Điện Chủ Ở Rể

Chương 250: Trương Tâm Lăng bị lừa tiền lừa tình




Vừa nghe thấy là John, người nhà họ Tần lập tức vây lại.

Dưới sự ra hiệu của Trương Hạo, Trương Tâm Lăng mở loa ngoài điện thoại.

“John, anh đang ở đâu vậy?”, Trương Tâm Lăng nôn nóng hỏi.

“Em yêu, em không cần lo lắng cho anh, anh đã đến nước Chiến Ưng rồi”, ở đầu bên kia điện thoại, rõ ràng John rất thoải mái, nói: “Không khí ở bên này rất trong lành, anh đã cảm nhận được hơi thở diệu kỳ mà Chúa ban cho”.

“Đúng rồi, anh còn một chuyện khác muốn nói với em”.

“Không sai, anh đã lấy một trăm triệu tệ đó đi”.

“John, anh lấy một trăm triệu tệ để làm gì, đó là công quỹ của công ty, sắp phải dùng đến rồi, anh mau quay lại đi”, Trương Tâm Lăng hạ giọng nói theo ám hiệu của Trương Hạo: “John, em mặc kệ vì sao anh lại lấy một trăm triệu tệ đó, nhưng chỉ cần anh quay về, chúng em vẫn sẽ đối xử với anh như trước!”

“Ồ! Thế thì tiếc quá! Vì anh không muốn quay trở lại đó nữa rồi!”

John cười híp mắt, nói: “Anh đã có một trăm triệu tệ, hoàn toàn có thể sống cuộc đời xa xỉ ở nước Chiến Ưng, hưởng thụ những cô gái xinh đẹp ở quê nhà. Anh cần gì phải đi xa ngàn dặm tới nước Hoa Hạ các em, làm một đứa cháu rể của nhà họ Tần, nhìn sắc mặt người khác mà sống chứ?”

“Anh!”, John cố chấp như vậy khiến Trương Tâm Lăng tức giận vô cùng.

“John, lẽ nào anh không yêu em nữa sao?”

“Yêu hả?”, John lớn tiếng cười ha ha: “Đúng là nực cười! Con gái nước Hoa Hạ các người đúng là vì sĩ diện hão mà tự làm khổ mình! Nếu tôi không phải người nước Chiến Ưng, mà chỉ có gương mặt của người nước Hoa Hạ bình thường thì cô có còn coi trọng tôi không?”

“Giữa chúng ta cùng lắm chỉ là thỏa mãn nhu cầu của nhau mà thôi! Tôi mê sắc đẹp của cô, còn cô cần dùng thân phận người nước Chiến Ưng của tôi để trang trí cho cái gọi là thể diện gia tộc các cô!”

“Dù sao đã đến nước này rồi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết, thật ra trước khi đến nước Hoa Hạ, tôi chỉ là một kẻ ăn mày lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà không cửa, lang thang khắp nơi. Nhưng từ khi nhập cư trái phép sang nước Hoa Hạ, tôi lại được đám phụ nữ mê Tây sính ngoại các người coi như báu vật”.

“Chúng tôi chỉ cần tùy tiện mua một bộ Âu phục, ăn diện một chút, lại thêm vốn tiếng Anh lưu loát là bỗng trở nên cao sang, trở thành ông hoàng oai phong trong mắt các cô!”

Nghe John nói xong, lần này đến lượt Trương Tâm Lăng nôn ra máu.

Hóa ra kẻ luôn tự hào là người giàu có cao quý ở nước Chiến Ưng lại là kẻ như vậy!

“Khốn nạn!”, Trương Hạo nổi trận lôi đình.

“Bình tĩnh lại!”, lúc này Ngô Tâm Ưu nhỏ giọng nói: “Cố gắng nghĩ cách, dỗ John về nước”.

“Chỉ cần John về nước thì chuyện gì cũng dễ giải quyết!”

“Đúng! Mẹ nói rất đúng!”, Vương Binh cũng phụ họa: “Haizz, Tâm Lăng, không phải cháu đã mang thai rồi sao, mau dùng đứa bé để lay động cậu ta! Chú không tin ngay đến con của mình mà cậu ta cũng không cần!”

Trương Tâm Lăng nghe vậy lập tức nói: “John, em còn đang mang đứa con của anh trong bụng đây!”

“Anh mau quay về đi, đứa bé không thể không có bố!”

“Đứa bé?”, John lạnh lùng cười, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Trương Tâm Lăng, cô cũng ngây thơ quá, cô muốn dùng một đứa bé để lừa tôi về? Cả ngày cô lăng nhăng ở bên ngoài, sao tôi biết được rốt cuộc đứa bé có phải con tôi không?”

“Hả?”, Trương Tâm Lăng không ngờ John lại tuyệt tình như vậy, tức giận đến mức ngất đi.

Vì một trăm triệu đã bị John biển thủ, không thể đưa vào xây dựng dự án vườn sinh thái, nên toàn công ty Tần Thị đều lâm vào nguy cơ.

“Vợ à, em sao vậy?”

Biệt thự Hoàng Đình số 1.

Nhìn thấy Lâm Nhã Hiên rầu rĩ không vui, Mục Hàn không nhịn được lên tiếng hỏi.

