Diêm Vương

Chương 17




Gần đây thời tiết đều không tốt, trời liên tiếp mưa dầm dề kéo dài, nhưng lại khiến Kỉ Tiễu cảm giác thư thái hơn rất nhiều. Cậu bình thường cũng hay dậy sớm nhưng hôm nay khó được dịp động thân tới siêu thị mua bữa sáng. Hơn hai ngày nay ngủ triền miên khiến dạ dày có chút đau, trên kệ hàng nhìn thấy bánh mì, Kỉ Tiễu nghĩ nghĩ, vẫn nên mua hai cái đi.

Thời gian đã gần tới 7h sáng, chính là giờ cao điểm người người đi làm, học sinh tới trường, dòng xe qua lại như mắc cửi, bởi vì đoạn đường này ở gần tòa thị chính nên trước cổng trường Phụ Trung không có nhiều hàng quán lộn xộn, cho nên rất nhiều học sinh không phải đã ăn sáng luôn ở nhà thì cũng chỉ có thể giống như Kỉ Tiễu mua bánh mì bánh ngọt tới trường ăn, khiến cho giờ phút này người đứng chờ tính tiền trong siêu thị kéo thành hàng dài.

Kỉ Tiễu lấy đồ xong liền đứng cuối hàng, nghe được hai nữ sinh phía trước nói chuyện với nhau về kì thi tháng sắp tới.

“…..Từng khối đều có một mức đạt yêu cầu khác nhau, nhưng có bao nhiêu người không đạt yêu cầu thì trong lòng các thầy cô cũng đã rõ, mà trường lại dựa theo yêu cầu này mà ra đề, dù sao đến khi bảng xếp hạng thành tích được ban bố thì những người như chúng ta vĩnh viễn xếp cuối lớp.”

“Tôi nghe nói lớp 1 có giới hạn đề thi đấy, mỗi môn các thầy cô đều cho giới hạn ôn trọng điểm cho bọn họ, thế nên thành tích của lớp 1 mới cao như vậy, nhưng cũng chỉ lớp 1 mới có.”

“Thật không vậy? Khó trách đến người điểm thấp nhất lớp 1 cũng đứng trong top 100, tôi đã cảm thấy kì quái rồi, rõ ràng chương trình học đều giống nhau vậy mà…”

“Ai ai, bà nhìn đối diện kìa.”

Hai người đang nói chuyện hăng say, bỗng nhiên một nữ sinh kéo kéo người còn lại chỉ ra ngoài nhìn, thấy một nam sinh bước từ trên một chiếc xe con sang trọng xuống, vác balo đi thằng vào cổng trường, hắn mặc chiếc áo sơ mi đồng phục dài tay, thân hình cao cao đặc biệt phát triển, trên đường có vài người gọi hắn lại chào hỏi, hắn cũng mỉm cười đáp lại.

“Nghe nói tay cậu ấy phải khâu mười mũi.” Nữ sinh nhìn theo bóng dáng nam sinh kia đi khuất rồi lại quay sang nói chuyện với nữ sinh còn lại.

“Aiz, vậy giải thi đấu bóng rổ năm nay của trường hỏng rồi, những người còn lại không biết có làm ăn được gì không.”

“Bà nói Kinh Dao đến tột cùng là vì cái gì mà chia tay?”

“Tất nhiên là ghen rồi, nếu là tôi thì tôi cũng ghen.”

“Vậy bà có đòi chia tay không?”

“…..”

“Tôi sẽ không đòi chia tay.”

“Được rồi, tôi hẳn là…cũng không, nhưng còn phải xem thái độ giải thích của đối phương.”

“Xin lỗi gì chứ, nhưng tôi cảm thấy Kinh Dao có chút ích kỷ, loại chuyện này phát sinh không hẳn là biểu hiện Diêm Trừng thích Mai Nghiên Nghiên, cậu ấy chỉ đơn thuần giúp đỡ bạn học mà thôi, hơn nữa cậu ấy cũng bị thương, Kinh Dao hỏi cũng không hỏi một câu, liền nháo đòi chia tay.”

“Bà sao biết người ta không hỏi, nhưng mà…Diêm Trừng đối với Kinh Dao thật rất tốt, chậc, con người chính là như vậy, đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”

“Xem nhỏ đó có thể tìm được người nào tốt hơn không, phỏng chừng trong lòng đã hối hận muốn chết.”

