Diêm Vương

Chương 88




Trì Xu Di nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng một phen cầm tay mình. Thiếu niên kia tầm tuổi Kỉ Tiễu, nhưng khí lực thực lớn, ánh mắt âm trầm, ánh mắt nhìn Trì Xu Di tràn ngập áp bách, vừa thấy liền biết không phải là con cái nhà bình thường.

Diêm Trừng quét mắt sang Kỉ Tiễu kinh ngạc khi thấy mình xuất hiện, quay đầu hướng Trì Xu Di thản nhiên nói: “Phu nhân, tùy tiện động thủ đối với trẻ vị thành niên, có phải rất vô văn hóa không?”

Trì Xu Di tự nhiên khó chịu, nhưng vốn định nói: Cậu từ đâu tới, dựa vào cái gì mà quản chuyện của chúng tôi, tôi đánh con mình không được à, lại cảm thấy Diêm Trừng nhìn có chút quen mắt, Trì Xu Di nội tâm nhanh chóng nhớ lại, nhưng nhỡ mãi không ra.

Bà dùng sức rút tay về, không vui hỏi: “Cậu là ai?”

Diêm Trừng: “Bạn học của Kỉ Tiễu.”

Kỉ Tiễu ngồi một bên nhăn mi.

Trì Xu Di nhìn Kỉ Tiễu, lại nhìn Diêm Trừng, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên: “Cậu là…”

Bà nghĩ ra rồi! lần trước tại nhà hàng…bọn họ đã gặp qua.

Trì Xu Di lăn lộn trong giới thượng lưu ngần ấy năm đều có phương pháp xử sự khéo léo đưa đẩy, nhãn lực cùng trí nhớ đều là kinh người, bà mặc dù không biết thân phận Diêm Trừng là gì nhưng có thể đi cùng công tử nhà thị trưởng thì của cải và danh phận hẳn cũng không quá kém, ít nhất bề ngoài cũng không nên đắc tội.

Vì thế bà nhanh chóng điều chỉnh biểu tình gương mặt cứng ngắc, thay bằng thần thái tao nhã quý phái đối Diêm Trừng nói: “Xin lỗi, là tôi thất thố, nhưng tôi có việc gấp cần phải xử lý, cho nên phải đi trước, các cậu ngồi đi.”

Trì Xu Di coi như biết tính tình Kỉ Tiễu, cậu và cha cậu giống nhau, đem cái gọi là tôn nghiêm cung phụng lên cao không để cho bất luận kẻ nào xâm phạm, hiện tại bạn học đang ở đây, cậu liền khó chịu, hẳn là sẽ không tìm bà phiền toái.

Nhưng mà ai ngờ Trì Xu Di vừa bước được một bước, Kỉ Tiễu lạnh giọng vang lên sau lưng.

Cậu nói: “Còn nửa giờ nữa, bà đi cái gì?”

Trì Xu Di vừa đeo lên mặt nạ hoàn mỹ sua đó lại vỡ tan như thủy tinh, Diêm Trừng có thể thấy quai hàm của bà ta phát run, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, Trì Xu Di liền đen mặt đi tới, đầu tiên là bà oán hận nhìn Kỉ Tiễu tiếp đó bước về vị trí của mình, khi bà tay quay sang nhìn hắn trong mắt đã có chút hòa hoãn.

Diêm Trừng tháy Kỉ Tiễu vẫn bộ dạng đó, nghĩ nghĩ quay người ngồi xuống bên cạnh cậu.

Hắn gọi nhân viên phục vụ tới mang cho hắn một tách cà phê, lại đổi cốc nước đã lạnh của Kỉ Tiễu, sau đó ngẩng đầu hỏi nữ nhân trước mặt: “phu nhân muốn uống gì?”

Trì Xu Di nói: “Cũng thế đi.”

Nhân viên phục vụ sau khi đưa nước xong, không khí bàn này đã không còn giương cung bạt kiếm như trước, Trì Xu Di thậm chí mỉm khóe miệng mang tươi cười, mà Diêm Trừng cũng đã trở nên lịch sự lễ phép hơn, chỉ có Kỉ Tiễu từ đầu tới cuối đều giữ thái độ lạnh nhạt thờ ơ như vậy, tựa như chuyện xấu hổ vừa rồi căn bản không có phát sinh qua.

Trì Xu Di hỏi: “Cậu học trường nào?”

Đã nói mình và Kỉ Tiễu là bạn học, vậy bà ấy ngay cả con mình học trường nào cũng không biết sao?

