Lúc này.
Ở tập đoàn Phóng Mục.
Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều đang ngồi trước màn hình máy vi tính, chăm chú ngước nhìn tình hình ở sòng bạc Minh Tinh.
"Bây giờ chỉ còn lại Mục Hàn thôi!", đôi mắt Từ Thiên Kiều khẽ nheo lại với khuôn mặt đầy vẻ sâu xa.
"Ba tỷ, để cháu xem Mục Hàn trả thế nào?", Mục Hạo Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Cháu muốn hắn phải táng gia bại sản!"
"E rằng Mục Hàn có táng gia bại sản cũng không trả nổi đâu!", Từ Thiên Kiều mỉm cười, nói: "Theo bác thấy, tên Mục Hàn này, tám chín phần là không mang theo ba tỷ!"
"Dù sao đây cũng là con số ba tỷ, cho dù Đường Bắc Sơn giàu nhất Sở Bắc cũng chưa chắc có thể lấy ra ngay được đâu, đúng không?"
"Không lấy tiền ra được thì bỏ mạng lại đó!", ánh mắt Mục Hạo Thần khẽ giật giật.
"Thực ra, trước khi xử lý Mục Hàn, bác còn có ý này", trong mắt Từ Thiên Kiều chợt lóe lên một tia sáng, nói: "Cháu nên biết rằng, vợ Mục Hàn là Lâm Nhã Hiên, cũng được coi là người đẹp tuyệt sắc của Sở Dương, lúc trước Mục Hàn ở rể nhà họ Lâm thì đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu!"
"Cho nên, ý của bác là...", Mục Hạo Thần dò hỏi.
"Hạo Thần à, cái tính đó của cháu đúng là không đổi được, không có hứng thú với người đẹp gì cả!", Từ Thiên Kiều mỉm cười, nói: "Dù thế nào cô ta cũng là một cô gái xinh đẹp, nếu cứ trở thành quả phụ như vậy thì có phải là đáng tiếc lắm không?"
Mục Hạo Thần gật đầu nói: "Đúng là hơi đáng tiếc!"
"Cho nên, chúng ta không nên lãng phí tài nguyên như vậy!", lúc này Từ Thiên Kiều mới nói ra ý đồ của mình: "Nhân cơ hội này, chúng ta gọi điện thoại cho Lâm Nhã Hiên bảo cô ta tới đây ‘dâng hiến’. Không sợ cô ta không nghe theo, dù sao, cái mạng nhỏ của Mục Hàn cũng đang nằm trong tay chúng ta mà!"
"Ha ha ha! Ý kiến hay!", mắt Mục Hạo Thần bỗng nhiên sáng rực, vỗ tay nói: "Quả nhiên, bác Từ túc trí đa mưu, ngay trước khi Mục Hàn chết, chúng ta lại tặng cho hắn một món quà lớn, để hắn trên đường xuống suối vàng, chết không nhắm mắt, ha ha ha!"
Sau khi sai đám đàn em điều tra số điện thoại Lâm Nhã Hiên, Mục Hạo Thần lập tức bắt đầu hành động.
...
Lâm Lợi Cương ra khỏi sòng bạc Minh Tinh vẫn còn sợ hãi.
Ông ta quan sát xung quanh một lượt, phát hiện không có người đuổi theo mới mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, ông ta gọi xe, vội vàng chạy tới căn biệt thự Hoàng Đình số 1.
Lâm Lợi Cương không dám dừng lại quá lâu trên đường vì sợ sòng bạc Minh Tinh phái đuổi theo tìm kiếm.
Nhìn thấy Lâm Lợi Cương trở về bình an, Lâm Nhã Hiên hết sức vui mừng, lại nhìn bốn phía một lượt rồi hỏi: "Mục Hàn đâu rồi bố?"
"Hừ! Con đúng là không có lương tâm!", Lâm Lợi Cương nổi giận nói: "Bố của con suýt chút nữa đã bị người ta chém chết, con không thèm quan tâm bố có bị thương hay không, lại chỉ đi hỏi thằng chồng vô dụng của con!"
"Bố, bố đừng giận!", Lâm Nhã Hiên an ủi: "Mục Hàn đi cứu bố, hai người nên trở về cùng nhau mới phải chứ!"
"Coi như nó có chút lương tâm", Lâm Lợi Cương gật đầu hài lòng, hoài nghi nói: "Đúng rồi, thằng Mục Hàn nói là cầm ba tỷ tới thay bố trả số tiền vay nặng lãi, các con lấy đâu ra ba tỷ vậy?"
"Chúng con không có ba tỷ!", Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói.
"Không có?", tròng mắt Lâm Lợi Cương chuyển động: "Vậy thì kỳ lạ quá!"
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Lâm Nhã Hiên vang lên.
Một số điện thoại lạ hiện gọi đến.
"A lô, xin chào, xin hỏi ai...", sau khi bắt máy, Lâm Nhã Hiên lịch sự hỏi.
"Lâm Nhã Hiên, cô không cần hỏi tôi là ai", đầu bên kia điện thoại là giọng nói lạnh lùng của Mục Hạo Thần: "Cô chỉ cần nghe tôi nói là được! Chồng cô - Mục Hàn hiện đang ở trong tay tôi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể giết hắn, hoặc khiến hắn tàn phế!"
