Diêm Vương

Chương 62




Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng pháo nổ đì đùng, thi thoảng còn lấp lánh ánh sáng pháo hoa sặc sỡ, bọn họ cười vui đuổi bắt, nhuộm đẫm không khí vui mừng đón năm mới, mà không khí náo nhiệt thế này càng làm nổi bật Trì gia yên tĩnh vắng lặng.

Kỉ Tiễu và Khương Chân mỗi người ngồi một bên, yên lặng nhìn bàn ăn ngày tết…

Một bát canh khoai tây, một đĩa rau xanh xào, lại thêm hai chén cơm trắng. hết.

Đồ ăn đều là Kỉ Tiễu làm, buổi chiều cậu nhận được điện thoại của Khương Duệ nói cùng bạn học tham gia một khóa học đột xuất không về nhà, nên ở lại nhà bạn đón năm mới luôn. Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, vẫn là ra ngoài mua chút thức ăn, nhưng siêu thị lúc này đã sớm đóng cửa, mấy cửa hàng nhỏ cũng không bán hàng, mà đồ phức tạp Kỉ Tiễu sẽ không làm, chỉ nấu vài món đơn giản, cũng đã khiến cậu mất cả buổi.

Khương Chân cầm đôi đũa chọc chọc bát cơm nửa ngày không ăn, thực sự là không có khẩu vị.

Kỉ Tiễu cũng không thúc giục, chỉ một hơi ăn xong phần của mình rồi đứng dậy, Khương Chân nhìn theo Kỉ Tiễu, cuối cùng găp một miếng khoai tây cho vào miệng nhai nhai nuốt.

Bữa cơm hai người từ đầu tới cuối không ai nói với ai câu nào, ăn xong Kỉ Tiễu đi rửa bát, Khương Chân tiếp điện thoại Trì Xu Huyên gọi tới.

Kỉ Tiễu nghe Khương Chân nói: “Bà có thể không cần về cũng được, dù sao cũng không khác nhau….”

Rửa bát xong Kỉ Tiễu liền trở về phòng mình, Diêm Trừng gọi điện tới thì Kỉ Tiễu cũng đã dần mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Nghe thanh âm biếng nhác của Kỉ Tiễu, Diêm Trừng khẽ cười: “Sao sớm vậy đã đi ngủ rồi? Nhà cậu không đón giao thừa sao?”

Kỉ Tiễu nhìn ra ngoài cửa sổ sương khói ngập trời cũng không trả lời.

Diêm Trừng lúc này mới cảm thấy mình nói sai rồi, hiện tại hắn đã biết được cậu với Khương Chân Khương Duệ có quan hệ thân thích, người giám hộ của Kỉ Tiễu là dì của cậu, cũng chính là vị phu nhân đã tới hôm họp phụ huynh, nhưng quan hệ tựa hồ không quá hòa thuận, bởi vì Kỉ Tiễu mỗi cuối tuần đều ở trường không về nhà, trên mặt cũng không tỏ ra quen biết huynh muội Khương Chân, hơn nữa cậu còn có một người thân quan trọng đã qua đời.

Diêm Trừng hy vọng muốn được biết nhiều hơn nhưng lại không biết mở miệng thế nào, sợ hỏi không đúng lại khiến Kỉ Tiễu tức giận thì đúng là mất cả chì lần chài.

Đang nghĩ xem nên chuyển sang đề tài nào thì Kỉ Tiễu đột nhiên hỏi: “Đón giao thừa phải làm những gì?”

“Đón giao thừa? Quy củ của ông nội tớ tương đối nhiều.” Diêm Trừng ngẩn người một chút rồi nói, kỳ thật hắn đối với mấy cái khánh lễ tập tụng không quá để ở trong lòng, giống như người nhà muốn làm gì thì làm, làm xong liền vứt ra sau đầu: “Mọi người trong gia đình sum họp trò chuyện với nhau, trên bàn bày rất nhiều điểm tâm, trừ bỏ các loại đường quả còn có các loại bánh mật, bánh chẻo, bánh trôi…. Cơm vàng bạc, sau đó cùng nhau chờ năm mới tới.”

“Bánh chẻo, bánh trôi…” Kỉ Tiễu nghe theo lặp lại,

“Ừ, chính là bánh mà có vỏ gạo nếp bọc bên trong nhân là thịt, rau, vừng, đậu đỏ…” Diêm Trừng cố gắng nhớ lại, đầu kia Kỉ Tiễu không nói gì, Diêm Trừng rất muốn hỏi cậu, chẳng lẽ cậu chưa từng ăn những món đó sao?

