Điện Chủ Ở Rể

Chương 116: Hi sinh Lâm Nhã Hiên




Mặc dù Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã kết hôn được ba năm nhưng họ vẫn luôn ở trạng thái xa cách nhau. Vì vậy, Lâm Nhã Hiên cho đến nay vẫn là cô gái còn trinh trắng.

"Vợ à, tối nay chúng ta ... ngủ cùng nhau nhé?"

Mục Hàn mặt dày hỏi.

“Hả?”, Lâm Nhã Hiên lập tức đỏ mặt, cô vô cùng xấu hổ: “Anh nói bậy bạ gì vậy?”

"Ai muốn ngủ cùng với anh, anh thật lưu manh!"

“Vậy sao em lại trải giường giúp anh?”, Mục Hàn cong môi.

"Tôi... tôi…”, Lâm Nhã Hiên nhất thời không nói nên lời, biện hộ: "Tôi là vợ anh, tôi giúp anh dọn giường, không phải rất bình thường sao!"

“Cũng khá bình thường”, Mục Hàn cười, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một vòng cung tinh ranh: “Có điều, vợ chồng buổi tối ngủ chung giường không phải cũng là chuyện bình thường sao!

"Tôi…tôi…"

Lâm Nhã Hiên không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm đỏ bừng: “Tôi mặc kệ anh đấy!”

Cô lập tức bỏ chăn ga gối xuống và hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.

Dựa lưng vào tường, Lâm Nhã Hiên chỉ cảm thấy tim đập loạn như chú nai tơ.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Mục Hàn, anh nhún vai bất lực.

Cô vợ này của mình vẫn còn xấu hổ mà.

Tuy nhiên, nguy cơ ly hôn cuối cùng cũng đã qua đi.

Một đêm tĩnh lặng.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Nhã Hiên đã nhìn thấy Mục Hàn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn, còn cô gái A Ly cũng rất siêng năng và bận rộn.

Từ khi bị Mục Hàn tát một phát, Tần Lệ không dám lầm bầm đòi đuổi A Ly đi nữa, nhưng miệng vẫn chanh chua nói: "Nếu không phải vì thấy con ranh lừa đảo này làm việc nhanh nhẹn thì tao còn giữ nó ở lại đây chắc? Tôi nói cho cô biết, cô liệu mà làm việc, đừng tưởng tôi nể mặt Mục Hàn! Chỉ dựa vào cái tên phế vật này ấy à…”

Nhìn thấy ánh mắt sát khí của Mục Hàn, Tần Lệ thầm rùng mình, bà ta lập tức im bặt.

Tuy nhiên, bà ta lại đổi ngay chủ đề, bà ta giục Mục Hàn: “Này, tao nói này, mau tranh thủ thời gian đóng phí quản lý tài sản đi! Cứ ngày này qua ngày kia khiến Tần Lệ tao không ngẩng đầu lên được ở cái nhà họ Lâm này, thế là như thế nào!”

“Mẹ!”, Mới sáng sớm đã nghe thấy Tần Lệ lẩm bẩm, Lâm Nhã Hiên có chút bất mãn: “Biệt thự Vân Đỉnh không phải của Mục Hàn, sao mẹ cứ đòi tiền người ta vậy”.

"Hừ! Mẹ không quan tâm! Dù sao thì đại gia siêu giàu chắc chắn đã đưa phí quản lý tài sản cho nó giữ”, Tần Lệ khịt mũi nói.

“Mẹ không cần lo lắng về phí quản lý tài sản”, Mục Hàn vẻ mặt thản nhiên, anh nhìn Lâm Nhã Hiên nói: “Vợ à, anh muốn thương lượng với em một chuyện”.

"Ồ, vừa hay! Chồng này, tôi cũng có chuyện cần trao đổi với anh”, Lâm Nhã Hiên nói.

“Vậy em nói trước đi”, Mục Hàn nhường cô.

"Là như này chồng ạ. Tôi thấy cô nhóc A Ly này tuổi cũng còn nhỏ, mới có mười bảy tuổi thôi, đang là thời điểm cần đi học. Vậy nên tôi muốn sắp xếp cho A Ly đến trường để học. Như vậy mới có lợi cho sự trưởng thành của em ấy”.

Vốn dĩ tối qua Lâm Nhã Hiên muốn nói chuyện với Mục Hàn về ý tưởng để A Ly đi học, nhưng khi cô đang dọn giường lại bị Mục Hàn trêu chọc nên đã không nói ra.

“Ôi chao, vợ à!”, Mục Hàn hưng phấn vỗ tay: “Em với anh nghĩ y chang như nhau, cái anh muốn nói cũng là vấn đề này đó!”

Nghe thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên chuẩn bị đưa mình đến trường, A Ly vội xua tay: "Anh Hàn, chị Nhã Hiên, em không muốn đi học, em chỉ muốn ở lại với anh chị thôi!"

“Ở lại đây được ăn sung mặc sướng, đương nhiên cô không muốn đi rồi!”, Tần Lệ trừng mắt.

