Diêm Vương

Chương 3: Ngắm phong cảnh




“Tiễu Tiễu, con tới trường mới chưa?” Nữ nhân hỏi.

Kỉ Tiễu “vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Vậy là tốt rồi, ta vừa nói chuyện với thầy Võ chủ nhiệm lớp con, thầy ấy nói nếu con có gì không hiểu có thể tới hỏi thấy ấy, thầy ấy cũng sẽ an bài giáo viên bổ túc kiến thức đã bỏ lỡ cho con, còn cả thầy hiệu trưởng nữa, ta cũng đã nói chuyện với thầy ấy, nếu có gì bất tiện con cứ tới gặp thầy ấy, còn có…” nữ nhân nói một nửa dừng lại, phát hiện Kỉ Tiễu không nghe mình nói, lập tức ngừng lại, đợi chốc lát mới cẩn thận nói: “…..Con đừng trách dì quản nhiều, dì chỉ muốn con ở trường mới có thể an tâm học tập thôi.”

Kỉ Tiễu quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, phòng kí túc của cậu ở tầng 3, cách đó không xa chính là sân bóng rổ, lúc này cũng hơn 6h chiều, nhưng là cuối hè nên trời cũng đã dần tối, đội bóng rổ cũng vừa huấn luyện xong, đang lục tục đi ra ngoài, đại bộ phận là nữ sinh, líu ra líu ríu một mảnh, rất náo nhiệt.

Ngũ Tử Húc và Diêm Trừng cũng gia nhập đám đông đó, hai người thân cao nổi bật giữa đám người, thật sự rất chói mắt, mà bên cạnh Diêm Trừng có một nữ sinh đang khoác tay với cậu ta, nữ sinh ôm quả bóng rổ thân mật nói gì đó, Diêm Trừng thỉnh thoảng còn ha ha cười đến vui vẻ.

Kỉ Tiễu nhìn chằm chằm nơi đó trong chốc lát, thẳng đến khi bọn họ biến mất ở xa xa mới đáp trở về một câu: “Con biết.”

Nữ nhân ở đầu dây tựa như thở phào ra, lại nhịn không được hỏi: “Con ở kí túc xá có quen không? Có thiếu thứ gì không?”

“Không có.”

“Vậy….con đã gặp em gái chưa?”

“Chưa.” Đối thoại nhất thời lâm vào bế tắc, nữ nhân cũng ý thức được không thể nói chuyện tiếp nên chỉ dặn dò thêm mấy câu mới cúp máy.

Kỉ Tiễu trở lại kí túc xá, trừ bỏ Hà Bình thì 4 bạn cùng phòng cũng đã trở lại, một người khác lớp tên Tôn Tiểu Quân, một học đệ lớp 10 còn lại 2 người cùng lớp cậu một tên Khổng Bân, một người là Tiêu Kiện Thạc.

Đại khái ngại những người khác đang có ở đây nên Hà Bình cũng không quấn quýt cậu truy vấn nguyên nhân cậu chuyển tới nơi này, nhưng khi nghe Khổng Bân to giọng nói câu “nguyên lai học sinh mới ở cùng phòng với chúng ta” thì trong mắt cậu ta không khỏi có chút kinh ngạc.

Kỉ Tiễu thế nhưng lại ở lớp 11-1? Cậu có thể chuyển vào trong trường này đã làm Hà Bình không tưởng rồi, không ngờ lại được xếp vào lớp 1?!

Phải biết rằng trường xếp lớp dựa theo thành tích thi vào của học sinh, số lượng học sinh mỗi lớp vốn không nhiều lắm, sĩ số chưa tới 40 người, mà trong toàn trường những học sinh giỏi nhất cơ hồ đều được xếp vào lớp 1, vì bọn họ chính là trọng điểm bồi dưỡng sau này của nhà trường, mà mỗi năm đều tổ chức thi để xếp lớp cho học sinh nên cơ hồ ai nấy đều lấy mục tiêu vào lớp 1 để phấn đấu.

Hà Bình ở trung học trước đã là lớp trưởng, trong mắt các thầy cô là một học sinh tốt, trừ bỏ thành tích tốt, làm người khôn khéo cũng là một điều kiện tốt để làm lớp trưởng, hắn còn nhớ rõ trước kì thi, chủ nhiệm lớp họ đã dặn dò, năng lực cùng nhân phẩm của giáo viên trong trường này thực sự cường đại, đồng thời các loại sách giáo khoa cùng phương tiện học tập đều được đổi mới toàn bộ, tuyệt đối đứng đầu cả nước về chất lượng và điều kiện giảng dạy, cùng lúc trường thay hiệu trưởng mới đã làm chỉnh đốn và cải cách toàn diện, Hà Bình có thể chuyển sang trường này đã là đại vận rồi còn lớp 1 cũng chỉ là mơ ước mà thôi, dựa vào quan hệ của ba cậu ta mới có thể tiến vào lớp 4 đã là dùng hết mọi phương pháp có thể rồi.

