Kỉ Tiễu rên rỉ từ trong cổ họng cố gắng nuốt trở vào, một tay nhẹ nhàng nắm chặt vòi hoa sen ở một bên, để phòng ngừa chính mình ý loạn tình mê mất trọng tâm.
Diêm Trừng thừa dịp lúc này trực tiếp nâng chân cậu lên vòng quanh eo mình, lấy chai dầu tắm ở trên giá đổ ra lòng bàn tay, hướng hoa huy*t phía sau Kỉ Tiễu đi vào,
Kỉ Tiễu co rút chân, bị Diêm Trừng một phen nắm chặt mắt cá, kiềm chế càng chặt hơn, cảm giác hai đầu ngón tay linh hoạt chậm rãi xâm nhập vào trong người mình, vừa trướng vừa đau, Kỉ Tiễu chịu khổ sở, dục vọng vừa bị khơi mào cũng chậm rãi đi xuống, Diêm Trừng vội chiếu cố phân thân của cậu, hai ngón tay ở hậu huyệt đương nhiên cũng không thả lỏng mà không ngừng khuếch trương.
Kỉ Tiễu muốn Diêm Trừng ngừng tay, miệng hấp háy: “Đừng ở chỗ này…”
Diêm Trừng tiếp tục sát lại gặm cắn môi Kỉ Tiễu, đem đôi môi thủy nhuận của cậu nghiền nát tới đỏ ửng mới thôi, đồng thời đem phân thân chờ phát động của mình chen vào giữa hai chân cậu cọ xát qua lại: “Nhưng tớ nhịn không được…”
Kỉ Tiễu bị hắn biến thành mê loạn, càng bị hạ thân nóng bỏng của hắn ma sát khiến cho một cỗ nhiệt lưu hướng lên trên, đợi cho mật động chưa được ba ngón tay của Diêm Trừng, hắn khẽ rút ra thay bằng phân thân của hắn, vừa đi vào vừa vuốt ve khiến Kỉ Tiễu thả lỏng bản thân.
Chính là nói thả lỏng chỗ nào có thể dễ dàng có thể thả lỏng luôn được, mặc dù vẫn còn đang trong trạng thái phát dục, nhưng kích cỡ của Diêm Trừng đã không nhỏ, chờ tới khi hắn tiến vào hoàn toàn, Kỉ Tiễu sắc mặt vừa rồi còn ửng hồng giờ đã thay bằng tái nhợt, lông mày xinh đẹp gắt gao nhíu chặt, thần tình có chút khó chịu.
Diêm Trừng an ủi chờ cậu thích ứng hồi lâu, trong lúc đó chính hắn cũng phải nhẫn tới chảy cả mồi hôi.
Kỉ Tiễu cảm thấy hậu huyệt dần chết lặng, còn không biết nặng nhẹ mà khẽ co rút một chút điều này càng khiến Diêm Trừng như muốn chết. Diêm Trừng khí tức nặng nề, nếu còn tiếp tục nhịn nữa thì không còn là đàn ông, hắn ôm chặt thắt lưng tiêm gầy của Kỉ Tiễu từng chút từng chút luật động ra vào.
Kỉ Tiễu một chân chống trên mặt đất, toàn thân đều dựa vào cái ôm của Diêm Trừng chống đỡ, cả người bị hắn xỏ xuyên tới choáng váng, trước mắt sương mờ chỉ còn thấy hình ảnh mở ảo của hắn. Diêm Trừng khóe môi khẽ nhếch, bởi vì dùng sức, mà đương cong cằm phá lệ kiên nghị, mặt mày đều lộ ra sắc dục nhuộm đẫm mê hoặc người ta rung cảm. nhận thấy tầm mắt Kỉ Tiễu bắn tới, mâu quang Diêm Trừng trầm xuống, cúi đầu hàm trụ hầu kết không ngừng lên xuống của cậu, hạ thân luật động ra vào càng lúc càng nhanh mạnh hơn.
Kỉ Tiễu chỉ cảm thấy địa phương kia không ngừng bị ma sát qua lại, từng đợt điện lưu tê dại từ nơi nào đó chạy dọc theo xương sống bốc lên, hô hấp cũng không theo kịp.
Kỉ Tiễu lắc đầu khó nhọc nói: “Chậm…chút…”
Diêm Trừng lại cảm giác căn bẳn không đủ, hắn rời khỏi thân thể Kỉ Tiễu, đem cậu xoay người lại, từ sau lưng lần nữa xâm nhập mạnh vào trong, bởi vậy, Kỉ Tiễu gần như hoàn toàn bị hắn đặt lên lớp gạch men sứ, vây trong một không gian hẹp. Diêm Trừng hung hăng đâm chọc từ sau lưng đồng thời không quên hôn lên cần cổ và gáy Kỉ Tiễu, hạ thân càng thêm dùng sức xỏ xuyên mãnh liệt.
