Diêm Trừng khóc thật sự ấm ức, chính hắn cũng biết mình như thế này
thực yếu đuối, hắn muốn chịu đựng, muốn không để Kỉ Tiễu phát hiện ra,
thế nhưng, hốc mắt cùng xoang mũi không ngừng thấy chua xót, càng không
ngừng run rẩy, sau đó nhịn không được, chất lỏng liền từ trong mắt chảy
ra, thấm ướt cổ áo Kỉ Tiễu cùng khuôn mặt Diêm Trừng.
Kỉ Tiễu không nhúc nhích, cứ như vậy mặc Diêm Trừng ôm chặt, bàn tay đang bị truyền dịch ở bên kia các ngón tay không ngừng run rẩy.
Diêm Trừng thật vất vả miễn cưỡng khống chế cảm xúc của mình,
ngẩng đầu liền thấy Kỉ Tiễu đang nhìn mình, nếu không nhìn kỹ sẽ cho
rằng biểu tình Kỉ Tiễu thực lãnh đạm, chỉ có mày nhíu chặt lại, trong
mắt sắc lạnh vẫn như cũ. Nhưng ở cự ly và góc độ lúc này của Diêm Trừng, rốt cuộc có thể nhìn ra được một ít băng lãnh trên mặt cậu nứt vỡ,
trong đáy mắt Kỉ Tiễu lộ ra vài tia cảm xúc.
Đau lòng, bi thương cùng vô lực.
Cảm xúc kia dấu thật sự sâu, nhưng chân thật tồn tại, ánh nhìn
khiến tim Diêm Trừng đập kịch liệt, kinh hỉ đối với trả giá của bản thân không phải hoàn toàn không có kết quả, lại nhịn không được mà sinh ra
càng nhiều thấp thỏm lo âu.
“Cậu vì sao…”
Diêm Trừng muốn hỏi Kỉ Tiễu vì sao lại tới tìm hắn, là hối hận,
là vãn hồi? không, không cần nghĩ kì lạ như vậy, chỉ cần Kỉ Tiễu có một
chút tâm tư về phương diện này thì cậu có thể đổi loại phương pháp khác
gọn gàng dứt khoát hơn, cậu có thể gọi điện cho Liêu Viễn Đông, hoặc là
Ngũ Tử Húc, hoặc là Vương Hi Đường, cho dù là Khương Chân cũng sẽ có
cách liên lạc với hắn, Kỉ Tiễu chẳng lẽ còn không rõ Diêm Trừng vẫn chờ
mong cái gì sao?
Nhưng Kỉ Tiễu không có, cậu chỉ yên lặng tới đây, yên lặng chờ đợi, sau đó tính toán yên lặng rời đi.
Nghĩ tới cái gì, hốc mắt Diêm Trừng lại đỏ lên, lúc này ánh mắt
hắn không ngừng toát ra nét kinh sợ, hắn cầm chặt tay Kỉ Tiễu, để sát
vào mặt, chạm hẳn tới chóp mũi, từng câu từng chữ gầm nhẹ hỏi: “Cậu muốn rời đi có phải không? Cậu muốn đi đâu?”
“Cậu có thể đi đâu? Người nhà cùng bạn bè cậu đều ở đây, tớ cũng ở đây, cậu còn muốn đi đâu hả?!! cậu nói đi! cậu đã đáp ứng ba cậu…”
Diêm Trừng mắt thấy sắp không khống chế được, Kỉ Tiễu rốt cuộc mở miệng đáng gãy hắn.
“Tớ không muốn chết….” cậu lẳng lặng nhìn Diêm Trừng, nói ra lo
lắng trong lòng đối phương: “Tớ không muốn chết, tớ chỉ là muốn tới nhìn cậu.”
Đối với sửng sốt của Diêm Trừng, Kỉ Tiễu đem câu nói trên lặp
lại một lần rồi nói tiếp: “Lần trước, còn chưa nói tạm biệt, cho nên, tớ chỉ muốn tới nhìn cậu…”
Diêm Trừng chậm rãi dùng lực nhắm mắt lại, thở gấp mấy hơi mới bình phục tâm thần dao động cơ hồ khiến hắn hít thở không thông.
Lại mở mắt ra, hắn trầm giọng nói: “Cậu vẫn biết, chỉ có cậu không cần tớ, tớ sẽ không, vĩnh viễn sẽ không….”
