Ban đêm sơn đạo một mảnh tối đen, chỉ có thể nương nhờ ánh trăng để thấy dưới chân đường hẹp quanh co, thỉnh thoảng sẽ bị đất đá gập ghềnh dưới chân cản trở một chút, Kỉ Tiễu đi cũng coi như thong thả. Mà khó khăn lớn nhất chính là sức nặng của một con gấu đổ hết lên vai hắn, hơn 80kg thịt chứ ít gì.
Kỉ Tiễu cũng hoài nghi có phải Diêm Trừng giả say hay không, dù sao trước đó cũng đã bị lừa một lần, nhưng Kỉ Tiễu bởi vì khí lực xói mòn, bước đi cũng chậm dần thế cho nên không cẩn thận liên tục đem Diêm Trừng ngã xuống đất, cuối cùng hắn còn bị cành cây quẹt phải gáy rạch một vệt máu đỏ chói, Diêm Trừng vẫn bộ dáng thờ ơ, Kỉ Tiễu có thể xác nhận lần này say thật rồi.
Tuy rằng Diêm Trừng tỏ ra không thích uống rượu hơn nữa tửu lượng còn thực thấp, nhưng chỉ cần mấy lần bù khú nhậu nhẹt thế này, tửu lượng của hắn cũng đã cao hẳn, tương phản, còn đám người vẫn còn trên đó, ít nhất cũng không nên để mấy nữ sinh trung học chuốc cho vài chén đã say đến bất tỉnh nhân sự, nếu không phải do mấy cô gái đó thiên phú dị bẩm thì chính là rượu… có vấn đề.
Nhưng Diêm Trừng cũng không làm ầm ĩ, yên tĩnh tới dị thường, Kỉ Tiễu cảm thấy, hẳn là một ít thuốc ngủ bình thường đi.
Xem ra hôm nay Khương Chân làm chuẩn bị không ít.
Lại thêm một lần suýt nữa ngã gục, Kỉ Tiễu rốt cục đi không nổi nữa, cậu nhìn thấy ánh đèn ở cách đó không xa nhưng đi mãi vẫn không thấy kéo gần khoảng cách là bao nhiêu, buông tha, tạm ngồi nghỉ dưới một gốc cây, không tính toán di chuyển nữa.
Cậu không nghĩ tới hôm nay lại gặp phải chuyện này, cho nên chỉ đi một đôi giày vải bình thường, đế cũng khá mỏng, giá chỉ hơn trăm ngàn, lại còn ma sát với chân, phỏng chừng các ngón chân cùng mắt cá chân đêu bắt đầu đau nhức, dùng chút lực đi xuống liền đau đớn khó chịu, hai tay cũng mỏi nhừ không nâng người dậy nổi nữa, hai tay nắm chặt còn thấy run run.
Diêm Trừng thì nằm rạp sang một bên, giống như không cảm thấy nhiệt độ cơ thể quen thuộc ở bên cạnh, cứ chốc chốc lại lắc lắc liêu xiêu sán lại gần Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu ghét bỏ đẩy hắn ra một phen, đẩy được hắn ra một chút lại lăn trở về, Diêm Trừng bất mãn nhíu mày, đơn giản tiến lên vòng hai tay ôm chầm lấy bả vai Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu quay đầu nhìn gương mặt đẹp trai tuấn tú ửng hồng, cảm thụ hơi thở nóng rực ở cần cổ, một lúc lâu đều không nhúc nhích.
Bên tai lại vang lên lời Khương Chân nói:
Tôi CMN ít nhất còn là đứa con gái!
Còn anh? Anh không phải luôn tỏ ra thanh cao, cái gì cũng không quan tâm sao? Vậy anh cứ tiếp tục tỏ ra như thế đi, lâm thời buông tha là có ý gì. Ba anh mà biết anh hiện tại biến thành đức hạnh như bây giờ, anh cảm thấy ông ấy có thể bị anh làm tức giận đến sống lại không?
…..
Kỉ Tiễu ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm thật lâu, mới tại phía góc chân trời tìm được một ngôi sao nhỏ sáng lấp lánh.
Cậu nhìn chằm chằm hồi lầu, nhẹ nhàng nói: “Tức giận? Người dựa vào cái gì mà tức giận? Người đều mặc kệ con…”
Kỉ Tiễu lại nghỉ ngơi hơn nửa giờ mới chậm chãi hồi thể lực, cậu biết lúc này mà ngồi giữa rừng núi chả khác nào chờ chết, cậu vốn chờ xem xe bọn Vương Hi Đường có đi qua không thì xin đi nhờ một đoạn, nhưng mà đến hiện tại vẫn không thấy bóng dáng đâu, xem ra là đã đi bằng đường khác rồi.
