Điện Chủ Ở Rể

Chương 281: Khôi phục lại thân phận người nhà họ Đường




“Các ông đừng lừa gạt chúng tôi không hiểu pháp luật của Hoa Hạ, các ông đã tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên thì là ông chủ của công ty này, tiền công trình của chúng tôi là do các ông trả”.

“Nếu như các ông quỵt nợ, hôm nay chúng tôi sẽ chặn ở đây, ai cũng đừng hòng rời đi!”

“Trả tiền, trả tiền!”

Tâm trạng của những công nhân xây dựng hết sức kích động.

Tiếng hét càng ngày càng lớn.

Những người qua đường gần đó cũng bị thu hút sự chú ý.

“Ông à, không thể để bọn họ tiếp tục làm loạn như thế được”, vẻ mặt của Ngô Tâm Ưu lo lắng nói: “Nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, sẽ gây phiền phức lớn, danh tiếng của công ty Tần Thị chúng ta cũng sẽ bị tổn hại!”

“Vậy phải làm thế nào đây?”, Tần Nam bắt đầu cảm thấy bế tắc.

“Haizz!”, Ngô Tâm Ưu thở dài, nói: “Hỏi bọn họ trước xem tiền công là bao nhiêu, nếu không nhiều thì chúng ta sẽ ứng trước cho họ!”

“Thời gian đối đầu càng lâu thì chúng ta càng bất lợi!”

“Chỉ có thể làm như vậy thôi!”, Tần Nam gật đầu, sau đó hỏi những công nhân kia: “Tiền công của các cậu là bao nhiêu?”

“Còn năm triệu nữa!”, đại diện đám công nhân đưa một tờ hóa đơn cho Tần Nam và nói: “Đây, đây chính là bằng chứng lúc trước cô Lâm đã hẹn với chúng tôi, giấy trắng mực đen rõ ràng!”

“Năm triệu?”, Tần Nam lại cảm thấy đau lòng.

Từ khi tiếp nhận tập đoàn Nhã Hiên, một đồng còn chưa lấy được mà đã phải bỏ ra năm triệu tệ.

Tần Nam cảm thấy trái tim mình như đang rỉ máu.

May mà năm triệu cũng không phải con số mà công ty Tần Thị không lấy ra được.

Sau khi thanh toán tiền công xong, những công nhân xây dựng mới đồng ý rời đi.

Sau một trận náo loạn, cả tập đoàn Nhã Hiên rộng lớn chỉ còn lại mấy người nhà họ Tần đơn độc.

Do phần lớn nhân viên đã nghỉ việc tập thể nên tập đoàn Nhã Hiên cũng lập tức dừng vận hành bình thường.

Biết được tin này, ngoài những công ty đã tới trước đó, còn có rất nhiều doanh nhân lần lượt gọi điện thoại tới yêu cầu dừng quan hệ hợp tác với tập đoàn Nhã Hiên.

“Chúng tôi chỉ quen Tổng giám đốc Lâm, nếu Tổng giám đốc Lâm đã không ở đây thì hợp tác cũng không cần thiết phải tiếp tục nữa!”

Trong điện thoại, Tần Yến đều ra sức níu kéo mỗi doanh nhân, nhưng bọn họ cơ bản đã biểu đạt thái độ như vậy.

“Bố, mẹ, con cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ”, lúc này, Trương Hạo lại bắt đầu phân tích: “Mọi người suy nghĩ cẩn thận mà xem, tập đoàn Nhã Hiên có giá trị hơn hai tỷ mà Lâm Nhã Hiên cũng cam tâm tình nguyện nhường cho chúng ta chỉ vì muốn chúng ta cứu Mục Hàn sao?”

“Trương Hạo, ý của con là gì?”, Tần Nam hỏi.

“Con cảm thấy đây là một cái bẫy do Lâm Nhã Hiên tạo ra”, Trương Hạo ra vẻ bày mưu tính kế: “Tập đoàn Nhã Hiên trông có vẻ tương lai tươi sáng, rất có triển vọng, nhưng thực ra lại vô cùng hỗn loạn, Lâm Nhã Hiên đã sớm không thể thanh toán được những khoản nợ này nữa”.

“Đúng vào lúc này, Mục Hàn lại đắc tội với nhà họ Đường, nó liền thuận nước đẩy thuyền, đẩy mớ rắc rối này sang cho chúng ta”.

“Không sai!”, Ngô Tâm Ưu vội vàng gật đầu: “Nhất định là như vậy”.

Tần Nam cũng nói: “Con ranh Lâm Nhã Hiên này thật lắm mưu mô”.

“Nhưng rõ ràng là chúng ta đã cưỡng ép em Nhã Hiên phải giao ra tập đoàn Nhã Hiên mà”, Diệp Chí Văn ở bên cạnh nói.

Lời này của Diệp Chí Văn khiến Tần Nam và Ngô Tâm Ưu lập tức trở nên lúng túng.

Dẫu sao, đây cũng là sự thật.