Diêm Trừng nói: “Trung học Phụ Trung thuộc Đại Học U.”

Trì Xu Di lập tức lộ vẻ tán thưởng: “Trưởng chuyên a, bình thường học tập nhất định rất vất vả.”

Diêm Trừng nói: “Thành tích của cháu so với Kỉ Tiễu còn kém xa.”

Trì Xu Di cười cười, đối với chuyện của Kỉ Tiễu không hề có hứng thú.

“Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Bà hỏi.

Diêm Trừng đáp: “Hẳn là chưa, cháu không nhớ rõ.”

“Không nhớ cũng không sao, cậu là bạn học của Vương công tử đi, nửa năm trước ở nhà hàng…”

Diêm Trừng nghĩ nghĩ: “Hình như có việc này, phu nhân tới đó ăn cơm sao?”

Trì Xu Di nói: “Ừm, tôi…tôi đi cùng chồng.”

Diêm Trừng vừa nói vừa lặng lẽ chú ý biểu tình của Kỉ Tiễu, hắn phát hiện vô luận Trì Xu Di nói gì Kỉ Tiễu cũng làm như không nghe thấy hoàn toàn không có phản ứng, Diêm Trừng vì thế đánh bạo tiếp tục nói: “Chồng phu nhân là thương nhân sao?”

Trì Xu Di gật đầu: “Đúng vậy, chỉ làm ăn nhỏ thôi.”

Diêm Trừng cùng bà hàn huyên không đến nơi đến chốn một thời gian, hai người đều thông minh né tránh chuyện trước mắt, Trì Xu Di mỗi câu đều muốn hỏi tới gia thế tài sản của Diêm Trừng, nhưng Diêm Trừng hoàn toàn không bắc cầu cho bà qua, mà Trì Xu Di lại phi thường gấp, Diêm Trừng trong thời gian ngắn ngửi cũng để bà ta đào ra được cái gì, nhưng hắn có thể khẳng định được, quan hệ của người phụ nữ này và Kỉ Tiễu so với tưởng tượng của hắn còn kém hơn.

Trì Xu Di thời thời khắc khắc đều chú ý tới thời gian, chờ 2h trôi qua, bà một giây cũng không muốn lãng phí trực tiếp đứng dậy chỉ đối Diêm Trừng gật đầu coi như chào hỏi, nhìn cũng không nhìn Kỉ Tiễu một cái lập tức rời đi.

Diêm Trừng nhìn bà vội vàng lên xe taxi, mãi cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe, hắn quay lại nhìn Kỉ Tiễu.

Bên ngoài không biết trời đổ mưa lúc nào, Kỉ Tiễu không mang ô, cũng không có ý tránh mưa, chỉ không nói gì cứ thế đi giữa làm mưa.

Diêm Trừng lặng yêu không lời đi sau lưng cậu, Kỉ Tiễu không bắt xe về mà cứ tiếp tục đi bộ trong mưa, áo sơ mi mỏng manh bị mưa bụi làm cho ướt đẫm dính lên người, mưa cũng theo tóc ướt nhỏ xuống trán, cậu lại như không cảm thấy khó chịu cứ không ngừng mà đi về phía trước.

Cũng không biết qua bao lâu, Kỉ Tiễu không cẩn thận bước phải một vũng nước, mãnh liệt lảo đảo, suýt ngã may mà có Diêm Trừng ở đằng sau nhanh tay chạy lên đỡ.

Diêm Trừng thở dài, xoay người lại ngồi xổm xuống phía trước cậu, nói: “Chân đau cũng đừng cố quá, lên đây đi.”

Kỉ Tiễu nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, không động đậy.

Diêm Trừng nói: “Cậu muốn mấy ngày nữa không thể lên lớp sao?”

Kỉ Tiễu ngây người một khắc, rốt cục mềm nhũn ghé vào trên lưng Diêm Trừng.

Diêm Trừng đỡ hai chân cậu thoải mái cõng cậu đứng lên, vững bước rời đi.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, cũng may thời tiết cũng nóng bức nên không cần lo sẽ bị cảm, Kỉ Tiễu nhìn mái tóc ướt sũng của Diêm Trừng, nước mưa chảy dài từ tóc xuống cần cổ thấm lên áo hắn, trên mặt cũng lấm tấm nước, cả người hắn đều bị nước làm ướt đẫm.

Kỉ Tiễu bỗng vươn tay lau nước mưa trên mặt Diêm Trừng, hắn ngẩn ra, ngay sau đó khóe miệng cũng nhịn không được khẽ cong cong (Jer: lỡn mợn quớ đi >”