Điện Chủ Ở Rể

Chương 119: Tôi chính là người chồng rác rưởi chuyên ăn bám của Lâm Nhã Hiên




“Vừa nãy vợ ông chen ngang, lại còn đánh người trước, làm loạn như vậy còn muốn người ta hài lòng sao?”

“Đúng vậy! Phụ huynh có tinh thần chính nghĩa như anh Mục đây đúng thật là không nhiều!”

“Về vấn đề này, Phó Chủ tịch Lý nhất định phải có câu trả lời thoả đáng cho anh Mục, nếu không, chúng tôi đều không đồng ý đâu!”

“…”

Đúng lúc này, đám tài xế, thư ký vừa đứng về phía bà Lý lập tức quay mũi súng, lần lượt đứng về phía Mục Hàn.

Mặc dù Lý Mộc Phong có tư cách là phó chủ tịch Hội đồng quản trị nhà trường, nhưng trước mặt những nhà tài trợ siêu giàu mỗi lần tài trợ một trăm triệu thì Lý Mộc Phong chẳng là cái thá gì.

Mục Hàn không khỏi vui mừng khi thấy biểu hiện của đám người ngả theo chiều gió này.

Vừa nãy anh còn là mục tiêu chỉ trích của đám người này, trong nháy mắt đã trở thành đối tượng được tâng bốc rồi sao?

Đây đúng thật là hiện tượng tiêu chuẩn kép!

Mục Hàn còn chưa kịp mở miệng, Lý Mộc Phong đã nghiêm mặt nói: “Cậu Mục, bắt đầu từ hôm nay, cậu và A Ly sẽ không bao giờ nhìn thấy thằng chó này trong trường nữa. Ngoài ra, từ hôm nay, tôi sẽ ly hôn với người phụ nữ này! Hai mẹ con họ không liên quan gì đến Lý Mộc Phong tôi nữa!”

Thật tuyệt tình!

Tài xế và thư ký đang nhìn đều kinh ngạc.

Kỳ thực bọn họ đâu biết được nỗi khổ của Lý Mộc Phong, chỉ cần một câu nói của người trước mắt liền có thể khiến ông ta táng gia bại sản ngay lập tức.

Vợ con là cái thá gì chứ?

“Niệm tình ông làm việc ở trường nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, cứ làm như lời ông nói đi”, Mục Hàn gật đầu.

Thấy Mục Hàn đồng ý, Lý Mộc Phong thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tin chồng sắp bỏ mình, bà Lý cảm thấy sợ hãi, nước mắt chảy dòng cầu xin sự thương xót.

Một khi ly hôn với Lý Mộc Phong thì bà Lý chẳng là cái gì cả.

“Đồ thấp kém, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao? Mau cút đi cho tôi, về nhà ly hôn!”, Lý Mộc Phong sợ chuyện này ảnh hưởng đến Mục Hàn, liền lôi vợ ra ngoài.

Sau trò hề này, mọi việc tiếp theo đều diễn ra suôn sẻ.

Đăng ký báo danh, phân lớp đều rất thuận lợi.

Trường quý tộc Sở Dương là trường nội trú, chỗ ở đương nhiên vô cùng sang trọng, mỗi phòng chỉ có ba học sinh, có một bảo mẫu phụ trách về ăn mặc, đi lại. Học sinh chỉ cần chuyên tâm học hành là đủ.

Vì vậy, ngay cả khi phí tài trợ từ năm trăm nghìn tệ trở lên, riêng học phí đã tốn một trăm nghìn mỗi học kỳ, những phụ huynh đó cũng rất sẵn lòng chi trả.

Sau khi sắp xếp cho A Ly xong, Mục Hàn chuẩn bị đến công ty Lâm Thị để đón Lâm Nhã Hiên tan ca.

Không ngờ, Phương Tứ Nương gọi tới.

Trong điện thoại, Phương Tứ Nương nói với Mục Hàn rằng, Cao Hổ - đường chủ Hổ Đường thuộc hội Hắc Long ở Sở Châu đã đến Sở Dương, hy vọng có thể gặp mặt Mục Hàn. Dù bây giờ hội Hắc Long ở Sở Châu vẫn đang tôn xưng Lý Thiên Hào và Chu Bang, nhưng người có cấp bậc cao đều biết chủ nhân bí ẩn phía sau hai người kia là Mục Hàn.

Cao Hổ là kẻ chạy việc cho Lý Thiên Hào trong thế giới ngầm ở Sở Châu, có đóng góp to lớn trong việc đưa hội Hắc Long trở lại đúng hướng, Mục Hàn cảm thấy cần phải gặp, cũng coi như là phần thưởng cho cấp dưới của mình.

“Bảy rưỡi tối nay, ở khách sạn Thụy Thanh!”

Sau khi Phương Tứ Nương thông báo thời gian địa điểm Cao Hổ đã sắp xếp, hai người liền kết thúc cuộc gọi.

...

Ở công ty nhà họ Lâm.

