”, Mục Hàn cười khẩy nói.

Năm đó, Mục Hàn lập nên tập đoàn Phi Mục, lúc Sở Bắc đang ở quá trình phát triển nhất, anh cũng được đài truyền hình thành phố phỏng vấn.

Là doanh nhân trẻ tuổi lúc đó được chú ý, có thế nào thì đài truyền hình cũng phải cử phóng viên chuyên đưa tin đến phỏng vấn chứ.

Nhưng lúc đó đài truyền hình thành phố chỉ cử thực tập sinh Hồ Sở Sở đến.

Vì để có được nhiều tin tức và thông tin nội bộ hơn, thậm chí Hồ Sở Sở đã chủ động quyến rũ Mục Hàn.

Trong chiếc túi LV đeo chéo của Hồ Sở Sở luôn mang theo các loại quần lót ren và vài món đồ chơi tình dục. Khi gặp được vài người có thân phận hay có tiền, cô ta có thể hiến thân bất cứ lúc nào để đổi lấy địa vị cao cho bản thân.

Nhưng Mục Hàn lại từ chối Hồ Sở Sở thẳng thừng ngay tại chỗ.

Hồ Sở Sở vẫn chưa hết hy vọng, cô ta lại chạy đến quyến rũ lãnh đạo cấp cao dưới trướng của tập đoàn Phi Mục, sau đó bị Mục Hàn báo cáo với ban tin tức Sở Bắc.

Ban tin tức Sở Bắc cũng không cẩu thả, họ thu hồi giấy phép phóng viên của Hồ Sở Sở, còn đưa ra hình phạt nghiêm khắc và phạt về kinh tế.

Mục Hàn không ngờ là đã mấy năm trôi qua mà Hồ Sở Sở đã trở mình được trong nghề.

Thậm chí trông có vẻ tốt hơn lúc còn làm thực tập sinh.

Mục Hàn lạnh lùng nói: “Nếu cô phỏng vấn tôi thì tôi sẽ không nhận lời”.

“Ôi, ông chủ Mục, không phải, bây giờ nên gọi là đội trưởng Mục mới phải!”, Hồ Sở Sở cười nói: “Con người anh chẳng thú vị gì cả, có phải vì thân phận đã thay đổi nên không dám đối mặt với tôi hay không?”

“Máy quay của chúng tôi đã sẵn sàng, lại có nhiều người đến như vậy, anh nói từ chối phỏng vấn là cứ từ chối hay sao. Anh tùy hứng như vậy, e là sẽ khiến Phó Tổng giám đốc Phương khó xử đấy”.

“Tôi nghe nói Phó Tổng giám đốc Phương chỉ định anh tiếp nhận phỏng vấn mà nhỉ?”

“Vậy được thôi!”, nể tình Phương Viên, Mục Hàn gật đầu: “Vậy tôi chấp nhận phỏng vấn!”

“Nhưng đây là lần cuối cùng! Sẽ không có lần sau nữa!”

“Xem anh nói chuyện kìa, làm như tôi muốn phỏng vấn anh lắm không bằng!”, Hồ Sở Sở nhếch khóe môi: “Nếu không phải đã đồng ý với Phó Tổng giám đốc Phương thì tôi cũng chẳng thèm để ý đến anh!”

Mục Hàn hừ một tiếng.

Thẩm Đại Khánh bắt đầu chỉ huy thợ quay phim lắp đặt máy quay.

Khi mọi thiết bị đã vào vị trí, buổi phỏng vấn cũng chính thức bắt đầu.

“Mục Hàn, có lẽ anh cũng biết, tiền thân của tập đoàn Phi Long chính là tập đoàn Phi Mục. Là ông chủ của tập đoàn Phi Mục, bây giờ lại phải đến tập đoàn Phi Long làm công ăn lương, còn là một bảo vệ nhỏ nhoi, trong lòng anh hẳn là rất không thoải mái, đúng không?”

Hồ Sở Sở đưa ra câu hỏi đầu tiên.

“Đúng vậy”, Mục Hàn gật đầu, lại nói: “Nhưng làm bảo vệ cũng khá tốt! Ít nhất chức vụ bảo vệ này vẫn có thể nhận được phỏng vấn như lúc còn làm ông chủ!”

“Thái độ rất tốt!”, Hồ Sở Sở thầm cười khẩy, nói tiếp: “Sở dĩ tập đoàn Phi Mục phá sản trong phút chốc là vì anh bị hãm hại sao?”