Cảm giác Diêm Trừng ngừng lại, Kỉ Tiễu thế nhưng lại truy vấn tiếp: “Rồi sao nữa?” Diêm Trừng ngoài ý muốn rất nhiều, bắt đầu vắt óc nói hết ra những chuyện lông gà vỏ tỏi trong năm mới, trừ tịch sẽ ăn món gì, trong nhà thân thích bao nhiêu người, ai chúc tết đầu tiên, rồi tiếp theo tặng lễ vật gì, nghĩ tới bản thân hắn đều cảm thấy quá phiền nhưng Kỉ Tiễu lại yên lặng lắng nghe.

Cậu có thể nghe thấy thanh âm nhóm người phía sau Diêm Trừng đang nói chuyện sôi nổi, thỉnh thoảng xen vào tiếng cười trẻ nhỏ, còn có tiếng TV, tiếng chơi mạt chược, tiếng pháo hoa… các loại thanh âm này lần lượt thay đổi đan xen nhận không rõ.

Diêm Trừng nói tới miệng có chút khô, hắn nghe khí tức Kỉ Tiễu dần trở nên đều đều tưởng rằng cậu đã ngủ, vì thế không nói nữa.

Trong nhất thời điện thoại chỉ truyền tới tiếng hít thở nhàn nhạt của hai người.

Một khắc, Diêm Trừng nhẹ nhàng gọi một câu: “Kỉ Tiễu?”

Kỉ Tiễu mơ hồ “Ân?” một tiếng.

Diêm Trừng: “Giờ cậu đang ở nhà một mình sao?”

Kỉ Tiễu nghĩ tới Khương Chân, cảm thấy có nhỏ hay không cũng như nhau, mà ngay chính nhỏ cũng cảm thấy như vậy, lại ‘ân’ một tiếng nữa.

Diêm Trừng thật cẩn thận hỏi: “Vậy…cha mẹ cậu đâu?”

Kỉ Tiễu đôi mắt lim dim hơi hơi mở lớn rồi lại rũ xuống.

“Chết…”

Cậu nói lời này thực tùy ý, giống như cũng không có gì quan trọng cả.

Diêm Trừng không tiếp tục hỏi nữa, ngược lại nói: “Vậy cậu cùng đón giao thừa với tớ đi… không đúng, chúng ta đồng thời cùng đón.”

Kỉ Tiễu không lên tiếng trả lời, nhưng cũng không cự tuyệt.

Đêm giao thừa hai người câu được câu không trò chuyện, đương nhiên đa phần đều là Diêm Trừng nói, về sau Kỉ Tiễu nhịn không được mơ màng ngủ, Diêm Trừng luyến tiếc cúp điện thoại, mãi cho tới khi bên kia truyền tới âm thanh tút dài, sau đó khí tức của Kỉ Tiễu chậm rãi biến mất ở điện thoại hắn mới bỏ di động xuống.

Hẳn là di động của Kỉ Tiễu đã hết pin.

Diêm Trừng đứng ở ban công nhìn xuống phòng khách đông đúc dưới lầu, trong lòng không rõ tư vị gì.

…..

Trời vừa sáng không được bao lâu, chưa tới 8h đã phải rời giường, mùng 1, họ hàng khách khứa lũ lượt kéo nhau tới chúc tết, Diêm Trừng cùng Diêm lão thái gia còn có bác hai và chú út đứng ở đại sảnh tiếp đón.

Với gia cảnh của Diêm gia tự nhiên không phải ai cũng có thể đặt chân vào được, những người tới đây sớm đều có mối quan hệ, hoặc là họ hàng thân cận có chút huyết thống, nhưng càng về sau càng xa lạ khiến lão thái gia sắc mặt cũng không tốt đẹp được bao nhiêu.

Thẳng tới khi có người tự xưng là huynh đệ kết bái với chú út giới thiệu xong lai lịch công ty nhà mình, lão thái gia rốt cục đứng phắt dậy phẩy tay áo rời đi.

Chú út vội đem người đuổi đi, xấu hổ nhờ Diêm Trừng đi khuyên nhủ, Diêm Trừng rốt cục cũng là hậu bối, cũng không muốn ông nội sinh khí vì thế đi theo vào thư phòng.