Hà Bình còn tưởng rằng cậu ta là người duy nhất có thể chuyển vào trong trường này, lúc nghỉ hè đã thực đắc ý với bạn bè, không nghĩ tới Kỉ Tiễu vô thanh vô tức so với cậu ta còn có năng lực hơn?

Hà Bình bị đả kích nặng nề.

Đêm nay đối với Kĩ Tiễu quá mức yên tĩnh, hai bạn học cùng lớp chỉ ở trong phòng một chút liền rời đi mất dạng, đến giờ giới nghiêm mới mò về, Tôn Tiểu Quân một mình một thiên đường không đả động tới ai yên lặng làm bài tập, Hà Bình thì một mực ngồi ngẩn người, không biết suy nghĩ cái gì. Bởi vì sáng nay lúc đi học còn chưa có sách nên bây giờ Kĩ Tiểu đem những gì thầy cô giảng xem lại một lần, đọc xong sách mới nhớ ra cả ngày mình còn chưa ăn gì, trong ngăn tủ cá nhân lụi lọi một hồi lấy ra một cái gói bánh quy, hôm qua cậu thuận tay nhét vào.

Thấy cậu chỉ ăn bánh cùng uống nước, Hà Bình đang ngây người vội nói: “Tớ có bánh mì, cậu có ăn không?”

Tất nhiên nhận được là lời cự tuyệt của Kỉ Tiễu.

Hà Bình cũng không sinh khí còn cười nói: “Vậy lần sau đói bụng có thể hỏi tớ mà lấy.”

……

Sáng hôm sau Kỉ Tiễu dậy rất sớm, sau khi rửa mặt chải đầu xong, cậu đội mũ đi dạo một vòng rồi tạt vào siêu thị, mua một đống vật dụng hàng ngày cùng một ít lương khô, lúc trở lại trường học còn chưa tới 7h sáng, trường chỉ mở cổng phụ, cả vườn trường rất vắng vẻ.

Đi ngang qua sân bóng rổ, nghe thấy tiếng đập bóng có tiết tấu cùng tiếng hô gọi ồn ào, Kỉ Tiễu dừng lại, nhịn không được lại gần sân bóng nhìn một chút.

Xuyên qua cửa sân cậu thấy bên trong có vài nam sinh cao ráo đang chơi bóng, thân thể thiếu niên 17, 18 tựa như lộc non đầu xuân tràn ngập sinh cơ, những giọt mồ hôi chảy dài, ướt đẫm da thịt, dưới ánh dương buổi sớm tựa như đang phát sáng.

Kỉ Tiễu nhìn hồi lâu mới dời mắt, cậu xốc lại túi plastic trong tay, vừa định xoay người rời đi, lại phát hiện có tầm mắt đang dừng trên người mình.

Diêm Trừng xoa xoa bắp chân ngồi bên sân, bộ dạng vừa mới vận động xong, trong tay cầm một cái khăn bông lau mồ hôi trên mặt, thấy Kỉ Tiểu phát hiện hắn đang nhìn cậu, Diêm Trừng cũng không trốn tránh, trực tiếp đối cậu lộ ra một nụ cười thật tươi.

Kỉ Tiễu ngẩn người, rồi vội vàng rời khỏi sân bóng rổ.

“Đang nhìn gì thế?” Ngũ Tử Húc chơi một lúc thấm mệt nên cũng ra ngoài sân ngồi nghỉ, vừa đặt mông ngồi xuống bên cạnh Diêm Trừng, thấy hắn nhìn chăm chú hướng cửa không bóng người, thuận miệng hỏi.

Bọn họ đều là thành viên đội bóng rổ, đội bóng rổ trường trung học U Đại là một trong những hạng mục trọng điểm đào tạo của trường, hàng năm còn có mấy học sinh được tuyển thẳng vào trường là nhờ khả năng chơi bóng rổ tốt, tuy rằng bóng rổ trên cơ bản chỉ mang tính chất thể thao học tập ngoại khóa nhưng đây cũng là một trong những điểm mạnh của trường nên được giữ lại, trường bọn họ hàng năm ngoài việc phát thưởng cho những học sinh đạt thành tích học tập xuất sắc còn có cả phần thưởng cho những học sinh đạt thành tích ngoại khóa tốt.

Sắp tới bọn họ và khối 12 còn có một trận đấu hữu nghị, cho nên đội bóng rổ trừ bỏ thời gian học chính khóa thì thời gian còn lại đều tham gia huấn luyện, buổi sáng trước giờ vào lớp, buổi chiều sau khi tan học và cả những ngày nghỉ cuối tuần cũng bị chưng dụng để luyện tập. đội viên của đội bóng cũng không có ý kiến gì, nam sinh tuổi này tinh lực tràn đầy, hơn nữa còn có Diêm Trừng, Ngũ Tử Húc – những thiếu gia đẹp trai con nhà giàu- cũng chăm chỉ tới luyện nên những thành viên khác trong đội cũng có thể nhân cơ hội này mà tìm cớ tán gái, cao hứng còn không kịp nữa là.

