Diêm Vương

Chương 26




Sau khi lớp trưởng thông báo tin này, đám học sinh lại xôn xao bát nháo truy vấn nhưng vẫn không có kết quả là ai gian lận. Thái Hiểu Mông nói cụ thể cậu ấy cũng không biết, chỉ biết là lần này có người gian lận, các thầy cô đang điều tra thực hư.

Buổi chiều hai tiết tiếng anh liên tiếp, đây chính là môn Kỉ Tiễu không được 80 điểm, nhưng cán sự môn tiếng anh Thang Văn Thiến là người cao điểm nhất cũng chỉ được 82 điểm. Kỉ Tiễu vẫn đứng trong top 5 của lớp. mà người được kỳ vọng nhất lớp trong môn này Diêm Trừng lần này thực khiến người ta mắt rớt khỏi tròng, điểm thi của hắn so với lần trước lại tụt 5 điểm vững vàng ở con số trung bình 65, xem như đây là thành tích tiếng anh kém nhất trong hai năm qua của hắn.

Một khắc kia sắc mặt của Văn lão sư…có thể nói là vô cùng phấn khích, cô ta nhẹ giọng nói Diêm Trừng lát nữa đến văn phòng giáo viên gặp riêng.

Nhưng không đợi tới hết tiết học, Võ Thiết đột nhiên xuất hiện ở cửa lớp, ổng chỉ ló đầu vào nói: “Kỉ Tiễu, em ra ngoài tôi gặp chút.” Võ Thiết biểu tình phi thường nghiêm túc, rất xứng với quả đầu trọc bóng lưỡng của ổng, nhất thời khiến cả lớp đều run sợ.

Nhưng đương sự Kỉ Tiễu lại rất bình tĩnh, cậu buông bài thi của mình xuống, dưới ánh mắt chú mục của cả lớp thản nhiên đi ra ngoài.

Cậu vừa rời đi Ngũ Tử Húc liền rướn người lên nói: “Aiz, làm gì thế không biết? Bạn học mới phạm lỗi gì vậy nhỉ? Tao đã lâu chưa thấy qua sắc mặt trầm trọng này của Thiết ca, đen cứ như đi tham gia thi đấu không bằng.”

“Nó có thể làm cái gì? Chắc không phải là gian lận chứ.” Ngưu Vân Hải vẫn buồn bực thuận miệng xỉa xói, nhưng nói xong lại cảm giác mình nói rất có lý. Nhịn không được bổ sung một câu: “Bằng không… thành tích sao có thể tốt như vậy, quỷ à.”

Đắc chí với phân tích của mình, vừa quay đầu lại liền cảm nhận được ánh mắt lãnh liệt từ Diêm Trừng cách đó không xa bắn lại, trong mắt không mang theo cảm xúc nhưng trên mặt rõ ràng không có tiếu ý, khẳng định không tán đồng với ý kiến của cậu ta, Ngưu Vân Hải lập tức im miệng.

Ngũ Tủ Húc nghe xong cũng nói: “Mày chính là điển hình của bộ dạng tiểu nhân, sau lưng lén đâm người ta một cái, nói hưu nói vượn cái éo gì vậy, đầu lưỡi so với mấy bà thím ngoài trợ còn điêu ngoa hơn.”

Ngưu Vân Hải bị mắng không dám cãi lại, ngay cả Văn lão sư trên bục giảng khẳng định cũng nghe rõ ràng nhưng cô ta vẫn tiếp tục chậm rãi giảng tiếp bài không nói năng gì.

Sau khi tiết tiếng anh kết thúc, Kỉ Tiễu vẫn chưa trở về, mười phút nghỉ giải lão trôi qua cũng không thấy bóng dáng.

Chuông reo vào tiết tự học tiếp theo, Diêm Trừng bỗng nhiên đứng dậy rời khỏi lớp, Ngũ Tử Húc hỏi hắn: “Mày đi đâu đó?”

Diêm Trừng nói: “Văn phòng.”

Kết quả trong văn phòng giáo viên khối 11 cũng chỉ có một mình ma quỷ lão thái, thấy Diêm Trừng, lão thái cười cứ như đóa hoa.