Lão thái gia tức khí không nhẹ, tay cầm ấm trà vẫn còn run run, vừa thấy Diêm Trừng liền quát: “Con không cần phải nói, mấy cái tên đó đều là bại gia tử, nhớ năm đó khi ba con gặp rủi ro bọn chúng ở chỗ nào? Ta hạ mình tới cầu xin bọn họ ở nơi nào? Hiện giờ Diêm gia nở mày nở mặt lại muốm xum xoe hưởng ké vinh quang, một lũ bạch nhãn lang*!”

Diêm Trừng không đáp lời, ông nội tính tình nóng nảy nhưng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, hắn chỉ ngồi cạnh ông một lúc là ông nguôi ngoai.

Người bên ngoài lại tới, lần này là Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo, Diêm Trừng không quan tâm tới bác hai và chút út hỏi ông nội sao rồi, liền dẫn hai thằng bạn lên lầu.

Ngũ Tử Húc trong tay cầm đồ vật, trái phải nhìn nhìn.

“Lão gia tử đâu, ba tao sai tao mang ít thuốc bổ tới cho lão gia tử, tất cả đều là hiếu kính cho ông.”

Diêm Trừng sai người tiếp nhận mang đi: “Thay tao nói cám ơn tới ba mày.” Sau đó đi vào phòng.

Ngũ Tử Húc đối với tình huống của Diêm gia cũng có hiểu biết, lúc này liền lập tức hiểu được, hạ giọng nói: “Bác hai và chút út nhà mày lại làm gì ngu ngốc à?”

Diêm Trừng chỉ khẽ hừ một tiếng, lười nói chuyện này, chỉ hỏi: “Anh Viễn Đông và tiểu Ngũ đâu?”

Hồng Hạo nói: “Ngũ ca xuất ngoại rồi, mày đoán xem Đông ca đi đâu?”

Diêm Trừng khó hiểu, lại nhìn sang Ngũ Tử Húc, cũng vẻ mặt thần bí.

“U thị?”

Ngũ Tử Húc khiếp sợ: “Sao mày biết? mày gặp anh ấy à?”

Thật sự là U thị sao?

Diêm Trừng nhăn mi: “Ai gặp qua anh ấy?”

Hồng Hạo nói: “Tao, tao tới sân bay U thị thì gặp Đông ca, anh ấy đi một mình, nói là đi chơi.”

Ngũ Tử Húc chẹp miệng: “Mày nói xem, năm mới Đông ca chạy tới U thị để làm gì? Hơn nữa chúng ta cũng đã về đây không ở đó, chẳng lẽ lần trước tới đã tìm được tiểu tình nhân mới sao?”

Diêm Trừng hỏi: “Vậy giờ đang ở đâu? Ở cùng ai?”

Hồng Hạo nói: “Chắc là cùng Hi Đường đi.”

“Mày liên hệ nó sao?”

“Cần gì tới tao, ông Vương Hưởng đã sớm biết anh ta tới rồi.” Vương Hưởng chính là thị trưởng U thị, đồng thời cũng là ba của Vương Hi Đường, cơ hội tốt như vậy đứa ngốc cũng biết quý trọng.

Diêm Trừng trầm mặc không nói lời nào, nghĩ nghĩ, lấy di động ra gọi điện cho Vương Hi Đường, chính là điện thoại vang lên hồi lâu nhưng không có ai tiếp.

Hắn lại gọi tới cho Liêu Viễn Đông, cũng không ai nghe.

Hồng Hạo nói: “Không cần gọi nữa, lúc nãy tao cũng có gọi nhưng chả ai nghe máy cả.”

“Vì sao?”

“Không biết, chắc là mải chơi chăng.”

Diêm Trừng nhìn di động, bỏ lại vào trong túi, lại nhịn không được ấn gọi số điện thoại quen thuộc. Sáng sớm hắn đã nhắn tin cho Kỉ Tiễu, nhưng đối phương không nhắn lại, lúc này gọi tới cũng là máy tắt không tiếng trả lời.

Đại khái chắc do hôm qua mệt, lát nữa gọi lại vậy, Diêm Trừng nghĩ.

Nhưng mà mãi cho tới bữa cơm tối, hắn gọi điện cho Kỉ Tiễu vài lần, bên kia vẫn chưa mở máy. Diêm Trừng tâm liền thấy bất an.

