Điện Chủ Ở Rể

Chương 260: Người ngoài hành tinh à?




Lâm Nhã Hiên đẩy cửa phòng bước vào bên trong với tâm trạng lo lắng bất an.

Trong căn phòng tổng thống rộng lớn, có một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ nho nhã đang ngồi trên sô pha, người đó chính là Mục Hạo Thần.

Còn có Từ Thiên Kiều đứng bên cạnh.

“Lâm Nhã Hiên?”, đợi Lâm Nhã Hiên tới gần, Mục Hạo Thần đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, gật đầu tán dương: “Vẻ ngoài quả nhiên là quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặn, chẳng trách tên phế vật Mục Hàn dù có đi ở rể cũng phải cưới được cô về!”

“Xem ra, tên phế vật này còn thật sự biết tính toán!”

Từ Thiên Kiều nhìn Lâm Nhã Hiên chằm chằm, lộ ra ánh mắt dâm đãng.

“Các người là ai?”, bị hai người nhìn tới mức da đầu tê dại, Lâm Nhã Hiên hỏi với giọng yếu ớt.

“Chúng tôi là người có thể quyết định vận mệnh thằng chồng vô dụng của cô!”, Mục Hạo Thần cười nhạt, nói: “Đương nhiên, nếu như cô nghe lời, chúng tôi sẽ xem xét cho các người một con đường sống!”

Lâm Nhã Hiên cau mày nói: “Các người muốn thế nào?”

“Con người tôi không thích vòng vo”, Mục Hạo Thần giơ tay chỉ vào Từ Thiên Kiều, nói: “Chỉ cần cô ngủ với bác Từ đang đứng bên cạnh tôi đây một đêm thì tôi sẽ bỏ qua cho Mục Hàn!”

“A?”, Từ Thiên Kiều cảm thấy rất bất ngờ, dò hỏi: “Hạo Thần, người đẹp ở trước mặt mà cháu không muốn hưởng thụ sao?

“Người bình thường thì sao biết được chí hướng của anh hùng?”, Mục Hạo Thần lại thong thả nói: “Đối với cháu mà nói, sắc đẹp chẳng qua cũng chỉ là cảm xúc da thịt mà thôi, thứ cháu muốn có được thì sắc đẹp không đủ để thỏa mãn!”

“Cháu biết rằng bác đã thèm muốn người đẹp này từ lâu, hôm nay Mục Hạo Thần cháu sẽ giúp mong ước của bác trở thành hiện thực”.

Nói xong, Mục Hạo Thần đứng bật dậy.

Đi ra bên ngoài.

“Bác Từ, bác cứ thong thả mà hưởng thụ nhé!”

Đối với Mục Hạo Thần mà nói, điều kiện mà hắn đưa ra, Lâm Nhã Hiên đồng ý thì tốt mà không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Cảm ơn cậu chủ Hạo Thần!”, Từ Thiên Kiều vô cùng kích động.

Vốn dĩ cho rằng chỉ có thể húp canh sau Mục Hạo Thần.

Không ngờ lại được ăn luôn cả thịt!

Trong phòng tổng thống chỉ còn lại Từ Thiên Kiều và Lâm Nhã Hiên.

Từ Thiên Kiều nợ nụ cười dâm đãng, xoa hai tay, dáng vẻ nóng lòng ham muốn: “Cô Lâm, cô đừng sợ, tôi sẽ rất dịu dàng với cô!”

Nói xong, Từ Thiên Kiều bước về phía Lâm Nhã Hiên.

Lúc này ở đại đội cảnh sát giao thông thành phố Sở Bắc.

Dựa vào thân phận là cảnh sát của bạn trai Mễ Dương, Vi Tinh – người vừa mới mất việc không lâu đã vào phòng giám sát, làm cảnh sát giao thông dân sự. Nhiệm vụ công việc hàng ngày là túc trực trước camera giám sát, gửi những đoạn ghi hình về tình hình vi phạm giao thông.

Mặc dù công việc vô vị nhàm chán, nhưng dù sao cũng có thể nhận được chút tiền lương.

Hôm nay, Vi Tinh cũng túc trực trước màn hình camera giám sát như thường ngày, vào lúc đang định chỉnh sửa tư liệu thì đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt thu hút sự chú ý. Chỉ thấy một người đàn ông vạm vỡ vác theo một người đàn ông khác, dáng vẻ nhẹ tênh như chim yến, bước nhanh như đang bay, lao vút đi trên đường lớn trong thành phố, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn cả tàu siêu tốc.

Màn hình camera giám sát hiển thị tốc độ là 180 km/h.

“Ôi chúa ơi! Trời đất ạ!”

“Là người ngoài hành tinh sao?”

Vi Tinh không khỏi thốt lên kinh ngạc.

Người đàn ông vạm vỡ đang vác Mục Hàn chính là Kiện Thứ Lang.

Là chiến thần cũ của Đảo Quốc đã bị tiêu diệt, có danh hiệu Thần Hành Thái Bảo.

Nghe nói chỉ dựa vào lực của đôi chân, tốc độ cao nhất đã đạt được là 200 km/h.

Hai người lao vọt đi trên đường lớn, người qua đường căn bản không thể nhìn thấy được.

Chỉ cảm thấy một trận gió lớn thổi qua bên tai.