“Lâm Nhã Hiên, có một khách hàng lớn từ tỉnh lẻ quyết định đầu tư năm trăm triệu vào công ty chúng ta, nhưng bọn họ cần đến Sở Dương khảo sát năng lực của công ty chúng ta trước. Bây giờ, người thanh tra đại diện của công ty họ đã đến khách sạn Thụy Thanh, cháu là phó tổng giám đốc nên đích thân đến chào hỏi”.

Bà cụ Lâm gọi điện cho Lâm Nhã Hiên, nghiêm túc dặn dò.

“Đúng rồi, người đó ở phòng 8088, đừng đi nhầm đấy”, Lâm Long nhắc nhở.

“Còn nữa, cô hãy đi một mình, đừng dẫn theo tên vô dụng Mục Hàn kia đến gây chuyện đấy!”, Lâm Phi Yến nói thêm.

“Cháu biết rồi thưa bà nội!”, Lâm Nhã Hiên không nghi ngờ gì, đồng ý một tiếng rồi bước ra ngoài.

Sau khi Lâm Nhã Hiên ra ngoài, Lâm Long lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện: “Alo, anh Hổ, cá đã cắn câu rồi, bắt đầu hành động đi!”

Nói xong, hắn nhìn bà cụ Lâm cười nói: “Bà nội, bà cứ chờ tin tốt ạ!”

“Mong là vậy”, bà cụ Lâm hững hờ đáp.

Mặc dù Lâm Nhã Hiên không được coi trọng trong nhà họ Lâm, nhưng dù sao cô cũng mang dòng máu nhà họ Lâm.

Làm ra chuyện đáng khinh như vậy, bà cụ Lâm quả thực là không chịu nổi.

Sau khi ra khỏi công ty Lâm Thị, Lâm Nhã Hiên bắt taxi đến khách sạn Thụy Thanh.

Đến trước cửa phòng 8088, cô đưa tay lên gõ cửa, lịch sự hỏi: “Anh Cao, anh có đó không? Tôi là Lâm Nhã Hiên, phó tổng giám đốc công ty Lâm Thị, tôi đến đây để đón anh!”

“Mời vào!”, lúc này, cửa phòng mở ra.

Lâm Nhã Hiên vừa bước vào liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Bất tỉnh trong giây lát.

Hai người đàn ông cao lớn trốn trong phòng lấy điện thoại ra báo cáo: “Anh Hổ, người đã đến rồi”.

“Làm tốt lắm! Trói cô ta lại trước đã! Nhớ kỹ, trước khi tôi quay lại, không ai được đụng vào cô ta! Tôi còn phải giữ cô ta lại làm quà cho ông chủ của chúng ta!”

Ở bên kia điện thoại, Cao Hổ ra lệnh.

Cao Hổ nghe Lâm Long nói, Lâm Nhã Hiên là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mà lại lấy phải người chồng vô dụng. Nhất là sau khi xem bức ảnh mà Lâm Long đưa, hắn đã rất sốc, vốn định giữ cô lại cho riêng mình nhưng sau đó lại đổi ý, quyết định tặng người đẹp này cho đại ca Mục Hàn.

Mục Hàn đến công ty Lâm Thị, nhưng không đón được Lâm Nhã Hiên.

Nghe lễ tân nói, Lâm Nhã Hiên được cử đến khách sạn Thụy Thanh để đón tiếp một khách hàng lớn, trong lòng Mục Hàn thầm nghĩ vừa hay Cao Hổ cũng hẹn anh đến chỗ đó.

Lúc đến khách sạn Thụy Thanh, Cao Hổ đã đợi ở đó từ lâu rồi.

“Đại ca Mục!”, vừa nhìn thấy Mục Hàn, Cao Hổ và đám đàn em liền đồng thanh chào hỏi.

“Cao Hổ, tạm thời tôi vẫn chưa muốn tiết lộ thân phận của mình ở thành phố Sở Dương, anh hiểu không?”, Mục Hàn khẽ nhíu mày, hơi bất bình nói: “Sau này, cứ gọi tôi là Mục Hàn!”

“Gọi thẳng tên sao? Tôi nào dám!”, Cao Hổ linh hoạt nói: “Hay là tôi gọi anh Hàn nhé!”

Mục Hàn nhếch môi: “Tùy anh!”

“Anh Hàn!”, Cao Hổ nói ra ý định của mình: “Trước khi đến Sở Dương, tôi đã nhận một cuộc làm ăn bắt cóc tống tiền, đối tượng là Lâm Nhã Hiên, phó tổng giám đốc công ty Lâm Thị! Anh Hàn, anh không biết đâu, Lâm Nhã Hiên này quả thực là người đẹp hoàn mỹ! Tiếc là người đẹp như vậy lại phải gả cho một người chồng rác rưởi vô dụng chỉ biết ăn bám!”

“Anh bắt cóc Lâm Nhã Hiên ư?”, Mục Hàn nghe xong, trong mắt liền hiện rõ vẻ lạnh lùng: “Người đẹp như vậy mà phải gả cho người chồng vô dụng như vậy thì thật đáng tiếc!”

“Nhưng anh có biết tôi chính là người chồng rác rưởi chuyên ăn bám của Lâm Nhã Hiên không?”