Kỉ Tiễu rốt cục nhịn không được rên rỉ hổn hển, thanh âm phá lệ khàn khàn, lại ẩm hàm nói không nên lời liêu nhân, lại cảm thấy hạ thân Diêm Trừng ở trong người mình ước trừng lại trướng lớn một vòng.
Kỉ Tiễu bị khóa cảm trào dâng nói cũng nói không nên lời, khẽ nhếch môi mơ hồ nước bọt cũng trào ra, hai gò má cho tới vành tai đều đã đỏ ửng.
Diêm Trừng vuốt ve hạ thân Kỉ Tiễu đã hơi hơi rung rung động, hỏi: “Muốn bắn sao?”
Kỉ Tiễu bị hắn chà xát nhẫn không được, run rẩy nói: “Buông tay…”
Diêm Trừng ngược lại càng bịt chặt linh khẩu hơn.
Hắn khẽ ngậm vành tai Kỉ Tiễu truy vấn: “Cậu muốn thế nào? Huh? Nói cho tớ biết đi?”
Kỉ Tiễu cắn môi không nói lời nào, cả người đều đang chìm vào trong giai đoạn muốn bùng nổ, cảm giác sắp đi vào cao trào bức bách cậu ân ẩn tới phát run, chỉ bạc đã chảy tràn ra khỏi khóe miệng.
Diêm Trừng không được như ý muốn lại càng dây dưa không bỏ, hắn nghiêng đầu hôn lên môi Kỉ Tiễu, cố ý đâm chọc công kích vào điểm mẫn cảm bên trong Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu mặt mang thống khổ, ánh mắt cũng tiêu thất cự li.
Diêm Trừng vẫn không buông tha, mỗi khi nhìn thấy Kỉ Tiễu bộ dạng như thế, ngày xưa loại dục vọng này bị hắn hung tàn áp chế đi giờ chậm rãi lan tràn, hắn chỉ có thể ở những lúc như thế này mới có thể hoàn toàn khống chế được Kỉ Tiễu, cậu mới không có ý nghĩ muốn rời khỏi hắn, trốn tránh hắn, hắn không có biện pháp ngăn mình khỏi trầm mê, có thể hoàn toàn có được Kỉ Tiễu tư vị thực sự quá mỹ diệu.
“Không nói…vậy chờ tớ đồng thời…” rõ ràng cảm giác vách tràng bên trong Kỉ Tiễu theo phản xạ khẽ co rút lại, Diêm Trừng dù đau lòng nhưng vẫn không thể ngừng mà tiếp tục xỏ xuyên.
Rốt cuộc, Kỉ Tiễu gần như phát ra tiếng khóc nói: “Tớ muốn bắn, cậu…cậu buông ra…tớ…không được…”
Như ý nguyện, Diêm Trừng một trận sảng khoái dâng lên trong người, cho dù bản thân cao trào còn chưa tới nhưng khoái cảm tâm lý đã thực sự thỏa mãn hắn rồi.
Hắn buông lỏng tay, Kỉ Tiễu một phen giải phóng toàn bộ kìm nén, hai chân mềm nhũn, trực tiếp muốn tê liệt ngã xuống, nhưng Diêm Trừng lại một phen giữ chặt cậu lại, theo sát mà mãnh liệt luật động, thẳng tới khi Kỉ Tiễu cảm thấy trước mắt toàn là một màu đen, linh hồn cơ hồ đã bay ra khỏi cơ thể, Diêm Trừng mới đâm mạnh một cái, bắn sâu vào bên trong cậu.
Trước ngực Kỉ Tiễu phập phồng kịch liệt, bị khoái cảm đánh sâu lúc lâu vẫn chưa ổn định lại được.
Diêm Trừng đỡ thắt lưng cậu, với tư thế này, lấy dầu gội xoa lên tóc gội đầu cho Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu thuận theo mặc hắn gội đầu cho mình, sau đó là tẩy trừ thân thể sạch sẽ, thẳng tới khi cảm giác người nào đó ở hạ phúc lần thứ hai có phản ứng, Kỉ Tiễu kinh hãi rất nhiều, chỉ có thể ngốc lăng mà lắc đầu, dưới chân cũng muốn tránh né.
Cậu thật sự đã quá mệt mỏi…
Diêm Trừng chậm rãi một bên vừa ôm Kỉ Tiễu vừa như phi thường kiên nhẫn tắm rửa sạch sẽ cho mình và Kỉ Tiễu, lại dùng khăn tắm lau khô cho cả hai, mới bế cậu ra ngoài đặt lên giường.
Lúc này ngoài cưa sổ vang lên liên tiếp tiếng pháo nổ bùm bùm, nguyên lai đã gần tới nửa đêm.