Ba chữ “Không cần cậu” Diêm Trừng chưa kịp nói, liền im bặt, bởi vì cổ hắn bỗng nhiên bị Kỉ Tiễu ôm chặt, sau đó trên môi truyền tới xúc cảm lạnh lẽo mà mề mại in lên.
Hắn ngây ngốc phải 5, 6 giây mới ý thức được Kỉ Tiễu hôn hắn, lần đầu tiên cậu chủ động hôn hắn!
Nụ hôn của Kỉ Tiễu rất nhẹ, cơ hồ không có khí lực gì, môi cũng
không ướt mềm như trước đây mà có chút khô khốc, thế nhưng Diêm Trừng
vẫn chấn kinh giống như bị sét đánh trúng, thẳng tới khi phát hiện Kỉ
Tiễu hơi hơi nâng ngực bụng lên không có khí lực chống đỡ liền ngã nằm
trở lại, Diêm Trừng mới vươn tay ôm chặt lấy người cậu, tiếp nhận quyền
chủ động.
Chỉ mới hơn một tháng không được nếm hương vị quen thuộc, Diêm
Trừng liền có cảm giác như đã cách xa mấy thế kỉ, lúc này rõ ràng cả
người đều ở trong ngực, nhưng Diêm Trừng vẫn không dám phóng túng, hắn
hôn cẩn cẩn dực dực, ôn nhu nhẹ nhàng như vậy, thay vì phát tiết nhớ
nhung càng như là muốn đem đoạn lưu luyến này kéo dài kéo dài mãi, vĩnh
viễn không ngừng nghỉ.
Nhưng hiện tại thân thể Kỉ Tiễu không thích hợp với phương thức
trao đổi như vậy, cuối cùng nghĩ tới mình còn đang bị cảm, Kỉ Tiễu dùng
chút lực đẩy Diêm Trừng ra.
Diêm Trừng nhìn cậu bởi vì hôn mà đôi môi có vẻ hồng nhuận hơn chút, trong lòng đau xót vẫn không giảm bớt.
“Hiện tại thì sao?” hắn truy vấn Kỉ Tiễu: “Cậu đến rồi, bị tớ phát hiện, liền biết kế hoạch của cậu không có khả năng đi.”
Kỉ Tiễu nhắm mắt không nói, Diêm Trừng sốt ruột nhịn không được
lại mãnh liệt nói: “Tớ sẽ không chia tay cậu lần thứ hai!” nói xong,
nghĩ nghĩ lại thay đổi ngữ khí đáng thương: “Cậu dưỡng thân thể cho
khỏe, có chuyện gì thì chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết, tớ sẽ nghĩ ra
cách, cuối cùng sẽ nghĩ được, nếu hiện tại không được, vậy về sau, về
sau tớ sẽ kiếm được rất nhiều tiền, trong nước không ở được, chúng ta
liền ra nước ngoài, chỉ cần cậu nguyện ý, tớ có thể cố gắng, cậu không
cần chịu khổ, cũng không cần lo lắng sợ hãi, cậu chỉ cần chờ tớ…” Diêm
Trừng nói những cái này cũng thấy bản thân thực ích kỷ, những lời hắn
cam đoan là thật tâm, cũng là suy nghĩ gần đây của hắn, có lẽ Kỉ Tiễu
nghe như thế sẽ thấy vô vọng nhưng hắn thật sự sẽ cố gắng đi làm, chỉ
cần Kỉ Tiễu cho hắn chút thời gian, một chút là đủ rồi. hắn thật sự
không buông tay được, cho dù hiện tại tách ra, tương lai ít nhất cũng
khiến hắn có chút chờ mong, như vậy với những gì hắn đang có được, nhất
định sẽ làm được.
Kỉ Tiễu chỉ nghe cũng không trả lời.
Diêm Trừng thấy cậu chậm rãi khôi phục sắc mặt đạm mạc, dần dần
im bặt, nhưng hắn lập tức lại nghĩ, Kỉ Tiễu bây giờ đang bị bệnh, mình
không thể nóng vội, cậu ấy đã đang ở bên cạnh, chỉ cần mình không buông
tay, từ từ sẽ đến, Kỉ Tiễu một ngày nào đó sẽ đáp ứng hắn.
