“Anh đối xử với người dân như vậy à?”, thái độ hung hăng của nhân viên càng khiến Mục Hàn phát cáu: “Anh không cần biết tôi là ai, dù sao chuyện ngày hôm nay tôi cũng phải truy cứu tới cùng!”
“Tôi muốn xem thử, trên mảnh đất Hoa Hạ này, trong mắt những nhân viên phục vụ nhân dân như mấy người thì địa vị của những người dân vốn có quyền làm chủ rốt cuộc có phải không bằng một người nước ngoài hay không?”
“Con rể, nói hay lắm!”, ngay cả Tần Lệ vẫn chẳng ưa gì Mục Hàn cũng lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
“Ô, nghe khẩu khí của anh cứ như là lãnh đạo của chúng tôi nhỉ”, nhân viên cười khẩy, nói với vẻ dè bỉu: “Anh bớt cái trò phô trương thanh thế, tỏ vẻ uy quyền ở đây đi!”
“Nếu như anh thật sự là lãnh đạo thì mẹ vợ anh còn cần phải xếp hàng làm việc à?”
“Người nhà lãnh đạo thì có thể được hưởng đặc quyền ư? Người nước ngoài thì có thể được hưởng đặc quyền à? Ai truyền bá cho mấy người tư tưởng làm việc sính ngoại như thế?”
Mục Hàn rút điện thoại ra, nói: “Tôi không nói chuyện với anh, lát nữa tôi bảo lãnh đạo của anh nói chuyện với anh”.
“Trò đùa gì thế?”, nhân viên thấy vậy liền cười cợt: “Anh đang định gọi điện thoại cho lãnh đạo của chúng tôi đấy à?”
“Cục trưởng của chúng tôi rất bận, không rảnh quan tâm tới mấy người dân nhỏ bé như các người đâu!”
Mục Hàn không buồn để ý tới nhân viên kia, mà gọi điện cho Mộ Dung Phong.
“Lập tức liên hệ cho tôi cục trưởng của Cục Công vụ, bảo ông ta đến nơi làm việc!”
Mục Hàn chỉ nói một câu đơn giản như vậy, không hề nói rõ nguyên nhân.
Nhưng Mộ Dung Phong lập tức hành động, chưa tới một phút đã tra ra nguyên nhân Mục Hàn muốn gặp cục trưởng Cục Công vụ.
Mẹ vợ của Điện Chủ Điện Long Vương bị người ta đánh, chuyện này sao có thể bỏ qua được chứ?
Mộ Dung Phong cũng nghiêm túc, lập tức gọi điện thoại gấp cho lãnh đạo trực thuộc của cục trưởng Cục Công vụ.
“Cái gì?”, nhận được cuộc gọi của lãnh đạo trực thuộc, lúc này cục trưởng Cục Công vụ - Đổng Thiên Phong đang ở bên ngoài khảo sát sợ tới mức trên trán đầm đìa mồ hôi lạnh: “Mẹ vợ của vị lãnh đạo đó bị người nước ngoài đánh sao?”
“Còn bị nhân viên gây khó dễ?”
Vị lãnh đạo mà Đổng Thiên Phong nhắc tới chính là Mục Hàn.
Đổng Thiên Phong cũng không còn tâm trạng để khảo sát nữa, lập tức tuyên bố phải trở về ngay để xử lý chuyện gấp, để trợ lý thay ông ta khảo sát điều tra, còn ông ta vội vàng trở về Cục Công vụ.
“Cục trưởng Đổng tới thật sao?”, nhìn thấy Đổng Thiên Phong tới, nhân viên hơi ngạc nhiên.
Anh ta vô thức liếc nhìn Mục Hàn.
Trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
“Có chuyện gì thế?”, mặc dù Mục Hàn đang ở trước mặt nhưng nghĩ tới quy định bảo mật mà lãnh đạo trực thuộc đã dặn dò, Đổng Thiên Phong cũng không dám nịnh bợ Mục Hàn công khai, chỉ có thể giả vờ dùng thái độ xử lý việc công, nói với nhân viên: “Tôi nghe nói chỗ này vừa xảy ra chuyện nên vội vàng qua đây!”
“Người nước ngoài này đánh mẹ vợ tôi!”, Mục Hàn giơ tay chỉ vào người nước ngoài kia.
Nếu đổi lại là người khác, Đổng Thiên Phong cũng chỉ khuyên bảo vài câu cho yên chuyện rồi rời đi.
Nhưng người trước mắt này là ai chứ?
Là sự tồn tại chỉ dưới một người nhưng trên mười nghìn người ở Hoa Hạ.
Nghe Mục Hàn nói vậy, Đổng Thiên Phong càng thêm căng thẳng, trách mắng: “Quá là ngang ngược rồi, một người nước ngoài mà cũng dám hung hăng phách lối, đánh người dân nước ta trên mảnh đất Hoa Hạ này, đâu có cái lý đó chứ!”
“Cục trưởng Đổng, không phải như vậy ạ”, nhân viên vẫn không nhận ra được tình hình trước mắt, chỉ muốn nịnh nọt người nước ngoài kia: “Là cô này có thái độ hung hăng, đánh vị khách nước ngoài này, khiến cho tâm trạng anh ta trở nên kích động nên mới phòng vệ chính đáng!”