Thừa dịp Kỉ Tiễu nhất thời phân tâm, Diêm Trừng một phen kéo khăn tắm đang quấn quanh người cậu ra, sau đó lại một lần nữa áp Kỉ Tiễu lên giường.
Dưới ánh mắt oán hận của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng chỉ cúi đầu hôn môi cậu, vừa hôn vừa ôn nhu nói: “Năm mới vui vẻ…”
Kỉ Tiễu lúc nào mất đi tri giác chính bản thân cậu cũng không biết, chỉ mơ hồ cảm thấy chỗ giường bên cạnh mình lún xuống một chút, một người cầm khăn lau cho cậu một lần nữa, sau đó nâng chân cậu lên xử lý sạch sẽ đống hỗn độn ở hạ thân cậu, lại khẽ hôn lên trán cậu.
Kỉ Tiễu triệt để lâm vào hắc ám.
…..
Sáng sớm hôm sau, vì phải tiếp đãi khách khứa tới chúc tết vào mùng 1 mà Diêm Trừng không thể ngủ nướng, khi đó Kỉ Tiễu vẫn còn đang ngủ say, trông cậu vào sáng sớm phi thường thơm ngọt, Diêm Trừng rón ra rón rén làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, lạo đắp lại chăn bọc kín Kỉ Tiễu lại, hôn cậu một cái mới đi xuống lầu.
Cùng ông nội ở đại sảng tiếp đón thân thích họ hàng hàn huyên trong chốc lát, liền thấy Kỉ Tiễu nguyên bản nên hảo hảo nghỉ ngơi lại từ trên lầu đi xuống.
Cậu mặc một chiếc áo lông dài màu xanh ngọc, cùng quần dài kẻ ca rô, khiến cho làn da cậu vốn trắng lại càng sáng hơn, ngũ quan tinh xảo, chỉ trừ bỏ trên cổ quàng một chiếc khăn nhìn có vẻ không hợp thời thì cả người cậu nhìn cực kì đẹp mắt.
Diêm Trừng vội đứng dậy đi tới đỡ cậu, giả bộ cùng Kỉ Tiễu là hai người bạn tốt, kì thật là âm thầm giúp đỡ cậu xoa xoa thắt lưng nhức mỏi, nhỏ giọng nói: “Sao cậu không ngủ thêm chút nữa đi, có thấy khó chịu không?”
Kỉ Tiễu lạnh lùng lườm hắn một cái, khí thế trước đây đều đã trở lại, đến nhà người ta làm khách, dậy muộn đã là vô cùng thất lễ, chẳng lẽ người này tính toán để mình nằm bẹp trên giường cả ngày sao?
Kỉ Tiễu bất động thanh sắc gạt tay Diêm Trừng ra, từng bước một chậm rãi từ tốn đi xuống cầu thang, rốt cuộc cũng có thể vững vàng xuống tới nơi.
Không ít khách khứa trong nhà đều chú ý tới Kỉ Tiễu, sôi nổi hỏi han đây là công tử nhà ai.
Ông nội cười nói: “Là bạn của Diêm Trừng.” nói xong đối với Kỉ Tiễu vẫy vẫy: “Nào, tới đây, ngồi đi con.”
Kỉ Tiễu vốn định từ chối nhưng những tầm mắt nóng bỏng bắn tới mình vốn không ít, cậu chỉ có thể kiên trì cùng Diêm Trừng đông thời đi tới, ngồi xuống sô pha.
Ông nội bỗng nhiên lấy ra mấy phong bao lì xì, đưa cho mỗi hài tử ở đây một cái, sau đó đưa cho Diêm Trừng một cái, và một cái đưa tới trước mặt Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu lăng lăng mà nhìn, không động đậy.
Diêm Trừng nói: “Ông nội, đã nói, con lớn rồi mà.”
Ông nội nói: “Nói cái gì, chúng ta đã nói khi nào con tốt nghiệp thì mới không cho con nữa, sao, hiện tại muốn ở trước mặt ta tính là người lớn sao?” Diêm Trừng bất đắc dĩ cười cười, nhận lấy phong bì của mình, nhìn Kỉ Tiễu vẫn còn đang sững sờ, cũng thay cậu cầm luôn.
Kỉ Tiễu nhìn về phía Diêm Trừng, khó được trong mắt có chút luống cuống.
Diêm Trừng nói: “Không sao đâu, năm mới may mắn, cám ơn ông nội đi.”
Kỉ Tiễu nhận phong bì đỏ từ tay Diêm Trừng, nhìn trên mặt in hình một cậu bé đang ôm một con cá chép còn cả hai dòng câu đối ‘vạn sự như ý, bình an khỏe mạnh’ một lúc mới nói: “Cảm ơn ông…”
Ông nội mỉm cười gật đầu.