“Nhỏ đó có hối hận hay không tôi chịu, nhưng rất nhiều đứa con gái khác đang cười khoác miệng tới tận mang tai ấy, đặc biệt là Mai Nghiên Nghiên.”

……

Kỉ Tiễu đứng ở dưới khu dãy học một lúc, rồi chậm rãi đem bánh mì nuốt vào bụng sau mới lên lớp, vừa ngồi xuống vị trí của mình, thì tiếng chuông vào học vừa lúc vang lên.

Tiết đầu là tiếng anh, lão sư muốn kiểm tra bài khóa tiết trước nên hiện tại mọi người đều im lặng ôn lại một lần, trong phòng học phi thường yên tĩnh, Diêm Trừng nghiêng mặt nhìn Kỉ Tiễu.

Kỉ Tiễu không để ý đến hắn, 5p đồng hồ sau tư thế kia vẫn không chút thay đổi, Kỉ Tiễu rốt cục quay đầu lại. Diêm Trừng mỉm cười chỉ chỉ khóe miệng mình, Kỉ Tiễu vươn tay sờ lên mặt mình, lấy xuống một chút vụn bánh mì.

“Giữ cho bữa trưa sao?” Kỉ Tiễu cúi đầu, coi như không nghe thấy đối phương nói gì.

Phía sau Ngũ Tử Húc khều khều Diêm Trừng nhỏ giọng nói: “Cuối tuần này đi Hải Hoa lộ chơi không? Hồng Hạo nói có người mời nó đi.”

Hải Hoa lộ Kỉ Tiễu cũng biết, đó là một trong ba quán bar sang trọng cao cấp nhất của U thị.

Diêm Trừng đem mặt chuyển trở về: “Không đi.”

“Chậc, sao không đi, nghe nói nơi đó có rất nhiều cô nương xinh đẹp a.”

Diêm Trừng lắc lắc tay phải đang cầm bút hỏi lại: “Mày nói xem?”

“Lấy cớ! Chút tiểu thương ấy ảnh hưởng quái gì tới mày?!” Ngũ Tử Húc khinh thường nói: “Tiện đà thay đổi không khí luôn, tao biết mày tâm tình không tốt, không phải không thể thi đấu, còn cơ hội nửa năm nữa mà, cho nên anh đây mới rủ ra ngoài giải sầu, thuận tay xem xem có diễm ngộ gì không.”

“Trừ việc không thể thi đấu, Diêm Vương còn vừa mới thất tình.” Vương Hi Đường tại một bên nghe không nổi nữa.

“Một mối tình thì đã là gì! Cũ không đi thì mới không đến, mày cho là thật à.” Hồng Hạo tại cách đó xen mồm.

“Mày cho rằng ai cũng giống mày à.” Vương Hi Đường lên tiếng, thuận tiện trừng mắt nhìn Hồng Hạo một cái, đối với hắn làm động tác kéo khóa miệng. Hồng Hạo nhìn nhìn sắc mặt Diêm Trừng từ chối cho ý kiến, ngoan ngoãn câm miệng.

Lớp 2 ở cạnh lớp 1, nhưng cách một cái cầu thang mà thôi, thế nhưng trước đây mỗi ngày đều có một thân ảnh của lớp 2 xuất hiện trong lớp 1 nay đã vài ngày đều không thấy, thay vào đó lại là Mai Nghiên Nghiên thường thường lắc lư trước cửa lớp.

Nhỏ tuy không phải đến để tìm Diêm Trừng nhưng đôi khi là tới mượn sách, có đôi khi lại cùng các bạn học khác trong lớp nói chuyện, mỗi lần động tĩnh phi thường lớn, thậm chí tiếng cười lạc lạc thanh thúy cứ không ngừng vang lên phỏng chừng khắp cả lớp còn nghe thấy. Diêm Trừng vẫn rất bình tĩnh không quan tâm ngồi tại chỗ, đầu còn chả thèm ngẩng lên, ngay cả Ngũ Tử Húc cười đùa bên cạnh hắn cũng chẳng đả động gì.