“Tìm Văn lão sư sao, ở phòng kỉ luật.”

Diêm Trừng hỏi: “Giờ em tìm cô ấy có tiện không ạ?”

Lão thái nói: “Không có gì bất tiện.”

Cho dù bất tiện thì khi thấy Diêm Trừng cũng trở thành thuận tiện: “Chỉ là chủ nhiệm lớp các em, Lục lão sư và mấy thầy cô khác đều đang ở đó, chắc em cũng khó có thể hỏi vấn đề gì đi, em có thể ngồi ở đây đợi trong chốc lát, hoặc là lên lớp trước.”

Diêm Trừng nghĩ nghĩ nói: “Vậy em đi về trước.”

Nói thì như vậy, nhưng Diêm Trừng vừa ra khỏi văn phòng giáo viên liền đi tới tòa nhà giáo vụ, sao đó tới phòng kỉ luật, gõ cửa.

Người mở cửa vừa đúng là Văn lão sư đang đứng cạnh đó, Diêm Trừng đi vào, nhìn thấy quả nhiên đầy đủ mọi người như lời Ngô lão thái nói, các thầy cô giáo dạy khối 11 hầu như đều có mặt ở đây.

Văn lão sư đè nặng yết hầu nói: “Em tìm cô sao? Cô ở đây có chút việc, lát nữa sẽ nói chuyện với em sau.”

Diêm Trừng nhìn về Kỉ Tiễu đứng cách đó không xa bị Thiết ca gọi lên, còn có Hà Bình đứng bên cạnh hỏi: “Đây là làm sao?”

Không đợi Văn lão sư trả lời, Hà Bình đứng chỗ kia đã lớn tiếng nói: “Em thật sự không có gian lận!”

“Vậy đề thi em lấy từ đâu?” chủ nhiệm khối hỏi: “Đừng nói là em tự mình ôn tập, nhiều thầy cô lớp em ở đây như vậy, thành tích học tập thi cử của em thế nào, trong lòng em tự hiểu rõ.” Nói xong, chủ nhiệm khối mở bài thi ngữ văn của cậu ta ra, chỉ vào hai thiên cổ văn trong đó nói: “Hai đoạn thơ này lớp 4 các em không được yêu cầu học thuộc, vậy em sao có thể chép y nguyên không sai một chữ? Lịch sử cũng vậy, phần hậu kì một trận chiến chỉ nói qua cho học sinh dễ hiểu sao em có thể chắc chắn sẽ lấy phần đó làm đề thi để phân tích? Tôi cũng đã xem lại điểm thi môn lịch sử lần trước của em, chỉ vừa đạt điểm trung bình. Còn sinh vật, hóa học, địa lý, khả năng đoán đề của em thật sự không nhỏ, chỉ mới một tuần, tổng số điểm các môn thi liền nhảy cao hơn 100 điểm?”

Nếu một môn thi đột nhiên tốt thì cũng sẽ không quá chú ý tới, nhưng vấn đề ở đây là hầu như tất cả các môn điểm thi đều cao một cách đáng kinh ngạc, thậm chí các đáp án trong phần trả lời nhìn qua khá hoàn hảo vô khuyết nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy những lỗi sai rất trầm trọng, Phụ Trung không phải không cho phép học sinh phát huy năng lực vượt xa bình thường, nhưng là phát huy thì cũng phải có logic, tựa như khi bạn đang làm một phép tính tích phân bình thường nhưng có những chỗ cộng trừ sai mà vẫn ra kết quả đúng! Đồ ngốc cũng thấy là có vấn đề.

“Vậy đáp án của em từ đâu mà có?”

Dưới sự ép hỏi của chủ nhiệm khối, Hà Bình mặt mày đỏ bừng, trầm mặc một lúc sau rồi lại chỉ vào Kỉ Tiễu bên cạnh lớn tiếng nói: “Là…là cậu ta cho em!”

Chủ nhiệm khối nhìn về phía Kỉ Tiễu rồi lại nhìn sang Hà Bình hỏi tiếp: “Vậy cậu ta lấy đáp án từ đâu?”