“Ngắm phong cảnh.” Diêm Trừng híp mắt trả lời.

Ngũ Tử Húc ‘shit’ một tiếng, cầm khăn bông của mình lên vẫy vẫy nói: “Đi thôi, lát nữa còn tới sân vận động tập thể dục buổi sáng đấy, tới muộn sẽ bị Thiết ca niệm phiền muốn chết.”

Kỉ Tiễu trở lại kí túc xá, năm người kia đều đã dậy, Tiêu Kiện Thạc đang cầm lược phi thường cẩn thận mà chải chuốt mái tóc cậu ta, thấy Kỉ Tiễu, nhún vai không quan tâm, tiếp tục nhìn vào gương xăm xoi bản thân, thấy bộ dạng mình rất bảnh chọe liền thực hưng trí.

Hà Bình nhìn chằm chằm đồng phục trên người Kỉ Tiễu vài lần, sau đó lộ ra tươi cười hỏi: “Cậu đã ăn sáng chưa?”

“Ừ.”

Kỉ Tiễu lên tiếng, bỏ mũ xuống, đem đống đồ đã mua trong siêu thị bỏ vào ngăn tủ cá nhân, sau đó khoác balo đi học.

Cậu đi rồi, Khổng Bân nhịn không được thầm mắng: “Thằng này thực sự quá vênh váo! Không biết còn tưởng so với Diêm Trừng còn kiêu ngạo hơn, nhưng sao mặt nó lại trắng vậy nhỉ, có phải bị bệnh không?”

Tiêu Kiện Thạc đột nhiên hỏi Hà Bình: “Ông trước kia biết nó sao?”

Hà Bình dừng một chút, xấu hổ cười cười: “Không có, cũng không quen lắm.”

Trước khi vào tiết đầu thì có 10p tự học, Diêm Trừng cùng Ngũ Tử Húc mới chầm chậm bước vào lớp, Diêm Trừng tóc còn có chút ẩm ướt, chắc vừa tắm xong ở sân bóng rổ, Thiết ca bất đắc dĩ cho một cước vào mông Ngũ Tử Húc, khó chịu nói: “Trận đấu này mà thua, ta cho mấy đứa chép tập ‘Li Tao’ 100 lần”

(Li tao là tập thơ tiêu biểu của thi nhân nổi tiếng Khuất Nguyên thời Chiến quốc, là tập thơ trữ tình chính trị dài nhất, toàn tập thơ là thể hiện phẩn đức, con người, lý tưởng cùng những tâm tình buồn khổ mẫu thuẫn của tác giả về thời thế, đồng thời cũng vạch trần Sở vương ngu ngốc, hung tàn, ngang ngược…Theo Baidu.)

Ngũ Tử Húc lẩm bẩm một câu: “Nếu chép như vậy thì em sẽ thành cái dạng gì a….”

Ngồi còn chưa nóng mông, loa trường đã thông báo tất cả học sinh tập hợp tại sân vận động trường, thầy cô giáo cũng thực hiểu rõ đám học trò, giữa trời nắng nóng, biết đám học sinh sợ phơi nắng vì thế lựa chọn vào trong nhà thể chất để tập thể dục, trường trung học U đại là trường trọng điểm của tỉnh, nên vườn trường cùng cơ sở vật chất phi thường hiện đại, sân vận động trường cùng nhà thể chất có thể chứa được hàng trăm nghìn học sinh một lúc cũng không thành vấn đề.

Nhưng cho dù đã học được 1 năm thì đám học sinh khối 11 khi bước vào sân vận động thì vẫn ồn ào nghị luận một phen chứ đừng nói tới khối lớp 10 mới khai giảng được hơn 1 tuần.

Trong khi đại bộ phận đồng phục học sinh các trường khác còn dừng ở ‘xấu xí quá thể, thật muốn đốt luôn cho xong’ thì trường trung học này đã làm cải cách cả trong vấn đề đồng phục học sinh. Nam sinh mặc áo sơ mi trắng, bộ vest đen khoác ngoài cùng quần âu, cà vạt đồng màu, nữ sinh cũng áo sơ mi và vest kết hợp với chiếc váy xếp li kẻ caro đen trắng, từng chi tiết nhỏ trên trang phục cũng được thiết kế không tồi, tỷ như cổ áo sơ mi có viền đen trắng, hay váy có thắt nơ con bướm… trang phục mùa đông có thêm khăn quàng cổ, áo khoác dạ, và một chiếc mũ len xinh xinh, còn nghe nói thiết kế này của trường U Đại là do một chuyên gia thiết kế thời trang nổi tiếng làm, chính vì thế mà đồng phục của trường đã trở thành hot trong đám học sinh cả nước, nhiều người còn thi vào trường này cũng chỉ vì bộ đồng phục. Nhưng hiện tại là mùa hè, ít người mặc áo vest mà chỉ mặc áo sơmi trắng thuần, trông thực sự tươi mát.

Hết chương 3