Lời tác giả: có chút trì hoãn một chút, tôi có thể giải thích tình huống trước mắt.
Câu truyện này chính là có tiết tấu tương đối vụn vặt, tôi đã
viết rất dài mới làm cho hai người bọn họ ở bên nhau, hiện tại chỉ tách
ra một thời gian, tự nhiên không thể dễ dàng như vậy liền có thể đi qua, với tình tình của Kỉ Tiễu là không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng không
đến mức cậu làm ra quyết định này, cho nên tôi đã tốn không ít khí lực
để quyết định này có vẻ tương đối tự nhiên, cũng có vẻ vô cùng gian nan, lại càng không làm cho trả giá của Kỉ Tiễu ít hơn Diêm Trừng.
Về phần sau quá trình chia tay, Diêm Trừng yêu Kỉ Tiễu nhiều như vậy khẳng định sẽ không qua loa như vậy liền buông tay, vẫn cần một
chút thời gian để giải quyết, nhưng rất nhanh sẽ có thay đổi.
Đoạn thời gian này tâm lý hai người chuyển biến cũng rất trọng
yếu, không có đoạn thời gian này thì cũng sẽ không có cố sự về sau.
Cách hơn nửa năm qua, Diêm Trừng lại trở về a thị, bà ngoại đi
cùng hắn, vừa về tới Diêm gia liền nghe thấy Đàm Oanh bị bệnh, bà ngoại
liền vội vàng qua thăm con gái, để Diêm Trừng một mình đi gặp ông nội.
Diêm Hồng Tá không có ở nhà, Diêm Trừng vừa định vào thư phòng
liền nghe tiếng Diêm lão thái gia ở bên trong mắng chửi người, ngay sau
đó truyền tới một trận loảng xoảng ném đồ vật, sau một tiếng “Cút ngay”, cửa thư phòng liền mở ra, bác hai mặt khổ bức xuất hiện sau cánh cửa,
nhìn thấy Diêm Trừng đứng ở bên ngoài, bác hai có chút giật mình, nhưng
rất nhanh liền điều chỉnh biểu tình, thậm chí cố gắng nặn ra một nụ cười còn gật đầu với hắn.
“Tiểu Trừng đã về rồi à.”
Giống như khi xưa mỗi lần Diêm Trừng được nghỉ học trở về nhà không có gì khác biệt, chỉ trừ nụ cười kia lộ ra chút châm chọc.
Diêm Trừng chưa kịp nói chuyện, ông nội ở bên trong nghe tiếng,
lập tức âm thanh lạnh lùng nói: “Cút cho ta, vào đi, đóng cửa lại!”
Diêm Trừng không nhìn bác hai bắn tới ánh mắt ‘tự giải quyết cho tốt’ mà đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại.
Ông nội nhìn hắn không nói, sắc mặt so với vừa rồi còn đen hơn,
nhưng khi nhìn thấy thân thình tôn tử gầy hơn một vòng rõ rệt, trong mắt vẫn không cẩn thận lộ ra chút thần sắc đau lòng.
Ông nội dường như dang chờ hắn giải thích nhận sai trước, nhưng
thái độ của Diêm Trừng so với ông còn bình tĩnh hơn, từ đầu tới cuối
không có cảm xúc kịch liệt gì, chỉ yên lặng đứng ở đó không nhúc nhích
nhìn lên giỏ hoa lan trên cửa sổ.
“Một đám các ngươi thật sự làm ta tức chết!” có lẽ đối với những người khác trong nhà còn có thể làm bộ làm tịch thế nhưng đổi lại đối
tượng là Diêm Trừng, lão nhân gia nửa điểm cũng không cứng rắn được.
Ông nội đanh thép nói: “Con không có gì muốn nói với ta sao?”
Diêm Trừng đảo mắt nhìn về phía ông: “Con nói hữu dụng sao?”
“Con…” ông nội suýt nữa đứt hơi, run tay chỉ ra bên ngoài: “Con
cút về phòng ngay cho ta, không có sự cho phép của ta một bước cũng đừng nghĩ rời khỏi Diêm gia, lúc nào đầu óc rõ ràng, chúng ta sẽ nói lại.”
Lão thái gia cho rằng, người nếu đã trở lại, vậy chính là cùng
đường mạt lộ rồi, chỉ bằng chút bản lĩnh của Diêm Trừng thì cũng sẽ có
ngày không tiếp tục nháo loạn nữa, vấn để chỉ là thời gian, ông nhất
định thời thời khắc khắc chú ý tới đứa cháu này, trước tiên phải để nó
trải nghiệm một chút, ở bên ngoài ăn đủ khổ mới biết trong nhà ngon
ngọt.