Kỉ Tiễu chỉ có thể chấp nhận lần nữa đỡ Diêm Trừng dậy từng bước đi tiếp, lần này cậu không dừng bước, nếu dừng lại nhất định không còn khí lực mà đứng lên nữa.
Cũng không biết đã đi được bao lâu, rốt cục bọn họ cũng thành công đặt chân tới đường lớn dưới chân núi, đỉnh đầu rốt cục cũng thấy được ánh sáng đèn cao áp bên đường, Kỉ Tiễu nhìn quanh, sau khi xác nhận nơi này sẽ có xe qua lại, dưới chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, mồ hôi thật sự ướt đẫm áo cậu. Mồ hôi còn dọc sườn mặt nhỏ giọt xuống, gió lạnh thổi qua, càng khiến cậu một mảnh lạnh lẽo.
Diêm Trừng lúc này còn bất tỉnh nhân sự, ngẫu nhiên gọi tên Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu quay sang nhìn hắn, nhịn không được đưa tay lên mặt hắn vỗ vỗ một chút.
Di động trong túi áo Diêm Trừng bỗng vang lên, Kỉ Tiễu cầm lên vừa thấy, trên màn hình hiển thị tên người gọi: Bà ngoại.
Kỉ Tiễu hơi do dự, ấn nghe.
Đầu kia lập truyền tới một thanh âm tao nhã ôn hòa.
“Con đang ở đâu đó?”
Kỉ Tiễu nói: “Diêm Trừng đang ở đường lớn khu đông XX.”
Bà ngoại sửng sốt: “Diêm Trừng làm sao vậy? Uống rượu say?”
“Vâng, phụ cận nơi này không có xe….”
“Vậy a, được rồi, các con chờ ở đó đừng đi đâu, ta sẽ cho lái xe tới đón.”
Cúp điện thoại, Kỉ Tiễu thấy Diêm Trừng đồng dạng đầu cũng đầy mồ hôi, cậu chờ một chút, tay chân miễn cưỡng có thể động đậy, đứng dậy kéo người ngồi tựa vào lùm cây ven đường, cuối cùng lại cởi khăn quàng cổ xuống lau mồ hôi cho hắn.
Không lâu sau, xe đã tới, lái xe giúp đỡ đem Diêm Trừng lên xe, Kỉ Tiễu rốt cục cũng thở phào trút được gánh nặng.
Cậu muốn nhờ lái xe đưa cậu vào nội thành rồi sẽ xuống, nhưng lời nói tới bên miệng do dự nửa này cũng chưa nói ra, cuối cùng chỉ biết mắt mở trừng trừng nhìn xe dừng trước cửa nhà Diêm Trừng.
Đó là một khu phi thường u tĩnh tại trung tâm thành phố, bên trong đều là những căn biệt thự nhỏ xinh kiểu cổ khoảng những năm 50, 60 cửa thế kỉ trước, những bức tường đỏ được bao phủ bởi những dây tường xuân, nhìn tuy cổ xưa nhưng lại lộ ra phong cách tao nhã lắng đọng của lịch sử.
Bà ngoại cùng Quế bà bà đã sớm chờ ở bên ngoài, cửa xe vừa mở hai người vội chạy lại giúp đỡ.
Bà ngoại thấy Diêm Trừng bộ dạng như người chết ngược lại liền bật cười: “Đây là cao hứng tới tình trạng gì mà uống thành như vậy a, cuồng hoan lễ tình nhân sao?” Nói xong chỉ huy Quế bà bà cùng chú lái xe đỡ Diêm Trừng vào nhà, quay đầu lại thấy Kỉ Tiễu từ trên xe theo xuống.
Bà ngoại nhãn tình sáng lên, cười nói: “Chào con, di động là con nghe sao?”
Kỉ Tiễu gật đầu, cậu vốn là người quái gở thanh lãnh, ngay cả những lễ tiết người bình thường đều không tuân theo, đối đãi với trưởng bối càng không có gì thay đổi, chỉ đứng nơi đó, sắc mạt như trước không mặn không nhạt.
Bà ngoại vốn hào sảng cũng không quá để ý, bà nhìn Kỉ Tiễu bộ dạng chật vật, biết cậu như thế là do ngoại tôn của mình, liền cười càng sâu: “Con tên gì?”
“Kỉ Tiễu.”
Cái tên có chút kì lạ.
