"Chắc chắn là các người làm giả!", Lâm Lợi Cương nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi.
"Đủ rồi!", Ngô Tâm Ưu đập bàn đứng dậy, quát: "Bản thân mấy đứa không tốt, nên không chấp nhận được chuyện người khác tốt hơn mấy đứa sao?"
"Đúng rồi!", Tần Mỹ vội vàng hùa theo: "Một kẻ ham mê cờ bạc, một kẻ lại là thằng ở rể vô dụng, bọn họ là chó sao sủa ra được tiếng người!"
Vậy mà lại mắng đại thống soái là chó?
Thôi Hiếu cực kỳ tức giận, nhưng chỉ đành kìm chế lại, không dám nói ra.
Dưới áp lực tinh thần như vậy, hắn lại xỉu lần nữa.
Lần này, Thôi Hiếu xỉu gần như khiến cho cả khu nhà họ Tần đều trở nên căng thẳng.
Dù sao, trong mắt bọn họ, nhà họ Tần có thể lọt được vào danh sách tham dự buổi tiệc chào đón đại thống soái, hoàn toàn nhờ công lao của Thôi Hiếu.
Vốn dĩ đây là một dịp hội họp náo nhiệt, vậy mà bởi vì chuyện này, lại khiến cả khu nhà họ Tần không vui.
Tần Nam và Ngô Tâm Ưu thẳng thừng cho tên cả nhà Tần Lệ vào danh sách đen, không cho phép bọn họ tới khu nhà của nhà họ Tần trong vòng một tháng.
Tuy rằng kết quả không mấy vui vẻ, nhưng nhân cơ hội này, Lâm Nhã Hiên có thể tập trung tinh thần, chuyên tâm vào chuyện thành lập công ty. Ngoại trừ tiền vốn năm trăm triệu vay ngân hàng, tập đoàn Phi Long đã đầu tư một tỷ nên trở thành cổ đông lớn nhất trong công ty mới của Lâm Nhã Hiên.
Vốn khởi động một tỷ rưỡi này đủ để Lâm Nhã Hiên thành lập một công ty cỡ lớn.
Bởi vì tập đoàn Phi Long chiếm tỉ lệ cổ phần lớn nhất, Phương Viên cũng giúp Lâm Nhã Hiên không ít, thậm chí trêu chọc Lâm Nhã Hiên rằng tập đoàn Nhã Hiên là công ty con của tập đoàn Phi Long.
Tập đoàn Nhã Hiên ngay từ đầu đã phát triển rất mạnh, điều này khiến cho Tần Lệ và Lâm Lợi Cương cũng vô cùng hào hứng vui vẻ.
Thường xuyên chạy tới giúp đỡ Lâm Nhã Hiên.
"Mẹ à, mẹ đừng làm gì cho vất vả nữa", thấy Tần Lệ lại bận bịu quét dọn văn phòng, mua thêm văn phòng phẩm, Lâm Nhã Hiên rất đau lòng: "Những chuyện như thế này, con đã thuê người tới làm rồi".
"Không được!", Tần Lệ lắc đầu nói: "Tập đoàn Nhã Hiên của con mới khởi đầu, cần chi tiêu rất nhiều, khoản nào không cần thiết, có thể giảm được thì cứ giảm".
"Mà cái thằng Mục Hàn đi đâu rồi?"
"Từ lúc tập đoàn Nhã Hiên của con thành lập tới nay, chưa thấy nó tới đây lần nào!"
"Anh ấy cũng có việc bận mà", Lâm Nhã Hiên suy nghĩ, lại nói: "Mẹ, con có một tài liệu cần tới cửa sổ Cục Công vụ đóng dấu, hay là mẹ đi giúp con nhé".
Nói xong, Lâm Nhã Hiên liền lấy một xấp tài liệu ra, đưa cho Tần Lệ.
"Được!", Tần Lệ đồng ý ngay.
Tần Lệ cầm tài liệu, vui vẻ đi đến Cục Công vụ, tìm ra cửa cần đến thì nhìn thấy người ta xếp thành một hàng dài như rồng rắn phía trước nên đành đứng vào cuối hàng.
Đứng chờ khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Tần Lệ.
Tần Lệ giơ tài liệu lên, đang định đưa vào trong cửa sổ, đột nhiên một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh chen ngang, chen thẳng lên trước Tần Lệ, hét lên với nhân viên bên trong: "Here, làm cho chúng tôi trước!"
"Này, mấy người sao lại chen ngang vậy!", Tần Lệ tức giận nói: "Tôi đã chờ cả một tiếng đồng hồ, chẳng lẽ đứng chờ giùm mấy người sao?"
"Chúng tôi là người nước ngoài, có quyền ưu tiên!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh nói bằng giọng Hoa Hạ không lưu loát lắm.
"Người nước ngoài? Người nước ngoài thì sao? Người nước ngoài đến làm thì không cần phải xếp hàng à?", Tần Lệ nghe vậy, càng tức giận.
Hơn nữa, điều khiến Tần Lệ càng thêm căm tức là nhân viên kia còn đặt tài liệu của bà ta sang một bên và làm thủ tục cho người nước ngoài trước.