Hà Bình ở căn tin mua cơm trưa, gặp gỡ rất nhiều bạn học cũ tại trường Phân Hiệu, bọn họ thấy cậu xếp ở sau liền nhiệt tình cho cậu chen ngang lên gần bọn họ. Vì thế Hà Bình rất cao hứng, có vẻ nhân duyên của cậu ta rất tốt.

Vì thế hai bên trò chuyện phi thường nồng nhiệt, chỉ là nói nói mãi cuối cùng lại quay về chuyện học tập thi cử, người lớp 11 liền nói: “Chương trình của lớp các ông tiến hành tới đâu rồi? Hóa học hết chương 3 chưa?”

Hà Bình nói: “Chương 3 á? Các ông mới học tới chương 3 thôi sao? Bọn tôi đã học xong chương 4 rồi.”

Mấy người lớp 11 vạn phần kinh ngạc, sau đó là bất an, biểu tình gương mặt biến hóa một phen rồi nhịn không được hỏi: “Aiz, Hà Bình à, có thể cho mượn vở xem chút không? Sắp thi tháng rồi, tôi cảm giác chúng tôi còn thiếu một chút.”

Tôn Tiểu Quân ‘phốc’ cười một tiếng: “Mấy cậu đâu chỉ thiếu một chút, phải kéo dài tới tận mặt trăng ấy chứ…”

Trước khi lớp 11 phản ứng lại, Hà Bình vội nói: “Vở mỗi ngày bọn tôi đều phải dùng, có chút khó.”

“Chỉ xem chút thôi mà, rất nhanh sẽ trả cho ông.” Đối phương không buông tay.

Hà Bình hơi xấu hổ, đang nghĩ nên từ chối thế nào thì Tôn Tiểu Quân nói: “Cho các cậu xem thì các cậu cũng không hiểu, trọng điểm của từng thầy cô không giống nhau, lại nói thi tháng mà chỉ xem vở lớp khác thì ích gì, vẫn là dựa vào kiến thức tích lũy hàng ngày, nếu mà đợi nước tới chân mới nhảy thì may ra chỉ có thể mượn giới hạn đề của lớp 1.”

“Giới hạn đề gì cơ?” Hà Bình mạc danh: “Có thứ này sao?”

Mấy người lớp 11 cũng là lần đầu tiên nghe nói, hưng trí hơn hẳn.

Tôn Tiểu Quân một bộ hiểu biết, cho bọn họ phổ cập kiến thức: “Mỗi lần đến kì thi đều có đồn đại cái này, tuy rằng chưa có ai nhìn thấy tận mắt thế nhưng tôi cảm thấy cái giới hạn đề thi là hoàn toàn có, bởi vì ai cũng nói, chỉ là trong lớp 1 không ai thừa nhận cả.”

Hà Bình ngoài miệng vui đùa nói: “Đúng thế, ai ngu mà đi nói cho người khác biết.” ánh mắt khẽ chuyển chuyển.

Lớp 11 lại ủ rũ: “Lớp 1? Bọn tôi cũng chỉ quen biết Hà Bình ở lớp 4, sao có thể lấy được cái đó.”

Hà Bình bỗng nhiên nở nụ cười: “Không phải chỉ có mình tôi đâu.”

“Hả?”

“Hóa ra các ông không biết học sinh chuyển tới từ Phân Hiệu trừ lớp 11 và Hà Bình còn người khác học ở Phụ Trung à?” Tôn Tiểu Quân cũng không ngờ, dù sao thì khai giảng cũng đã được 1 tháng rồi.

Chỉ là lúc ấy Hà Bình sau khi có trong danh sách được chuyển sang Phụ Trung, nghỉ hè còn chưa hết đã đi khoe khoang khắp nơi nên ai ai cũng biết cậu ta được vào Phụ Trung, hơn nữa còn không phải ở lớp 11. mà một người khác lại rất kín tiếng hầu như không có cảm giác tồn tại, cộng thêm lớp 11 học ở dãy học khác không cùng một chỗ, lúc thể dục buổi sáng lại cùng lớp 1 một đầu một đuôi, cho nên tới nay vẫn chưa gặp.

“Lớp 1 cũng có người á?!!!”

Hà Bình mỉm cười, chậm rãi nói: “Kỉ Tiễu…”

Hết chương 17