“Chí Văn, cháu còn trẻ, cháu làm binh sĩ ở chiến trường, không hiểu được xã hội này lòng người hiểm ác’, Trương Hạo lại phát huy sở trường của người làm trong cơ quan nhà nước, vô hình hóa giải sự ngượng ngùng trong lòng Tần Nam và Ngô Tâm Ưu: “Chúng ta nhìn người, không chỉ nhìn bề ngoài được. Qua chuyện này, chúng ta đã nhận định rõ rốt cuộc Lâm Nhã Hiên là người như thế nào!”

“Đúng thế!”, Lưu Minh Tương cũng bất mãn nói: “Chí Văn, anh sao thế, gần đây luôn nói giúp cho mấy người Mục Hàn!”

“Anh thấy, mọi người vẫn nên đối xử tốt với mấy người Mục Hàn thì hơn”, khuôn mặt Diệp Chí Văn đầy vẻ bất lực, rõ ràng hắn biết được thân phận thực của Mục Hàn nhưng lại không thể nói ra được: “Dẫu sao cũng đều là người một nhà!”

“Ai là người một nhà với cậu ta chứ!”, Lưu Minh Tương hừ một tiếng.

“Trương Hạo, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”, Tần Nam lại hỏi Trương Hạo.

Đã mất năm triệu rồi, sau đó còn có không ít công ty xếp hàng đến đòi nợ.

Tính hết vào, e rằng phải trả hơn một trăm triệu.

Bây giờ Tần Nam đang nghĩ làm sao để vứt bỏ tập đoàn Nhã Hiên.

“Thật ra chuyện này cũng không khó xử lý”, Trương Hạo suy nghĩ, nói: “Chúng ta bảo Lâm Nhã Hiên quay về, nắm giữ tập đoàn Nhã Hiên, vậy thì những khoản nợ đó tự nhiên sẽ thuộc về Lâm Nhã Hiên”.

“Nói thì dễ”, Lưu Minh Tương bĩu môi: “Bác cả, không phải bác đã quên rồi đấy chứ?”

“Sáng nay, chúng ta vừa mới gạch bỏ tên của cả nhà Lâm Nhã Hiên ra khỏi gia phả nhà họ Tần.

“Đúng thế”, Tần Nam cũng ra vẻ buồn rầu.

Trong lòng cực kỳ hối hận.

“Cái này thì đơn giản”, Trương Hạo cười nói: “Chúng ta có thể thông báo cho đám người Lâm Nhã Hiên, khôi phục lại thân phận người nhà họ Tần cho bọn họ, thế không phải là xong rồi sao?”

“Bọn họ có thể tiếp nhận sao?”, Lưu Minh Tương nửa tin nửa ngờ.

“Nhất định có thể”, Trương Hạo cười nói: “Mọi người nghĩ đi, cả nhà Lâm Nhã Hiên vừa bị gạch khỏi gia phả, trong lòng đang đau buồn, đúng vào lúc này chúng ta lại nói với họ có thể khôi phục lại gia phả cho bọn họ, trong lòng bọn họ còn không phải vui mừng mà đến tạ ơn chúng ta hay sao?”

“Chúng ta lại thuận nước đẩy thuyền ra điều kiện với họ, để Lâm Nhã Hiên quay lại nắm giữ tập đoàn Nhã Hiên, chắc chắn họ sẽ răm rắp nghe theo, sao mà từ chối được chứ!”

“Ồ, đúng thật là như thế!”, Vương Binh lập tức vỗ tay tán thưởng: “Anh rể cả, chiêu này của anh thật cao tay!”

“Không hổ danh là người trong cơ quan nhà nước!”

“Tôi nghĩ rằng phương án này cũng ổn”, Tần Nam gật đầu nói: “Mặc dù nói chuyện này hơi nực cười nhưng để nhà họ Tần chúng ta không bị tổn hại lớn, cũng chỉ có thể làm như vậy!”

“Tôi phải nhanh chóng gọi điện cho con ranh Lâm Nhã Hiên!”

Tần Nam không chút do dự, lập tức lấy điện thoại gọi cho Lâm Nhã Hiên.

“Alo, Nhã Hiên à, ông ngoại đây!”, sau khi cuộc gọi kết nối, Tần Nam nói với giọng điệu hòa nhã thân thiết.

“Ông ngoại, ông có chuyện gì sao?”, đầu bên kia điện thoại, giọng điệu của Lâm Nhã Hiên không chút hứng thú.

“Là như này, Nhã Hiên à”, Tần Nam ra sức dùng giọng điệu khéo léo: “Ông ngoại vừa ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy hành động gạch tên cả nhà cháu ra khỏi gia phả thực sự quá đáng, cảm thấy có lỗi với các cháu”.

“Vì thế, ông ngoại vừa thảo luận với mọi người một lúc, quyết định khôi phục lại thân phận của gia đình cháu”.

“Á?”, Lâm Nhã Hiên cảm thấy bất ngờ: “Thật sao ạ?”

“Đương nhiên là thật rồi”, Tần Nam nói: “Ông ngoại hi vọng cháu đến tòa nhà trụ sở chính của tập đoàn Nhã Hiên một chuyến, chúng ta thảo luận thêm”.

“Không có gì để thương lượng hết”, lúc này, Mục Hàn giành lấy điện thoại của Lâm Nhã Hiên.