Nhưng bà ngoại cũng thực thong dong: “Vậy, Kỉ Tiễu, hôm nay thực sự phi thường cảm ta con, ta cũng thực hy vọng lưu con lại uống một chén trà, nhưng lúc này hẳn là cha mẹ còn đang rất lo lắng, cho nên con vẫn nên về trước đi, ta sẽ cho lái xe trở con về, nhà con ở chỗ nào?”
Kỉ Tiễu dừng một chút rồi nói: “Cháu trọ ở trường.”
Bà ngoại ngoài ý muốn, nghĩ nghĩ: “Đã trễ thế này, trường hẳn đã đóng cổng rồi, vậy con nguyện ý ngủ ở nhà ta một đêm không?”
Kỉ Tiễu cũng biết đã qua giờ đóng cổng, bây giờ trở về sẽ rất phiền toái, nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần, cháu tự lo được.”
Chỉ với hai câu nói ít ỏi, bà ngoại đã nhìn ra đứa bé này tính cách khá lạnh lùng, bà có chút tò mò, với tính cách như Diêm Trừng sao lại quen được bạn học như thế này.
Bà ngoại tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, bà đi tới lôi kéo Kỉ Tiễu vào nhà: “Con và Diêm Trừng nhà ta là bạn bè đi, con đã giúp nó như thế, làm trưởng bối nếu lúc này ta để con rời đi thực rất không chu toàn, cho nên, nhượng ta biểu đạt chút lòng biết ơn đối với con không được sao?”
Kỉ Tiễu bị nắm chặt tay, lòng bàn tay lão nhân gia thực ấm áp, dùng lực không lớn nhưng tứ chi Kỉ Tiễu đã sớm bủn rủn nên vô lực rút tay về.
Diêm Trừng bị mang đi nghỉ ngơi, bà ngoại tự mình đưa Kỉ Tiễu lên phòng dành cho khách, nói: “Con ở tạm đây nhé, có yêu cầu gì tùy thời có thể tìm ta hoặc là bất cứ người nào trong nhà, có gì thì ngày mai chúng ta sẽ nói sau.” Tiếp đó, đem Kỉ Tiễu đẩy mạnh vào trong phòng đóng cửa lại, về phòng đi ngủ.
Kỉ Tiễu luôn phản ứng nhanh nhẹn, một chốc có điểm giật mình ngốc lăng, cậu đứng một lúc lâu trong phòng mới kịp phản ứng lại thế nào mà mình lại tá túc ở Diêm gia?
Di chuyển mấy bước nhìn toàn bộ căn phòng một vòng.
Trong phòng mở đèn bàn mờ nhạt, chiếu ra một không gian mộc mạc, trừ bỏ trên tường có mấy bức tranh sơn thủy tinh tế, thì trên tường tính là lớn nhất có lẽ là chiếc giá sách chiếm cả bức tường, cùng một chiếc giường lớn.
Có lẽ đổi ai tới cũng sẽ không tin đây là hoàn cảnh mà Diêm Trừng luôn sống. nơi này tràn ngập hương vị kín đáo mà nội liễm.
Kỉ Tiễu đích thật rất mệt, việc đã tới nước này cậu cũng không nghĩ tới nữa, vì thế không tắm rửa không suy nghĩ chỉ cởi áo khoác nằm vật lên giường, vốn tưởng rằng còn phải suy nghĩ thêm một chút nữa nhưng không ngờ chăm ấm đệm êm khiến cậu liền tiếp nhập giấc ngủ, hơn nữa một giấc là ngủ tới hừng đông không mộng mị.
Lúc cậu tỉnh lại là khi cửa phòng bị người mở ra, có người rón rén tiến vào, bò lên giường cậu.
Kỉ Tiễu ở kí túc nửa năm đã thành thói quen, thi thoảng có động tĩnh bước chân qua lại, cậu mơ hồ vẫn nghĩ rằng mình đang ở kí túc, chính là ngay sau đó đệm giường bên người hơi lún xuống, một khí tức quen thuộc chậm rãi lại gần dán lên môi mình, Kỉ Tiễu cả kinh, hai mắt mãnh liệt mở lớn, liền thấy gương mặt Diêm Trừng phóng đại ở trước mắt.
Đánh lén không thành, Diêm Trừng có chút ảo não, rồi lại có thể nở nụ cười tươi ngay được, đơn giản quang minh chính đại hôn lên môi Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu bị hắn hôn một khắc, đầu lưỡi Diêm Trừng đã tiến vào trong khoang miệng cậu, Kỉ Tiễu mới nhớ ra đây là nhà hắn, mà bên ngoài còn có người.
Vì thế dùng sức đem người đẩy ra.
Diêm Trừng bất mãn, Kỉ Tiễu mắng: “Cậu có bệnh à?”