Hà Bình giọng nói phát run: “Cậu ta…lớp 1 bọn họ có giới hạn ôn thi….”

Chủ nhiệm khối lại nhìn sang Võ Thiết, Võ Thiết gãi gãi cái đầu trọc của mình khó hiểu: “Giới hạn ôn thi nào chứ? Tôi ngồi nghĩ đề thi còn chưa đủ mệt sao, bộ nhìn tôi giống ăn no rửng mỡ rảnh rỗi quá nên tự tìm phiền toái à? Nếu có giới hạn thi thì sao điểm thi của bọn nhóc lại kém như vậy chứ?”

“Nhưng Kỉ Tiễu thật sự có làm!” Hà Bình kỳ thật là người nhát gan, hiện tại lại rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, con người khi lâm vào tuyệt cảnh, chỉ cần vớ được một chút hy vọng liền không nguyện ý buông tay, trước mặt nhiều thầy cô giáo như vậy, Hà Bình gấp đến độ giọng cũng cao hơn vài phần.

Kỉ Tiễu lúc này mới mở miệng nói chuyện, khẩu khí vẫn bằng phẳng như trước, cậu nhìn thẳng Hà Bình nói: “Tôi làm bài thi xong sau đó đưa cho cậu? Tự tay?”

Hà Bình bị hỏi nghẹn tắc ở họng không nói được gì nữa, chỉ biết trừng lớn mắt, phảng phất không dám tin nhìn Kỉ Tiễu.

“Cậu…nguyên lai cậu…”

Chủ nhiệm khối hỏi Kỉ Tiễu: “Vậy em có làm qua đề ôn tập, giới hạn thi hay từng nhìn thấy loại tư liệu tham khảo nào sao?”

Kỉ Tiễu nói: “Không có.”

Lão ngốc đầu lúc này xen vào: “Bài thi môn toán của Kỉ Tiễu là do chính tay tôi chấm, cách giải đề của em ấy thực sáng tạo, môn tự nhiên khác hẳn với môn xã hội, không thể tùy tiện sao chép là được, cái khác tôi không biết nhưng hạng nhất kì thi toán lần này, là thật hay giả tôi ở Phụ Trung dạy học nhiều năm còn không nhìn ra được sao?”

Văn lão sư ở sau lưng Diêm Trưng cũng nhẹ nhàng hỏi Diêm Trừng: “Sách của em có từng để người khác xem qua chưa?”

Diêm Trừng nhìn chằm chằm gáy Kỉ Tiễu, còn có sống lưng thẳng tắp của cậu, một lúc sau mới nói: “Không có…”

Chủ nhiệm khối gật đầu: “Không nói tới cái giới hạn thi mà chưa từng có ai nhìn thấy nữa, theo tôi được biết, Hà Bình, em từ Phụ Trung chuyển tới không bao lâu liền được các thấy cô giáo trong lớp tín nhiệm, tôi thấy chủ nhiệm lớp cũng quý mến em, cho nên em có thể thường xuyên ra vào văn phòng giáo viên, một ngày trước kỳ thi tháng, em còn ở đó làm bản công tác thống kê đúng không? Hơn nữa còn ở lại phi thường muộn.”

Thi tháng bất đồng với thi giữa kì, bài thi cũng không được niêm phong bảo mật, trực tiếp để trong văn phòng giáo viên, này coi như đối với học sinh là một loại khảo nghiệm.

Hà Bình bị hỏi tới ngốc lăng, á khẩu không trả lời được.

Kỉ Tiễu lại vẫn đứng thẳng như vậy, từ đầu tới cuối mặt không đổi sắc.

Nhìn tình huống như vậy, Diêm Trừng yên lặng rời khỏi phòng kỉ luật, hắn không trở về lớp trực tiếp ra sân bóng rổ, cầm bóng chơi tới thống khoái, mãi cho tới khi đem mọi cảm xúc đè nén đều phát tiết hết ra ngoài, mãi cho tới khi miệng vết thương ở cánh tay ân ẩn đau lúc đó mới ngừng lại.

Trên mặt chảy đầy mồ hôi không ngừng nhỏ tong tong xuống, Diêm Trừng mệt mỏi ngồi phịch xuống đất, ngây ngốc hồi lâu.