“Phải”, Mục Hàn đáp: “Một trong các nguyên nhân thôi, có rất nhiều khúc mắc, tôi sẽ không nói”.

Lúc này, Thẩm Đại Khánh ghé sát vào tai Hồ Sở Sở nói nhỏ gì đó.

Hồ Sở Sở gật đầu, hỏi tiếp: “Chúng tôi biết sau khi tập đoàn Phi Mục sụp đổ, anh lại xuất hiện ở Sở Dương, còn đi ở rể ở nhà họ Lâm, anh ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy có phải vì muốn mượn sức mạnh của nhà họ Lâm để chờ thời trở lại hay không?”

“Tôi nhắc cô một câu, cô đã đi xa vấn đề quá rồi đấy”, nghe cô ta hỏi câu này, Mục Hàn không vui lắm.

“Xin lỗi, bảo vệ Mục!”, Hồ Sở Sở cười nói: “Đài truyền hình thành phố chúng tôi rất chú trọng đến cuộc phỏng vấn lần này nên các câu hỏi sẽ bao hàm các khía cạnh. Nếu anh không thể phối hợp thì tôi nghĩ buổi phỏng vấn của chúng ta không thể tiếp tục được nữa!”

“Được thôi!”, Mục Hàn mất kiên nhẫn nói: “Cô hỏi đi!”

“Nghe nói anh ở nhà họ Lâm rất không an phận nhiều lần thèm muốn vẻ đẹp của em họ Lâm Phi Yến, thậm chí có một lần còn bị người nhà họ Lâm bắt tại trận?”

Hồ Sở Sở lại hỏi một câu.

“Cô nói vậy thì là vậy”, Mục Hàn cười nháp đáp.

Dù sao Mục Hàn nhìn ra Hồ Sở Sở đơn giản muốn mượn lần phỏng vấn này để khiêu khích mình.

Sau đó, dù Hồ Sở Sở có hỏi gì, Mục Hàn cũng trả lời qua loa cho qua chuyện.

Nhưng Mục Hàn lại không biết, anh trả lời qua loa như vậy lại đúng ý của Hồ Sở Sở.

Cuối cùng cuộc phỏng vấn hơn một tiếng cũng kết thúc.

Cầm lấy tài liệu phỏng vấn của Mục Hàn, Hồ Sở Sở vui như hoa nở.

“Hôm nay đúng là sảng khoái quá!”, Hồ Sở Sở nói: “Vừa nghĩ đến sắp tới có thể làm cho tên Mục Hàn từng kiêu ngạo đó thân bại danh liệt, em không thể kiềm chế niềm vui được nữa”.

“Thế nên em định cảm ơn anh thế nào đây? Nếu lần này không có anh thì em có thể thuận lợi được vậy sao?”, Thẩm Đại Khánh nhìn Hồ Sở Sở với ánh mắt dâm đãng.

“Ôi, sếp Thẩm, anh thật đáng ghét!”, Hồ Sở Sở rên rỉ, hai người quấn lấy nhau.

Chẳng bao lâu, trong văn phòng diễn ra một vở kịch sắc tình.

Biệt thự Hoàng Đình số 1.

Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên, Tần Lệ và Lâm Lợi Cương đang ăn cơm.

“Chồng ơi, Phương Viên gọi cho em nói hôm nay anh đại diện cho tập đoàn Phi Long nhận phỏng vấn của đài truyền hình thành phố là thật sao?”, Lâm Nhã Hiên hỏi.

Mục Hàn gật đầu: “Là thật”.

“Em biết chồng em rất giỏi”, Lâm Nhã Hiên cười tươi nói: “Tập đoàn Phi Long có thể chỉ đích danh anh là đối tượng để phỏng vấn, vậy chắc chắn là công nhận năng lực của anh đấy!”

“Chồng à, sau này anh phải làm việc thật tốt để báo đáp công ơn của tập đoàn Phi Long!”

“Tất nhiên rồi”, Mục Hàn đáp.

“Cái gì? Thằng này lên tivi hả?”, Tần Lệ phấn khích vội nói với Lâm Lợi Cương: “Vừa khéo giờ này đang chiếu chuyên mục phỏng vấn mỗi ngày của đài truyền hình thành phố. Ông mau mở tivi lên đi, tôi muốn xem tivi!”

Lâm Lợi Cương bật tivi lên.

Chỉnh đến kênh của đài truyền hình thành phố.

Quả nhiên trên màn hình xuất hiện cảnh Mục Hàn nhận phỏng vấn của Hồ Sở Sở.