Người giúp việc đưa điểm tâm lên, là bánh bao nhân đậu đỏ, còn có một đĩa bánh mật đường trắng.
Diêm Trừng nói: “Cả nhà đều ăn rồi, đây là phần của cậu.”
Ông nội nói: “Ăn lót bụng thôi, cũng đừng quá no, lát nữa sẽ ăn cơm trưa.”
Kỉ Tiễu vẫn ngây ngốc, thẳng tới khi Diêm Trừng đem cái bát nhét vào tay Kỉ Tiễu, cậu mới múc từng muỗng lên ăn. Rất ngọt, so với cái bánh ngày đó cậu và Diêm Trừng cùng làm tại nhà hàng ăn ngon hơn rất nhiều.
Những họ hàng thân thích xung quanh nhìn thấy thế trong lòng thầm nghĩ, bộ dáng đứa nhỏ này đẹp như vậy nhưng sao trông cứ ngốc ngốc, xem ra cũng không thành người tài được.
Nhưng ông nội cũng không để ý, cùng mọi người trò chuyện vui vẻ, ngẫu nhiên còn hỏi chuyện học tập của Diêm Trừng và Kỉ Tiễu, ông là người lớn tuổi lại thường xuyên ở nhà một mình, thích nhất là nghe tụi nhỏ nói chuyện, Kỉ Tiễu cùng ngồi nghe chuyện với mọi người, đến khi hoàn hồn mới phát hiện đã ngồi được gần 2 tiếng.
Cậu bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Diêm Trừng: “Tớ phải đi…”
Diêm ngẩn ra, vội nói: “Vì sao?” hắn nghĩ muốn Kỉ Tiễu ở lại thêm vài ngày, liền tính giữ cậu lại rồi cả hai cùng trở về U thị, ít nhất cũng phải trải qua mùng 3 mới được: “Chỗ nào…không tốt sao?”
Kỉ Tiễu lắc đầu, chính là cảm thấy…quá tốt.
“Tớ đã đặt vé máy bay rồi.”
Cậu chưa nói lý do, chỉ kiên trì nói phải về, Diêm Trừng dù muốn giư cậu lại thế nào nhưng cũng không chống lại cậu được, cuối cùng chỉ có thể đi cùng lên lầu thu dọn hành lý.
Kỉ Tiễu thân thể còn chưa khôi phục, không lâu liền mỏi eo đau lưng, Diêm Trừng không cách nào bỏ mặc cậu một mình, chỉ có thể mãnh liệt yêu cầu ít nhất cũng để hắn đưa cậu tới sân bay.
Kỉ Tiễu cũng hiểu được bản thân lực bất tòng tâm, cuối cùng liền đồng ý.
Diêm Trừng cũng không nói cho ông nội và những người khác biết, miễn cho hai bên một vòng qua lại tới lui, cậu chỉ trong lúc mọi người ăn cơm trưa âm thầm mà cùng Diêm Trừng đồng thời rời khỏi Diêm gia.
Trên đường tới sân bay, Diêm Trừng luôn suy nghĩ năm mới đối với Kỉ Tiễu mà nói rốt cuộc là tốt hay xấu, khẳng định không tốt đẹp như trong tính toản của mình, hắn sợ trong lòng Kỉ Tiễu không thích.
Kỉ Tiễu một đường trầm mặc, thẳng tới sân bay, Diêm Trừng lại bắt đầu một màn dặn dò liên miên, nói cậu khi về tới nhà thì nhắn tin cho hắn, rồi thân thể có chỗ nào không thoải mái thì phải gọi điện ngay cho hắn biết, nhớ rõ phải ăn cơm, không có người nấu phải đi mua, siêu thi lúc này cũng đã mở, không được ăn uống qua loa.
Cũng may không tới vài ngày liền khai giảng.
Kỉ Tiễu im lặng lắng nghe, từ trong tay hắn tiếp nhận hành lý.
Diêm Trừng con đang suy nghĩ cái gì không để ý, chợt nghe Kỉ Tiễu nhẹ nhàng nói một câu.
Diêm Trừng ngẩn ngơ: “Cái gì?”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn, chậm rãi lặp lại một lần.
“Cám ơn cậu…”
Kỉ Tiễu nói nghiêm túc, biểu tình còn lộ ra cảm kích, chính là loại cảm kích này khiến Diêm Trừng cảm thấy mũi chua xót, hốc mắt nóng lên.
Rõ ràng chính là một tối đón năm mới không quá nhiều nhiệt tình, không nhiều tiếp đón, cũng không có chuẩn bị gì nhiều nhưng Kỉ Tiễu lần đầu tiên đối với hắn có cảm kích.
Loại cảm kích này khiến Diêm Trừng cũng không quá cao hứng, ngược lại phá lệ xót xa trong lòng.
Hết chương 98