“Phòng vệ chính đáng?”, Mục Hàn cười nói: “Ha ha! Anh vẫn còn dám nói thế cơ đấy!”
“Mọi người nói xem, chân tướng của sự việc đúng như lời anh ta nói sao?”
Mục Hàn nói với mọi người đang đứng hóng hớt xung quanh.
Nhưng không có ai lên tiếng.
Dù sao, vì một người không quen biết mà đắc tội với nhân viên làm việc cho bọn họ thì đúng là lợi bất cập hại.
Nhìn thấy mọi người lựa chọn làm ngơ, nhân viên càng thêm đắc ý.
“Cục trưởng Đổng, ông xem, những gì tôi nói đều là sự thật”, nhân viên nói.
Mà người nước ngoài kia thì càng trắng trợn hơn, giơ ngón tay cái về phía nhân viên.
“Những gì anh nói có phải sự thật hay không thì kiểm tra camera giám sát là rõ ngay thôi”, Mục Hàn nhìn Đổng Thiên Phong, bình tĩnh nói: “Đại sảnh làm việc của Cục Công vụ mấy người có camera giám sát chứ?”
Nhân viên không biết điều như vậy càng khiến Đổng Thiên Phong thầm mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà anh ta.
Nghe Mục Hàn hỏi vậy, Đổng Thiên Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói: “Có chứ, có chứ”.
Ông ta lập tức ra lệnh cho bảo vệ phòng giám sát trích xuất đoạn video giám sát trong khoảng thời gian đó.
Thấy Đổng Thiên Phong làm thật, nhân viên kia bỗng sững sờ.
Suy cho cùng, chỉ cần có đoạn video giám sát là có thể hoàn toàn vạch trần những lời anh ta vừa nói.
Nhưng nhân viên đó không tin Đổng Thiên Phong sẽ truy cứu mình thật.
Chẳng mấy chốc, video giám sát đã được đưa tới.
Chân tướng sự việc cũng được làm sáng tỏ, bởi vì người nước ngoài kia tự ý chen hàng nên mới khiến cho Tần Lệ bất mãn.
Chưa nói tới chuyện người nước ngoài kia chen hàng, hơn nữa thái độ còn hung hãn, đẩy ngã Tần Lệ.
“Khốn nạn!”, Đổng Thiên Phong xem xong video giám sát thì lập tức nổi giận, giơ tay chỉ vào nhân viên kia và nói với ngữ khí lạnh lùng: “Cái loại phần tử mục nát nhà cậu, chỉ biết sính ngoại, cấu kết với người nước ngoài ức hiếp người dân. Tôi tuyên bố, bắt đầu từ bây giờ, cậu bị đuổi việc!”
“A?”, nhân viên hoàn toàn mơ hồ.
Phải biết rằng, công việc này vô cùng tốt.
Anh ta phải tốn không ít tâm tư, nhờ vả nhiều mối quan hệ, tặng rất nhiều quà mới có được nó.
Bây giờ lại mất việc như thế.
Nhân viên đó cảm thấy trời sắp sập xuống tới nơi.
“Còn người nước ngoài này, toàn bộ tư liệu đã làm xong đều hủy bỏ hết cho tôi, bắt anh ta xếp hàng lại từ đầu, bao giờ đến lượt thì mới giải quyết cho anh ta!”, Đổng Thiên Phong tuyên bố với tất cả nhân viên trong đại sảnh làm việc.
“Ngoài ra, việc người nước ngoài này đánh người dân bị thương cũng không thể bỏ qua như thế”.
Đổng Thiên Phong lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Chẳng mấy chốc, cảnh sát đã đến nơi.
Sau một hồi điều tra đã phát hiện người nước ngoài này có vấn đề rất lớn.
Vốn dĩ hắn vượt biên trái phép, ở đất nước của mình, hắn thuộc vào loại người ba không: không có nguồn sống, không có năng lực lao động và không có người cần nuôi dưỡng, sau khi tới Hoa Hạ, dựa vào thân phận người nước ngoài đã làm ra không ít chuyện xấu gây hại cho người dân.
“Bắt giam Davids ba ngày, phạt một trăm nghìn tệ và trong vòng bảy ngày sẽ trục xuất khỏi Hoa Hạ”.
Bởi vì thân phận đặc biệt của Mục Hàn nên cảnh sát không dám thờ ơ.
Chẳng mấy chốc, đã xử lý xong người nước ngoài tên Davids này.
“Đáng ghét!”
Trong một căn phòng cho thuê.
Nhìn thấy kỳ hạn quy định trục xuất ngày càng tới gần, Davids tức giận đập bàn.
“Lewis, giúp tôi với”, Davids nói với một người nước ngoài khác ở cùng phòng: “Tôi phải báo thù!”
“OK!”, Lewis ra hiệu bằng động tác tay, cười híp mắt nói: “Không thành vấn đề”.
“Điều kiện tiên quyết là tiền phải hậu hĩnh!”