Điện Chủ Ở Rể

Chương 286: Mưu đồ của Trương Chính




Lúc trước nói khoác ở nhà họ Tần thì đã đành.

Mọi người đều là người thân, sẽ không quá so đo với nhau.

Nhưng giờ lại đang ở trước mặt bạn cũ, nhất là trong môi trường cao cấp này, Mục Hàn vẫn không giữ được miệng khiến Lâm Nhã Hiên cảm giác chẳng còn chút mặt mũi nào.

Lâm Nhã Hiên không tin Mục Hàn có thể mua nổi khu nghỉ dưỡng Tổ Yến trị giá một tỷ này.

Nhưng Trương Chính nói cũng rất khó nghe, Lâm Nhã Hiên cực kỳ khó chịu.

“Trương Chính, anh đừng nói vớ vẩn, Lâm Nhã Hiên tôi không phải kiểu phụ nữ như vậy!”, Lâm Nhã Hiên trợn mắt với Trương Chính, chính trực nói: “Xin anh hãy tôn trọng vợ chồng tôi!”

Giả vờ chính trực trước mặt tôi cái gì chứ!

Trương Chính thầm khinh thường nhưng bên ngoài lại lập tức thay đổi thái độ: “Anh rất xin lỗi, Nhã Hiên, là do anh đường đột quá rồi!”

Lâm Nhã Hiên rất xinh vóc dáng lại đẹp, lúc còn là bạn học, Trương Chính đã thèm muốn cô từ lâu.

Nhưng khổ nỗi hắn mãi vẫn không có cơ hội thích hợp.

Bây giờ Lâm Nhã Hiên đến đây, cộng thêm việc cô vừa bị nhà họ Tần đuổi khỏi nhà, Trương Chính nghĩ cơ hội của mình đến rồi.

Dù Lâm Nhã Hiên đã có chồng nhưng với Trương Chính, chuyện đó chẳng là gì.

Hắn chỉ cần có được Lâm Nhã Hiên là đủ.

Dù sao hắn cũng không cưới Lâm Nhã Hiên.

Nghe Trương Chính nói vậy, lúc này sắc mặt Lâm Nhã Hiên mới hòa hoãn lại.

“Đúng rồi Nhã Hiên, hai người đặt phòng nào rồi, anh bảo người mang vali của hai người lên!”, Trương Chính tỏ vẻ vô cùng có trách nhiệm với công việc nói: “Ngoài ra, theo sắp xếp của chúng tôi, mười hai giờ trưa đến một giờ chiều là thời gian dùng bữa trưa, mời hai người đến đại sảnh của chúng tôi dùng bữa”.

“Bữa ăn ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến rất đặc biệt, rất độc đáo. Hai người nhất định phải nếm thử!”

“Cảm ơn!”, Nhã Hiên gật đầu nói.

Theo sắp xếp của Trương Chính, hai nhân viên phục vụ mang hành lý của Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đến phòng đã đặt trước.

Sau khi nghỉ ngơi khá thoải mái cũng đã gần mười một rưỡi.

Mục Hàn đề nghị: “Vợ à, còn nửa tiếng nữa là thời gian ăn cơm, hay là chúng ta xuống dưới đi dạo một vòng trước!”

“Cũng được!”, Lâm Nhã Hiên đồng ý.

Khu nghỉ dưỡng Tổ Yến được bao quanh bởi núi và hồ nước, có rất nhiều công trình trên mặt nước.

Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên chọn ngồi trên thuyền đi dọc theo ven hồ.

Trong lúc Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đang thư giãn thì Trương Chính đi vào nhà bếp.

Thấy Trương Chính đến, các đầu bếp đều chủ động chào hỏi.

“Không có gì đâu, tôi đến xem một chút thôi!”, Trương Chính xua tay nói: “Mọi người cứ bận việc của mình đi!”

“Lần này buổi đấu thầu của công ty Thiên Thành được tổ chức ở khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, có rất nhiều ông lớn đến nên chúng ta phải đảm bảo an toàn thực phẩm, không thể có bất kỳ sai sót nào để các ông lớn có ấn tượng không tốt về khu nghỉ dưỡng Tổ Yến chúng ta được!”

Các đầu bếp đồng loạt gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Phải nấu các món ngon nhất.

Trương Chính đi đến trước mặt một đầu bếp, chỉ vào thức ăn có dán số thứ tự hỏi: “Đây là thức ăn của hai vị khách phòng 1088 phải không?”

“Vâng!”, đầu bếp gật đầu nói.

“Ừ!”, Trương Chính nói tiếp: “Hai vị khách phòng 1088 là bạn của tôi, anh phải nấu ngon một chút!”

“À, hóa ra là bạn của sếp Trương!”, đầu bếp nịnh nọt nói: “Anh yên tâm, đảm bảo sẽ làm anh hài lòng!”