Năm phút sau, Kiện Thứ Lang đã cõng Mục Hàn tới được trước cửa chính khách sạn Sheraton.

“Phòng số 8088?”, Mục Hàn ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà này, sau khi xác định được vị trí của phòng số 8088, Mục Hàn cứ như làm ảo thuật, rút ra một cây giáo, sau đó buộc chặt lại với một sợi dây thừng dài.

Anh xoay vòng tròn trong không trung rồi ném thẳng lên phía trên tầng.

Mũi giáo lập tức bay vọt lên trên giống như tên lửa được phóng đi.

Khi đến phòng số 8088 thì dừng lại không lên cao thêm nữa và treo ở một góc lan can.

Mục Hàn dùng hai tay nắm lấy dây thừng rồi lấy đà nhảy lên.

Anh leo lên rất nhanh giữa không trung.

Chỉ chớp mắt đã tới bên ngoài phòng số 8088.

“Choang”, một tiếng ồn lớn vang lên, Mục Hàn đập vỡ cửa sổ để vào.

“Chuyện gì thế?”, Từ Thiên Kiều vừa cởi đồ, đang định giở trò đồi bại với Lâm Nhã Hiên thì bị sự việc đột nhiên xảy ra này dọa giật nảy mình.

“Mục Hàn?”, sau khi nhìn thấy có người tới, Lâm Nhã Hiên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.

“Vợ à, anh đến cứu em đây!”, Mục Hàn bước tới che chắn cho Lâm Nhã Hiên

Sau đó trừng mắt nhìn Từ Thiên Kiều, phẫn nộ nói: “Ông dám có ý đồ xấu với vợ tôi ư?”

“Mục Hàn?”, Từ Thiên Kiều cũng rất ngạc nhiên, hỏi: “Sao cậu có thể ở đây? Không phải cậu…”

“Không phải tôi nên chết rồi đúng không?”, Mục Hàn cười khẩy, vẻ mặt khinh thường: “Xem ra, chuyện đứng đằng sau sai khiến anh Đại Lưu, mời Kiện Thứ Lang với giá cao cũng có cả phần của ông!’

“Cái gì?”, Từ Thiên Kiều nói với vẻ mặt kinh hãi: “Ngay cả Kiện Thứ Lang mà cậu cũng đánh bại rồi sao?”

“Rốt…rốt cuộc cậu là loại người gì?”

Mặc dù Đảo Quốc đã diệt vong nhưng thực lực của Kiện Thứ Lang thì không cần phải nghi ngờ.

Ít nhất, cả nước Hoa Hạ chỉ có số ít người có thể đánh bại hắn.

Từ Thiên Kiều lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

“Tôi là loại người gì, ông chẳng có tư cách để biết”, khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên: “Nhưng bụng dạ ông khó lường, tôi tuyệt đối sẽ không để ông chết thoải mái đâu!”

“Cậu… cậu đừng làm bừa!”, Từ Thiên Kiều hoảng hốt lo sợ.

Mục Hàn có thể đánh bại Kiện Thứ Lang thì một nắm xương già cỗi như cụ ta chắc chắn không phải đối thủ của anh.

Từ Thiên Kiều vội vàng nhắc tới con át chủ bài của mình: “Sư huynh tôi là Nam Cung Nhất Kiếm ở tỉnh thành, cậu dám động vào tôi thì sư huynh tôi nhất định sẽ báo thù cho tôi. Trở thành kẻ thù của Nam Cung Nhất Kiếm sẽ có kết cục gì thì cậu tự mà nghĩ đi!”

“Nam Cung Nhất Kiếm ở tỉnh thành?”, Mục Hàn nhướn mày hỏi: “Không lẽ là Nam Cung Nhất Kiếm bế quan ba mươi năm nay, đánh bại đối thủ chỉ trong một nhát một kiếm?”

“Không sai!”, Từ Thiên Kiều tỏ vẻ kiêu ngạo, nói: “Mục Hàn, tôi khuyên cậu nếu biết thức thời thì thả cho tôi đi!”

“Nam Cung Nhất Kiếm vang danh khắp tỉnh thành, ba mươi năm nay, đối thủ nhiều vô số nhưng chưa một lần bại trận!”

“Vậy sao! Tôi sợ quá!”, Mục Hàn làm ra vẻ sợ hãi, nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, em ra ngoài trước đi, bên ngoài sẽ có người đón em. Cảnh tượng lát nữa có lẽ sẽ hơi khó coi, anh không muốn em nhìn thấy cảnh như vậy”.

“Vâng”, Lâm Nhã Hiên gật đầu nói.

Trong lòng cô thầm nghĩ lòng tự tôn của Mục Hàn quá cao rồi, sợ mình nhìn thấy anh ấy phải quỳ xuống van xin người khác thì sẽ rất buồn nên mới bảo mình lánh đi.

Đợi Lâm Nhã Hiên ra ngoài, Từ Thiên Kiều bật cười nói: “Bây giờ Lâm Nhã Hiên đã đi rồi, có thể quỳ xuống van xin tôi được rồi đấy!”

“Tôi từng nói sẽ quỳ xuống van xin ông sao?”, Mục Hàn không khỏi nheo mắt lại.

Anh lao lên phía trước chỉ trong chớp mắt.

Tung đòn đánh Từ Thiên Kiều.

“Á!”

Từ Thiên Kiều đau đớn lập tức kêu rên thảm thiết.