“Chồng à, công ty xảy ra chuyện lớn rồi!”, Lâm Nhã Hiên không thiết ăn uống gì, nói: “John - người chồng nước ngoài của Tâm Lăng biển thủ một trăm triệu công quỹ, chạy trốn về nước Chiến Ưng, khiến dự án vườn sinh thái bị trì trệ”.

“Nếu không thể kịp thời giải quyết, chúng em sẽ phải đối mặt với nguy cơ bồi thường mấy trăm triệu tiền vi phạm hợp đồng!”

“Có chuyện này sao?”, Mục Hàn hơi bất ngờ.

Xem ra tên John này hành động cũng nhanh thật.

Biết mình nắm điểm yếu của hắn nên hắn hạ quyết tâm vùng dậy từ đường cùng.

Mang theo số tiền lớn trốn về nước Chiến Ưng.

Suy nghĩ một lúc, Mục Hàn mượn cớ vào nhà vệ sinh, gọi điện thoại cho Mộ Dung Phong.

“Nước Chiến Ưng có thế lực của Điện Long Vương chúng ta không?”

Mục Hàn kể đầu đuôi mọi chuyện cho Mộ Dung Phong.

“Chuyện này đơn giản!”, Mộ Dung Phong cười nói: “Điện Long Vương nắm trong tay một nửa số tài sản và quyền lực trên thế giới, ngay ở nước Chiến Ưng cũng có thế lực của Điện Long Vương chúng ta!”

“Tôi sẽ liên lạc với đường chủ ở bên đó, bắt John áp giải về nước Hoa Hạ!”

Nhận được câu trả lời của Mộ Dung Phong, Mục Hàn đã yên tâm.

Trở về bàn ăn, Mục Hàn nói: “Nhã Hiên, em không cần lo lắng, anh bảo đảm với em, trong vòng hai ngày chuyện này sẽ được giải quyết ổn thỏa!”

“Thật sao?”, Lâm Nhã Hiên bán tín bán nghi.

Theo Lâm Nhã Hiên thấy thì Mục Hàn có một ma lực kì lạ.

Những lời anh nói với cô hình như đều trùng hợp trở thành sự thật.



“Ông nội, cơ hội đến rồi!”

Sở Bắc.

Biệt thự nhà họ Đường.

Đường Yên Nhiên nhanh chân bước đến phòng sách, báo cáo với Đường Bắc Sơn: “Cháu vừa nhận được tin, công ty Tần Thị xuất hiện nguy cơ tài chính, dẫn đến dự án vườn sinh thái vô cùng cấp bách của bọn họ trở nên trì trệ. Nếu không kịp thời đưa vốn vào, bọn họ sẽ phải bồi thường mấy trăm triệu tệ tiền vi phạm hợp đồng”.

“Việc này với công ty Tần Thị mà nói không khác nào một sự đả kích mang tính hủy diệt!”

“Ồ?”, Đường Bắc Sơn cảm thấy vô cùng bất ngờ: “Nhà họ Tần xảy ra chuyện rồi sao?”

“Nghe nói là cháu rể cả của Tần Nam, một người nước Chiến Ưng tên John, đã ôm một trăm triệu bỏ trốn!”, Đường Yên Nhiên cười híp mắt nói: “Vợ của Mục Hàn - Lâm Nhã Hiên là phó tổng giám đốc công ty Tần Thị đương nhiên sẽ rất lo lắng buồn phiền”.

“Ông nội, ông nghĩ đi, nếu chúng ta giúp nhà họ Tần lần này thì tất nhiên cũng chính là giúp Lâm Nhã Hiên - vợ Mục Hàn! Đến lúc đó, chúng ta trả xong món nợ nhân tình này, tên Mục Hàn kia cũng không còn bất cứ cái cớ nào để moi tiền nhà họ Đường chúng ta nữa!”

“Ý hay!”, Đường Bắc Sơn gật đầu, vẻ mặt tán thưởng nói: “Yên Nhiên, quả nhiên cháu thừa hưởng trí tuệ của ông nội cháu mà!”

“Nghe nói nhân vật dưới một người trên mười nghìn người kia sắp nhận chức phó ở Sở Bắc chúng ta, lúc đó tòa nhà thị chính sẽ tổ chức tiệc chào mừng cậu ta, mời các nhân vật nổi tiếng trong xã hội tham gia. Khi ấy, ông sẽ mở đường, giúp cháu lọt vào tầm mắt của cậu ta, trở thành vợ của cậu ta”.

“Làm ông bên phía vợ của cậu ta, địa vị của Đường Bắc Sơn này ở Sở Bắc sẽ không thể lung lay được nữa!”

“Ôi, ông nội ơi!”, Đường Yên Nhiên bỗng trở nên xấu hổ.

Nhưng vừa nghĩ tới sắp được gặp mặt đại thống soái mà mình đã sùng bái từ lâu, Đường Yên Nhiên lại cảm thấy trong lòng dậy sóng.

Ngày hôm sau, Mục Hàn đi cùng Lâm Nhã Hiên đến công ty Tần Thị.

“Ông ngoại, ông không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc”, Mục Hàn trịnh trọng đảm bảo với Tần Nam: “John sẽ bị trừng trị theo pháp luật nhanh thôi!”

“Trời ơi!”

Lúc này, phòng tài vụ vang lên tiếng hô kinh ngạc.