Đề tài này tạm thời dừng tại đó, Kỉ Tiễu cũng đã sớm mệt mỏi,
liền nhắm mắt lại, Diêm Trừng mới thật cẩn thận xuống giường lại đi nhìn quanh nhìn hai lần nhìn một chút, đợi tới khi thuốc dịch đã gần hết,
hắn gọi y tá đi cùng bác sỹ Hạ tới rút kim ra cho Kỉ Tiễu, lại một lần
kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu, xem ra đã hạ sốt một chút, lúc này mới thả lỏng hơn.
Bất tri bất giác đã tới đêm khuya, ngoài cửa sổ vang lên tiếng
pháo nổ bùm bùm, bởi vì cách âm tốt nên không tính là ồn ào. Diêm Trừng
đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, chỉ thấy vị y tá kia đi ra khỏi
tiểu viện gặp một vị cảnh viên bảo an đứng ở đó, y tá nói với đối phương hai câu liền rời đi.
Diêm Trừng nhìn hai bóng hai người biến mất trong bóng đêm, lúc
này mới trở lại trên giường rón rén nằm xuống, nhìn gương mặt Kỉ Tiễu
ngủ say bên cạnh, cúi đầu hạ xuống một nụ hôn nơi khóe môi cậu.
“Năm mới vui vẻ….”
Đợi tới khi Diêm Trừng một phen bận rộn rốt cuộc chìm vào giấc ngủ, thì Kỉ Tiễu ở trong lòng hắn chậm rãi mở mắt.
Cậu trầm mặc nhìn gương mặt trước mắt đến khi ngủ cũng vẫn cau
mày, nghĩ tới chuyện lúc trước bị bà Trần phát hiện, hôm nay, kết quả
hôm nay đích xác không phải điều Kỉ Tiễu mong muốn.
Đúng như lời Diêm Trừng đã nói, Kỉ Tiễu đến là để từ biệt, cậu
cũng muốn đi trong yên lặng, đi không hề lưu luyến, giống như lần trước
nói lời chia tay, nhưng Kỉ Tiễu lại cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi nữa, cậu không biết loại tâm tình có phải tên là hối hận hay không,
trước đây cậu chưa bao giờ từng có, rõ ràng lúc trước đã hạ quyết tâm,
cũng đã lựa chọn, hiện tại có thể thế nào đây. Cho nên cậu không định
thay đổi cái gì, cậu chỉ muốn tới nhìn thấy Diêm Trừng, xem hắn có khỏe
không, không để đối phương biết, chỉ từ xa gặp mặt một lần, sau đó sẽ
không nhớ tới nữa.
Cậu đứng ở bên ngoài, càng đứng càng cảm giác không thoải mái,
ngoài trời rất lạnh, tuyết rơi rất lớn, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa,
cái không khí hồng sắc vui vẻ này không biết vì sao đâm vào mắt Kỉ Tiễu
sinh đau không mở ra được, cậu tự nhủ với bản thân, nếu hôm nay cũng
không thấy người kia nữa, mình sẽ trở về.
Kỉ Tiễu sẽ không chết, chưa từng nghĩ tới việc muốn chết, vì sao lại muốn chết, cậu đã đáp ứng với Kỉ Hiếu Trạch phải sống, cậu sẽ không giống ông ấy, cuối cùng cũng không giữ lời hứa, tuy rằng Kỉ Tiễu càng
ngày càng cảm giác chuyện này sẽ rất thống khổ, cũng sắp không tìm được
động lực gắn bó, nhưng cậu vẫn sẽ sống.
Chỉ là, không vì chính mình.
Đợi tới sau này, Kỉ Tiễu chân đã cứng đờ, cậu nhịn không được
ngồi dựa vào gốc cây dương thụ, ánh mắt vẫn gắt gáo nhìn chằm chằm vào
cổng lớn đối diện.
Lúc theo dõi cổng lớn cậu cảm giác như mình sắp ngủ gục, vì thế
Kỉ Tiễu chỉ có thể nghĩ biện pháp vực dậy tinh thần cho bản thân, cậu
bắt đầu nhớ lại mọi chuyện lúc trước, những chuyện có thể khiến cậu tập
trung lực chú ý. nhưng cuộc sống của Kỉ Tiễu thực sự rất cằn cỗi, ký ức
từ trước năm 7 tuổi trân quý lại theo năm tháng dần phai nhạt đi, cậu
thật sự sợ có một ngày chính mình không cẩn thận liền hoàn toàn quên
mất, vậy còn có cái gì đáng giá nhớ kỹ?