Hồng Hạo không có mắt còn khuyên hắn: “Khỏi cần lo lắng, Đông ca và Hi Đường cũng đâu phải hạng vừa, hơn nữa lại đi cùng nhau, cho dù năm mới cường đạo nhiều, hay gặp giết người phóng hỏa cũng chả chọc được tới bọn họ đâu.”

Lời này của cậu ta còn chưa dứt, khiến Diêm Trừng càng nghe càng không thấy thoải mái. Nhớ tới trạng thái tối hôm qua khi gọi điện của Kỉ Tiễu, trong lòng Diêm Trừng tựa như có con chuột đang quấy nhiễu.

Sau một lúc, điện thoại vẫn không rời tay hắn, Ngũ Tử Húc trước khi rời đi nhìn thấy bóng dáng Diêm Trừng đang nói chuyện với mẹ hắn dường như có chút không yên lòng.

Đàm Oanh vừa thấy Diêm Trừng không chú ý liền dừng miệng, nói: “Con về đi ngủ sớm đi.”

Diêm Trừng trở về phòng, trước khi ngủ còn gọi điện cho Kỉ Tiễu lần nữa, vẫn tắt máy.

Diêm Trừng nhắm mắt lại, ném di động sang một bên, trực tiếp tắt đèn.

*****

Có lẽ là ở trường học tinh thần được sử dụng quá độ tới cạn kiệt mà khi về tới Trì gia lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ, buổi sáng tỉnh một lần, dậy ăn một cái bánh mì rồi lại tiếp tục ngủ thẳng cẳng tới chạng vạng, vốn định nấu cơm chiều cho Khương Chân, sau lại phát hiện con bé đã ăn mì, vì thế Kỉ Tiễu lại ăn bánh mì, rời giường tìm sách đọc.

Nghĩ đọc khoảng 2 chương sách, sau đó sẽ chuẩn bị sách vở cho học kỳ sau, nhưng ngồi chưa tới 20 phút, Kỉ Tiễu lại lim dim ngủ, mà lần ngủ này tới khi mở mắt đã là sáng hôm sau.

Cậu từ dưới gối đầu lấy di động ra, thấy màn hình đen ngòm, chạm vào màn hình cũng không thấy sáng, mới nghĩ tới tối hôm trước nói chuyện với Diêm Trừng xong quên không nạp pin.

Kỉ Tiễu rời giường đi nạp điện thoại, mở máy, sau đó đi rửa mặt chải đầu, trở về phát hiện có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ cùng hơn mười tin nhắn chưa đọc, mà người gọi và người gửi tin đều là cùng một người.

Kỉ Tiễu mở một tin ra đọc, càng đọc mấy tin về sau càng nhăn mặt, tới khi đọc cái tin cuối cùng, Kỉ Tiễu bỏ di động xuống, sửng sốt một chút.

Tiếp đó cậu chậm rãi đi tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Liền thấy dưới gốc cây trụi lá ngoài cổng, một người đang đứng tựa vào thân cây, chiếc khăn quàng cổ khẽ tung bay dưới những cơn gió lạnh.

…..

Diêm Trừng mua vé máy bay sớm nhất trong ngày là 5 rưỡi sáng, đến U thị chưa tới 8h, tới trước cửa nhà Kỉ Tiễu gần 9h, Diêm Trừng tính Kỉ Tiễu đại khái đã rời giường, nhưng lại lo lắng cậu ở một mình sẽ bị bệnh hoặc đói bụng, không biết có nên tới nhấn chuông cửa hay không, liền cứ như vậy do dự cho tới bây giờ, hơn nửa giờ đã qua, gió lạnh cứ thổi vù vù, hắn lại quên mang mũ, lúc này đã cảm thấy lỗ tai cũng bị đông cứng rồi.

Chính là vẫn đang phân vân suy nghĩ vấn đề kia thì cửa chính căn nhà đã mở ra, một người đang mặc áo ngủ mỏng manh đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Diêm Trừng ngơ ngác nhìn mặt Kỉ Tiễu, lại nhìn theo bóng dáng cậu tới gần, sau đó đem bản thân đánh giá một vòng.

Kỉ Tiễu nhẹ nhàng mắng một câu: “Cậu có bệnh à?”

Diêm Trừng trong lòng tê rần, vươn tay kéo Kỉ Tiễu lại ôm chặt vào lòng, trên mặt nụ cười tươi khômg kìm lại được.

“Ừ, tớ bị mãn tính luôn rồi.”

Hết chương 62