"Này, tôi tới trước mà!", Tần Lệ nói lý: "Không thể theo trình tự trước sau được sao?"
"Xin lỗi cô!", nhân viên bên trong cửa sổ vẫn giữ nguyên thái độ như cũ: "Người ta là khách nước ngoài!"
"Khách nước ngoài là hơn người khác một bậc sao?", cơn giận Tần Lệ bỗng bùng cháy.
"Được rồi, thêm một chuyện, chi bằng bớt một chuyện".
"Coi như mình xui thôi!"
"Giành giật với người nước ngoài cũng không được lợi lộc gì đâu!"
Hàng người gần cửa sổ nhao nhao khuyên nhủ.
Nhìn thấy phần lớn người ta đều nghiêng về phía mình, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đắc ý ra mặt.
"Không được!", Tần Lệ nuốt không trôi cục tức này: "Tôi tới trước, thì phải làm trước cho tôi!"
"Cút mẹ bà đi!", người nước ngoài tóc vàng mắt xanh thẳng thừng đẩy Tần Lệ sang một bên.
Bởi vì sức lực chênh lệch quá lớn, Tần Lệ bị người nước ngoài này đẩy ngã phịch xuống đất.
Cả cánh tay và chân đều đau muốn chết.
"Đánh người rồi, đánh người rồi!", Tần Lệ gào thét, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Tôi muốn báo cảnh sát!"
"Tôi không tin, người nước ngoài ở nước Hoa Hạ này có thể coi trời bằng vung!"
"Bà báo đi!", người nước ngoài này thẳng thừng giẫm một cái lên người Tần Lệ, cười khẩy nói: "Tôi cũng muốn xem thử, lát nữa cảnh sát đến sẽ giúp tôi hay giúp bà?"
"Quá đáng lắm rồi!"
Người nước ngoài này hống hách như vậy, khiến mấy người hóng chuyện xung quanh cũng chướng mắt.
Mặc dù không ai dám đứng ra nói giúp Tần Lệ, nhưng lại có người len lén quay video lại, đăng lên mạng.
"Đại ca, anh xem này!"
Lúc này, tập đoàn Phi Long.
Chúc Long đang vô cùng buồn chán lướt đọc tin tức thì vừa hay nhìn thấy video Tần Lệ bị người nước ngoài ức hiếp.
Anh ta đưa ngay cho Mục Hàn xem.
"Đâu có lý này chứ!", Mục Hàn giận tím mặt.
Lập tức chạy tới Cục Công vụ.
Nhìn thấy Tần Lệ bị thương ngã dưới đất, Mục Hàn vội vàng bước tới đỡ bà ta dậy.
Tuy rằng trước đây Tần Lệ từng khó chịu với Mục Hàn không ít lần, nhưng dù sao bà ta vẫn là mẹ vợ của anh.
Sau đó anh đi đến trước mặt người nước ngoài kiêu căng kia, tát cho hắn một bạt tai.
Trong nháy mắt, bầu không khí hết sức ngột ngạt bí bách.
Đám người hóng hớt kinh ngạc há hốc mồm.
Không ai ngờ được rằng, Mục Hàn vậy mà lại ra tay đánh người nước ngoài kia.
Mấu chốt là người nước ngoài kia còn sững sờ, không hiểu nổi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Lần đầu tiên cảm thấy Mục Hàn ra mặt giúp mình, Tần Lệ hãnh diện, vỗ tay nói: "Đánh hay lắm!"
Mục Hàn cầm tài liệu trong tay Tần Lệ qua, đưa vào ô cửa sổ và nói với nhân viên kia: "Xếp hàng làm việc, đây là lẽ đương nhiên!"
"Nếu đã đến lượt rồi, vậy thì làm đi!"
"Xin lỗi!", nhân viên dường như không hề e ngại hành động thô bạo vừa rồi của Mục Hàn, chỉ lạnh lùng nói: "Chúng tôi đã tan làm rồi!"
Thấy nhân viên kia miệng thì nói đã tan làm, tay lại xử lý tài liệu cho người nước ngoài kia, Mục Hàn nổi giận: "Không phải anh nói đã tan làm rồi ư? Sao lại còn xử lý cho người nước ngoài kia?"
"Theo thông lệ, chúng tôi phải giúp đỡ khách nước ngoài", nhân viên nhìn Mục Hàn bằng ánh mắt thương hại: "Vả lại, anh vừa đánh khách nước ngoài, e rằng sẽ bị kiện cáo đó!"
"Thật sao?", Mục Hàn cười khẩy nói: "Tôi lười nói với anh, lát nữa tôi sẽ để lãnh đạo của các anh nói cho anh biết".
Những năm gần đây, bởi vì tư tưởng sính ngoại, không ít người vô cùng nịnh nọt người nước ngoài, thậm chí ngay cả nhân viên công vụ cũng coi trọng người nước ngoài hơn, khiến không ít người nước ngoài ngông nghênh muốn làm gì thì làm ở Hoa Hạ.
Mục Hàn đã chướng mắt từ lâu.
"Lại còn lãnh đạo của chúng tôi?", nhân viên tỏ vẻ xem thường, nói với giọng đầy khinh miệt: "Anh nghĩ anh là ai?"