Nhân lúc đầu bếp thái nguyên liệu, Trương Chính nhìn quanh thấy không ai chú ý đến mình bèn lén lấy gói bột màu trắng trong túi áo ra đổ lên miếng thịt trên cái thớt đá, nhanh tay tản ra trông có vẻ như được trải một lớp bột.

Sau đó hắn lập tức vờ như không làm gì cả.

Thấy đầu bếp bỏ miếng thịt lợn kia vào chảo, khóe môi Trương Chính nhếch lên nụ cười nhạt, thầm đắc ý.

Lâm Nhã Hiên ơi Lâm Nhã Hiên, em làm anh nhớ mong nhiều năm như vậy, để anh xem hôm nay em thoát khỏi lòng bàn tay anh bằng cách nào!

Thật ra, Trương Chính lợi dụng chức vụ của mình thường dùng loại thủ đoạn này để ra tay với các cô gái xinh đẹp đến khu nghỉ dưỡng Tổ Yến. Do dược tính khá mạnh nên sau khi bị Trương Chính trở giò đồi bại, mấy cô gái xinh đẹp kia tỉnh lại sẽ không nhận ra đã xảy ra chuyện gì.

Còn Trương Chính lại nhiều lần sử dụng mánh khóe này.

Chẳng mấy chốc đã đến thời gian cơm trưa.

Các vị khách lần lượt đi đến nhà hàng.

Vì đặc điểm của khu nghỉ dưỡng Tổ Yến, mỗi phòng sẽ tương ứng với một bữa sáng, món ăn của mỗi bữa ăn cũng khác nhau, khách ngồi theo số.

Sau khi Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên ngồi vào chỗ, lập tức có phục vụ mang món ăn lên.

“Sao nhiều món vậy?”, nhìn trên bàn bày ra rất nhiều món ăn, Lâm Nhã Hiên hơi ngạc nhiên hỏi: “Chúng tôi không gọi nhiều món như vậy?”

“Thưa anh chị, là thế này”, người phục vụ giải thích: “Tổng giám đốc Trương của chúng tôi đã đặc biệt dặn dò, anh chị là bạn của anh ấy nên ngoài những món anh chị gọi ra, những món khác đều tặng miễn phí, chúc anh chị dùng bữa ngon miệng!”

Lâm Nhã Hiên vô thức nhìn Trương Chính đang ở bàn ăn bên cạnh.

Trương Chính mỉm cười gật đầu.

“Ăn của người ta thì sau phải nể mặt người ta”, Mục Hàn nhìn Trương Chính, anh cứ có cảm giác tên này có mưu đồ xấu, không hề có ý tốt: “Sao mình có cảm giác tên này có ý khác nhỉ?”

Đôi mắt Mục Hàn lóe sáng, lập tức gửi tin nhắn cho Mộ Dung Phong.

Nội dung là lập tức lấy hình ảnh từ video giám sát phía sau khu nghỉ dưỡng Tổ Yến cho anh.

Là người liên lạc giữa Mục Hàn và Điện Long Vương, chuyện nhỏ nhặt này chẳng đáng là gì với Mộ Dung Phong cả.

Chưa đến ba mươi giây, Mộ Dung Phong đã gửi hình video giám sát qua cho Mục Hàn.

Mục Hàn lẳng lặng liếc nhìn, quả nhiên thấy được cảnh Trương Chính động chân động tay ở bếp.

Quả nhiên có vấn đề!

Nhưng bề ngoài Mục Hàn lại rất bình tĩnh, cười ha ha nói: “Vợ à, người ta đã có ý tốt vậy mà chúng ta không nhận thì xem thường người ta quá rồi nhỉ!”

Mục Hàn cầm đũa lên gắp một miếng thịt, sau đó cho vào miệng mình dưới cái nhìn chăm chú của Trương Chính.

Sau đó anh lại gắp một miếng bỏ vào bát của Lâm Nhã Hiên: “Vợ, em cũng nếm thử xem!”

Thấy hai người đều ăn miếng thịt mình từng động tay động chân, Trương Chính kích động không thôi như thể đã thấy được cảnh mình đè Lâm Nhã Hiên dưới thân.

“Chồng à, anh xem!”, lúc này Lâm Nhã Hiên lặng lẽ chỉ tay sang bàn khác: “Như thế cũng ghê tởm quá rồi!”

Mục Hàn nhìn theo hướng cô chỉ, chỉ thấy một bàn ăn cách khá xa có ba người phụ nữ mập mạp có vẻ ngoài thô kệch.

Lúc này đang bao quanh lấy một người đàn ông gầy như cây tre, đút cho anh ta ăn với vẻ chán ghét.

“Mau ăn đi, ăn xong rồi về phòng hầu hạ bọn tôi!”, một người phụ nữ mập mạp trong đó hung hăng nhét đồ ăn vào miệng người đàn ông.

Người đàn ông kiềm chế cảm giác buồn nôn, gượng ép nuốt xuống.

“Cục cưng, ngoan!”, ánh mắt ba người phụ nữ mập lóe sáng.