"Cái gì?", gương mặt xinh đẹp Lâm Nhã Hiên đột ngột biến sắc, vội đáp: "Các anh tuyệt đối đừng làm loạn!"
"Chúng tôi có làm loạn gì hay không thì còn phải xem cô có nghe lời và có chịu hợp tác hay không nữa", Mục Hạo Thần thản nhiên nói.
"Anh muốn thế nào?", Lâm Nhã Hiên nhíu chặt mày.
"Nếu như muốn Mục Hàn bình an vô sự, thì lập tức đến phòng 8088 ở khách sạn Sheraton! Tôi muốn làm gì thì chắc là trong lòng cô hiểu rõ! Nhớ kỹ, đến một mình thôi, tuyệt đối đừng giở trò với tôi”.
"Nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!"
Mục Hạo Thần nói xong thì thẳng thừng cúp điện thoại.
"Nhã Hiên, con không được đi!", Lâm Lợi Cương cũng nghe rõ nội dung của cuộc trò chuyện vừa nãy, ông ta khuyên ngăn: "Bọn chúng là mấy tên khốn kiếp, đều là một đám ác ma, con mà đi thì chắc chắn sẽ bị bọn chúng chà đạp”.
"Chẳng lẽ con phải trơ mắt nhìn Mục Hàn chịu chết sao?", Lâm Nhã Hiên bật khóc nước mắt đầm đìa, nói: “Anh ấy là chồng con!"
"Vả lại, Mục Hàn vì cứu bố mới rơi vào tay bọn họ!"
"Nếu như con mặc kệ, liệu con có còn là một con người nữa hay không?”
"Nhưng con cũng không thể hi sinh bản thân mình mà!", Lâm Lợi Cương dù có mê cờ bạc, nhưng không phải không còn tính người.
Ông ta vẫn cực kỳ quan tâm tới sự an toàn của con gái mình.
"Không hi sinh con, chẳng lẽ hi sinh bố sao?", Lâm Nhã Hiên phản bác.
Lâm Lợi Cương lập tức nghẹn lời.
Vừa nhớ tới mấy người anh Đại Lưu tàn bạo hung ác, Lâm Lợi Cương cực kỳ sợ hãi.
Sòng bạc Minh Tinh.
Trước mắt bao người, Mục Hàn chậm rãi mở cặp ra.
Đám người ở đó đều nhìn đăm đăm với vẻ mặt mong đợi.
Một khi Mục Hàn thực sự chuyển cho hắn ba tỷ thì hắn sẽ mang theo khoản tiền lớn này, nhanh chóng trốn ra nước ngoài, sống một cuộc sống tự do tự tại.
Mục Hạo Thần và Từ Thiên Kiều gì chứ, chẳng là cái thá gì với hắn cả.
Nhưng điều khiến đám người anh Đại Lưu thất vọng là cặp tài liệu lại trống không.
"Ôi trời, xin lỗi, tôi quên mang theo máy tính rồi!", Mục Hàn cười ha ha nói: "Hay là, tôi về lấy máy tính trước đã, rồi sẽ chuyển khoản cho các anh sau!"
Lúc này, anh Đại Lưu cũng đã nhận ra vấn đề.
"Mẹ kiếp, mày chơi tao à?", anh Đại Lưu nổi giận đùng đùng, chỉ tay vào mặt Mục Hàn: "Thằng ranh, mày to gan lắm, vậy mà dám âm mưu lừa gạt anh Đại Lưu tao!"
"Mày không lấy ra ba tỷ, vậy thì bỏ mạng lại đây đi!"
Kế hoạch cướp ba tỷ cứ thế sụp đổ, khiến anh Đại Lưu giận dữ không thôi.
Anh Đại Lưu ra lệnh, mấy chục tên đàn em đều cầm dao trong tay vây quanh Mục Hàn chật ních.
"Chém chết thằng đó cho tao!", anh Đại Lưu hung hăng vung tay.
Đám đàn em cứ như thuỷ triều lao tới, nhao nhao vung dao chém Mục Hàn.
Khóe miệng Mục Hàn hơi nhếch lên.
Trong chớp mắt, cơ thể anh chuyển động, mấy chục tên đàn em cứ như pháo nổ bay tung tóe ra ngoài.
Toàn bộ đều bị thương nặng, ngã xuống đất không dậy nổi.
Toàn bộ quá trình này chỉ mất chưa tới ba mươi giây.
Anh Đại Lưu sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu: "Mày... mày đừng lại đây!"
Trong lúc hoảng loạn, anh Đại Lưu móc bộ đàm ra, nói với vẻ mặt nôn nóng: "Mau mời tướng quân tới đây!"
Tướng quân Kiện Thứ Lang là chiến thần Đảo Quốc trước đây, cũng chính là người mà Mục Hạo Thần tiêu tốn rất nhiều tiền để mời đến bảo vệ sòng bạc Minh Tinh.
Mục đích là để chắc chắn rằng có thể xử lý được Mục Hàn một trăm phần trăm.
"Rầm..."
Lúc này, từ bên ngoài vọng tới tiếng mặt đất rung động.
Rõ ràng là tướng quân Kiện Thứ Lang dũng mãnh nghe hiệu lệnh nên tới đây.
"Tướng quân đánh đâu thắng đó, mày chết chắc rồi!", anh Đại Lưu đắc ý nói.