"A Ly, em nghe anh nói, em còn rất trẻ, phải nhân lúc còn trẻ đến trường để học thêm những bản lĩnh có ích, tương lai quay trở lại mới có thể trở thành trợ thủ tốt nhất cho chị Nhã Hiên được. Em cũng không muốn như anh, lúc nào cũng bị người ta mắng là đồ vô dụng chứ?”

Mục Hàn thuyết phục.

Khi anh nói điều này, Mục Hàn đã cố tình nhìn Tần Lệ một cái.

“Anh Hàn còn lâu mới là kẻ vô dụng!”, A Ly đã được chứng kiến sự lợi hại của Mục Hàn, liền lập tức phản bác.

Sau khi suy nghĩ, A Ly cảm thấy Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên nói đúng, liền gật đầu đồng ý: "Anh Hàn, chị Nhã Hiên, em sẽ nghe theo sự sắp xếp của anh chị. Đợi khi em học xong thành tài, chắc chắn sẽ giỏi giang giống như anh Hàn vậy!"

"Giỏi giang như Mục Hàn? Rõ là ngu ngốc!", Tần Lệ chế nhạo.

Còn Lâm Nhã Hiên thì thót cả tim, cô bé này hình như biết những chuyện mà bản thân cô không hề hay biết, phải tìm cơ hội hỏi mới được.

Đối với Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên luôn có cảm giác càng ngày càng không thể hiểu nổi anh.

Ăn sáng xong, Mục Hàn lái con Emgrand đưa Lâm Nhã Hiên đến công ty Lâm Thị làm việc như thường lệ.

"Mộ Dung Phong, Sở Dương có trường học nào tốt không giới thiệu cho tôi?”

Lúc trở về, Mục Hàn gọi cho Mộ Dung Phong và nói rằng anh muốn gửi A Ly đến trường học.

"Theo tình hình hiện tại của A Ly, cả cái Sở Dương này chỉ có một trường học là phù hợp, đó là trường quý tộc Sở Dương. Học sinh có thể đến học ở đây không phải nhà giàu thì cũng là quyền quý. Chỉ tính mỗi phí tài trợ nhập học đã phải trả năm trăm nghìn tệ rồi, chưa kể đến những thứ khác!"

"Nhưng đồng thời, tài nguyên giảng dạy của trường quý tộc Sở Dương cũng là hạng nhất trong thành phố. Họ sẽ xây dựng một kế hoạch đào tạo đặc biệt phù hợp với điều kiện và sở thích riêng của mỗi học sinh để đạt được mục đích ươm mầm tài năng!"

"Ngoài ra, trường quý tộc Sở Dương cũng là tài sản của Điện Long Vương. Vương Xuyên, chủ tịch hội đồng quản trị, là phó cục trưởng cục giáo dục Sở Dương với cơ nghiệp mười tỷ nhân dân tệ, và cũng là dòng dõi giàu có của Sở Dương. Nhưng trong Điện Long Vương, điều đó chẳng qua cũng chỉ là con tôm con tép không đáng nói đến mà thôi”.

Nói đến trường quý tộc Sở Dương, Mộ Dung Phong giống như kiểu đang đếm của báu trong gia đình mình vậy.

"Được rồi! Vậy thì ông hãy liên lạc với Vương Xuyên và sắp xếp cho A Ly đến trường quý tộc Sở Dương", Mục Hàn căn dặn.

Cùng lúc đó.

Công ty Lâm Thị.

"Bà ơi, cháu đã liên hệ với bên phía Sở Châu rồi. Cháu đã bỏ ra một triệu tệ và mời Cao Hổ, đường chủ Hổ Đường của hội Hắc Long. Có vị đại thần này, kế hoạch bắt cóc của chúng ta sẽ hoàn hảo".

Lâm Long cười hớn hở nói.

“Cao Hổ này có đáng tin không?”, bà cụ Lâm vẫn có chút không yên tâm.

"Bà, cháu đã thăm dò rồi. Mặc dù ông chủ cũ Mục Viễn Chinh của hội Hắc Long đã chết, nhưng ông chủ mới là Lý Thiên Hào cũng là một con sói giết người không chớp mắt. Trong vòng chưa đầy mười ngày, anh ta đã ổn định được thế giới ngầm của Sở Châu. Còn vị đường chủ Hổ Đường tên Cao Hổ này chính xác là người tiên phong của Lý Thiên Hào!"

Sau khi ổn định tâm trạng của bà cụ Lâm, Lâm Long lại ghé vào tai bà ta và khẽ lẩm bẩm.

Sau khi nghe xong toàn bộ kế hoạch của Lâm Long, bà cụ Lâm thở dài và buồn bã nói: "Thôi được! Để cơ ngơi to lớn của nhà họ Lâm chúng ta không rơi vào tay người ngoài là tên Mục Hàn kia, có hi sinh Lâm Nhã Hiên cũng đáng!”