Còn có cái gì….
Còn có….. còn có người kia.
Những câu hắn đã nói với cậu, những chuyện đã làm, những trả giá của hắn, Kỉ Tiễu đều nhớ rõ.
Cậu vốn cũng không muốn nhớ về người về sau nhất định sẽ tách
ra, vì sao lại muốn chiếm cứ sinh hoạt của mình, nhưng người kia cứ bám
riết không tha, hắn một lần lại một lần, gần như điên cuồng cố chấp
trong sinh mệt Kỉ Tiễu ghi dấu hình bóng của hắn, đợi tới khi Kỉ Tiễu ý
thức được nguy hiểm thì những hình ảnh đó dù có xóa cũng không đi.
Từ bài xích tới chấp nhận, từ trước tới nay khó chịu đã dần
thành thói quen, cuối cùng bất tri bất giác dựa vào ỷ lại hắn, đây là
một quá trình cỡ nào gian nan nhưng không thể đối kháng, lớp chắn phòng
ngự của Kỉ Tiễu không ngừng bị hắn làm cho suy yếu, cậu cũng từng giãy
dụa trốn tránh nhưng cuối cùng, coi như chính cậu đã triệt để buông vũ
khí đầu hàng, một phát búa tạ mạnh mẽ đem thần trí mê ly của cậu gõ
tỉnh!
Tới khi nhìn thấy Diêm Trừng nằm ở chỗ đó hôn mê không biết gì,
mà chính cậu trong túi một chút tiền để cứu hắn cũng không có, bất lực
tuyệt vọng chưa từng có bao phủ hoàn toàn tim Kỉ Tiễu.
Kỉ Tiễu không sợ những người trong Diêm gia, những uy hiếp,
thống khổ gì đó mà Diêm Trừng thường lo lắng, kỳ thật Kỉ Tiễu chưa từng
một lần để ý tới, thế nhưng cậu không biết cách biểu đạt, cũng không cảm giác Diêm Trừng sẽ tin, cho nên ngoài miệng Kỉ Tiễu không nói gì, trong lòng cũng không tính toán dễ dàng buông tay, cậu cảm giác bản thân đã
không còn gì để mất, thì cậu cần gì phải để ý đây?
Kỉ Tiễu vẫn nghĩ như vậy, cậu đánh giá quá cao năng lực thừa
nhận của bản thân, đánh giá quá cao năng thừa nhận của mình với Diêm
Trừng, cậu có thể nghèo khó, có thể chịu khổ, có thể bị đánh nằm sấp rồi lại tiếp tục đứng dậy, nhưng nếu người kia không ở bên cạnh mình thì
sao?
Nguyên lai cậu vẫn có một thứ không thể mất đi….
Đương nhiên, Diêm Trừng sẽ không chết, Diêm gia cũng sẽ không để cho hắn chết, nhưng hết thảy nguyên nhân Kỉ Tiễu cảm giấc mình muốn
chịu một nửa trách nhiệm, bọn họ gây ra vết thương cho Diêm Trừng nhưng
bi ai lại là khi đối phương bị thương chính cậu lại không hề có cách
nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn, kết quả như vậy bảo Kỉ Tiễu phải chấp nhận như thế nào, sao có thể tâm bình khí hòa tiếp tục được nữa?
Cậu không tìm thấy ánh rạng đông ở con đương phía trước, cũng không nhìn thấy một tia hy vọng nào.
Đấu tranh qua đi, Kỉ Tiễu chỉ có thể buông tay….
Nhưng quyết định này lại là điều gian nan nhất cậu đã làm trong
cuộc đời, cũng là quyết định để lại di chứng nhiều nhất, những ngày đó
khiến cho Kỉ Tiễu đến tận bây giờ cũng đều sợ hãi không dám nhớ lại.
Tớ sẽ không chia tay cậu lần thứ hai!
Trong đầu Kỉ Tiễu bỗng vang lên những lời vừa nghe được.
Tư vị chia tay…đích xác rất không dễ chịu.
Hết chương 139