Thoáng chốc, bọn Ngũ Tử Húc lên lớp xong cũng chạy tới chơi bóng, Diêm Trừng sau khi tắm nước lạnh xong từ cửa sau rời đi, hắn đi tới kí túc xá của trường, lúc này còn chưa tan học, cả khu đều vắng lặng, không có người, Diêm Trừng liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh người phía trước.

Đang lúc hắn muốn bước nhanh lên tiếng gọi Kỉ Tiễu thì một bóng dáng lại dùng sức đẩy nhanh tốc độ xông lên, một quyền đem Kỉ Tiễu ngã sấp xuống đất.

Diêm Trừng thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ Kỉ Tiễu dậy.

“Mày làm gì đó?” Hắn khó được khi giận dữ, thần sắc nghiêm nghị.

Hà Bình biểu tình vặn vẹo, cả người cứ như mất hồn, cậu ta nghiến răng nghiến lợi lườm Kỉ Tiễu, ngữ khí mang đầy hận ý.

“…..Tao đắc tội mày từ lúc nào? Mày lại hại tao như vậy! ĐM mày Kỉ Tiễu!!”

Kỉ Tiễu tay chống thân cây chậm rãi đứng dậy, không đáp lại,

Hà Bình thấy bộ dáng cậu như vậy, phẫn nộ muốn xông lên đánh người, lại bị Diêm Trừng chế trụ: “Tay ở trên người mày, ai cầm dao ép mày gian lận?!”

Hà Bình ngẩn ra, tựa như lúc này mới thấy rõ người trước mắt là ai, khí lực của cậu ta lập tức mất hẳn, thế nhưng lại nhìn về phía Kỉ Tiễu, ánh mắt hung ác.

Kỉ Tiễu thủy chung đều cúi đầu, không thèm để ý tới ánh mắt sắc như dao của cậu ta.

Hà Bình thấy Diêm Trừng vẫn che chắn trước mặt cậu, rốt cuộc suy sụp, căm giận quay đầu rời đi.

Diêm Trừng lúc này mới nhìn Kỉ Tiễu, Kĩ Tiễu vòng qua người hắn muốn đi, lại bị hắn dùng lực kéo lại, sau đó một phen giữ chặt cậu, nâng mặt lên, ép cậu nhìn thẳng hắn.

Diêm Trừng hỏi: “Cậu ghét cậu ta đến vậy sao, huh?”

Kỉ Tiễu nâng mắt lên, rồi lại cúi đầu vùng vẫy thoát khỏi tay Diêm Trừng, thế nhưng khí lực cậu không bằng hắn, có giãy thế nào cũng không ra.

Kỉ Tiễu nói: “Không có…”

Thời gian chạng vạng, thái dương tà tà chiếu, Kỉ Tiễu hôm nay chưa kịp đội mũ, lại còn vì xung đột vừa rồi mà tóc tai trông có chút hỗn độn, tán loạn trên làn da tuyết trắng, ánh mắt to tròn trong suốt nhìn thẳng Diêm Trừng, khóe miệng Kỉ Tiễu bị rách một chút, tơ máu nhợt nhạt khiến khóe môi nhợt nhạt hồng sắc, có vẻ đặc biệt chói mắt, Diêm Trừng bất giác dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng giúp cậu lau đi.

Kỉ Tiễu ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, Diêm Trừng cảm thấy nơi đầu ngón tay đi qua vừa mềm lại vừa lành lạnh, khiến tâm hắn lập tức nhuyễn xuống.

“Tớ đưa cậu tới phòng y tế.” Hắn ôn nhu nói.

Kỉ Tiễu gạt tay hắn ra: “Không cần.”

Diêm Trừng lại kéo cậu, Kỉ Tiễu tránh né, sau đó đi thẳng về phòng kí túc.

Nhìn theo bóng dáng đơn bạc của Kỉ Tiễu dưới ánh chiều tà ảm đạm, Diêm Trừng niết niết đầu ngón tay có lưu lại vết máu đỏ tươi, khẽ nheo mắt lại.

Hết chương 26