Diêm Trừng biết cậu đang suy nghĩ gì: “Mọi người đều đang ở dưới lầu, sẽ không đi lên, tớ tới xem cậu đã dậy chưa thôi.” Đối với việc Kỉ Tiễu có thể ngủ lại nhà, Diêm Trừng cao hứng nói không nên lời, chỉ tiếc Kỉ Tiễu lại ở khách phòng, vì thế khi biết được tin này, Diêm Trừng liền ào ào chạy đi lên, vốn định dùng hạnh động này bù lại chút gì đó, nhưng Kỉ Tiễu lại thanh tỉnh sớm quá, Diêm Trừng chỉ biết không đùa được.
Quả nhiên, Kỉ Tiễu lập tức nhảy dựng lên, dùng tốc độ nhanh hơn bình thường mặc quần áo tử tế, chạy vào toilet rửa mặt đánh răng, chắc là ngày thường nơi này thường hảo hảo tiếp đón khách nhân nên nơi này có đủ mọi vật dụng cá nhân, Kỉ Tiễu sau khi đi ra, Diêm Trừng vẫn còn ngồi trên giường, bất đắc dĩ nhìn cậu. Kỉ Tiễu đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lại bị Diêm Trừng một phen kéo trở lại, cường bách ôm cậu từ đằng sau, ép buộc cậu ngồi lên đùi mình.
Kỉ Tiễu đánh hắn: “Buông ra…”
Diêm Trừng không nguyện ý, bất quá nghĩ tới cái gì, trên mặt lại nở nụ cười: “Cậu hôm qua đem tớ về đúng không? Huh?”
Kỉ Tiễu lườm hắn, nói tới cái này giờ cậu mới cảm thấy toàn thân nhức mỏi rã rời, cẳng chân còn truyền tới ân ẩn từng đợt run rẩy. Diêm Trừng chỉ biết Kỉ Tiễu đem hắn tới trước xe gia đình, cũng không biết cậu đã mất bao nhiêu công phu, ăn bao nhiêu khổ, nhưng dù vậy cũng đủ làm hắn cao hứng. Hắn càng ôm cậu chặt hơn, nói: “Cậu có thấy bà ngoại tớ không, bà rất thích cậu.”
Kỉ Tiễu ngẩn ngơ, Diêm Trừng nói tiếp: “Bà hỏi sao tớ lại quen biết cậu.” Diêm Trừng tính toán nhỏ nhặt, tự nhiên đem việc mình quen Kỉ Tiễu tô điểm cho đẹp một phen, sau đó lại cường điệu cường điệu Kỉ Tiễu học siêu giỏi thế nào, còn khoe cả việc cùng thi vật lý đạt giải nhì như hắn, bà ngoại nghe được không ngừng gật gù.
“Bà ngoại tớ nhìn thì thân thiện nhưng thật ra vô cùng xoi mói, nhưng bà nửa điểm cũng không cậy quyền thế, kết giao chưa từng xem gia cảnh, chỉ thuận mắt là được, không ngờ bà đối với cậu nhất kiến như cố cậu nói xem, tớ có nên cao hứng hay không?” Diêm Trừng dường như đã quên hai người hôm qua vì sao mà không thoải mái, mà thái độ của Kỉ Tiễu với hắn, khiến hắn lòng tràn đầy mãn nhãn, chính là thông thuận nói không nên lời.
Kỉ Tiễu lại nhăn mi, ngôn ngữ đạm mạc: “Cậu vì sao lại cao hứng?”
Diêm Trừng hai mắt loan loan: “Bởi vì cậu về sau có thể thường tới chơi, chúng ta có thể học chung, chẳng lẽ… không tốt sao?”
Nói tới quên mình mới phát hiện sắc mặt Kỉ Tiễu không đúng, cậu dang dùng đôi mắt lãnh đạm nhìn thẳng hắn, Diêm Trừng vội im miệng.
Kỉ Tiễu nói: “Cậu muốn dài lâu…”
Ánh mắt và giọng nói sắc bén giống như một con dao sắc từng chút mà lột bỏ những phán đoán tốt đẹp mà Diêm Trừng đang tưởng tượng, đem hắn đẩy tới hiện thực tàn nhẫn. Diêm Trừng nhắm mắt lại, đến khi mở ra lại không thấy tia sáng vừa rồi nữa, hắn cắn răng gật đầu nói: “Được, chúng ta chỉ quan tâm tới hiện tại, tớ sẽ không đề cập tới về sau nữa, cậu…cũng đừng để ý.” Việc tách ra là chuyện của tương lai, giờ nói ra miệng cũng như không vậy tốt nhất đừng nói thì hơn.
Hết chương 68