Diêm Trừng cũng không nhiều lời, xoay người quay về phòng mình,
Kỉ Tiễu thật hắn hẳn đang nằm viện điều dưỡng một thời gian, thế nhưng vì lời hẹn ở phòng trọ mà hắn liền trốn ra ngoài, hiện tại trở
lại, ông nội tuy đang giam lỏng hắn nhưng ngày ngày đều lén sai người
mang đầy đủ thuốc cùng đồ ăn dinh dưỡng tới hầu hạ, bác sỹ riêng của gia đình cũng thường tới kiểm tra cho Diêm Trừng.
Diêm Trừng vô cùng phối hợp, nói hắn làm gì thì hắn làm nấy, so
với người mới trước đây gay gắt chống lại hoàn toàn giống như hai người
khác biệt, cảnh này khiến ông nội thực hài lòng, cảm giác những chiêu
thức ra tay của mình vẫn có chút tác dụng.
Hôm nay, Diêm Trừng rời giường ăn bữa sáng, nghe bác sĩ nói nên
hoạt động nhiều để thả lỏng gân cốt, hắn suy nghĩ cẩn thận, chính mình
cũng nửa sống nửa chết, nếu có xảy ra chuyện gì thì vạn sự trước nhất
vẫn nên có một thân thể khỏe mạnh.
Khi hắn đang chạy bộ quanh nhà, người hầu nói có người tìm hắn,
lão thái gia đã cấm hết thảy khách tới thăm, ngay cả Liêu Viễn Đông và
Vương Hi Đường đều không vào được, di động cũng bị tịch thu, nên người
tới tìm hắn chỉ có một khả năng đó là người trong nhà hắn.
Quả nhiên, vừa đi ra liền gặp bác hai gái ngồi ở trên sô pha,
thấy Diêm Trừng liền vội vàng đứng dậy, trên mặt tươi cười lộ ra như đóa hoa.
Diêm Trừng bất động thanh sắc đi tới ngồi xuống đối diện, mặc bà nhiệt tình dào dạt an ủi sức khỏe của mình.
Nghe bà nói ước chừng hơn 20p sau, Diêm Trừng mới đáp lại một câu: “Rất tốt.”
Bác gái nói: “Aiz, con dù còn trẻ cũng không thể nói như vậy,
thân thể của mình thì mình càng nên cẩn thận hảo hảo giữ sức khỏe, ông
nội con, ba con và cả Diêm gia sau này đều trông cậy vào con đó.” những
lời này khẩu khí có chút phiêu đãng, giống ân ẩn có chút không cam tâm,
lấy việc Diêm Trừng cùng một người con trai nháo đến xem, lại lộ ra vài
phần mỉa mai.”
Diêm Trừng không tiếp lời, nhìn hai món quà bác gái để trên bàn
nói: “Đây là có người tặng cho bác trai, ta liền lấy mang tới đây, một
hộp là đồ cho con bổ khí huyết, còn có hộp kia là bong bóng cá cho mẹ
con, mọi người đều là người một nhà, hai người cùng bị bệnh, bác gái mỗi ngày đều suy nghĩ, ta biết các con không thiếu thứ gì, thế nhưng đây là tâm ý của chúng ta, con nói xem, bên ngoài làm gì có người tri kỉ như
vậy chứ.” Nói xong cũng không đợi Diêm Trừng đáp ứng, trực tiếp đưa cho
người hầu.
Diêm Trừng gật đầu: “Là đồ tốt, xem ra việc làm ăn gần đây của bác hai cũng không tồi.”
Bác gái ngẩn ra, vội vàng ha ha nở nụ cười, sợ Diêm Trừng đem đề tài chuyển đi, chỉ có thể dựa vào ý đồ lần này của mình nói tiếp: “Cái
kia… Tiểu Trừng à, con còn nhớ A Đào không?”
Diêm Trừng đương nhiên nhớ rõ, cậu ta là đứa cháu yêu quý của bác gái, so với con gái bà cũng không kém chút nào.
Bác gái thấy Diêm Trừng không trả lời, chỉ nói thẳng: “A Đào nói thế nào cũng là em trai con, nó gần đây phạm chút sai lầm nhỏ.”
Nguyên lai A Đào lúc trước ở KTV say rượu gây loạn, cùng người
ta đánh nhau không nói, còn dùng dao gọt hoa quả đâm người ta tới tàn
phế, không may chính là đối phương cũng là quan nhị đại cha ruột cậu ta
cũng có chức vụ không nhỏ, lập tức liền muốn làm lớn chuyện, một dao này cũng đâm người ta không nhẹ, theo lý Diêm gia cũng không phải không thể giải quyết nhưng Diêm Hồng Tá lại không nguyện ý nhúng tay vào.
“Ta biết ba con lòng dạ liêm chính, nhưng dù thế nào cũng là
người thân trong gia đình…” bác gái đỏ mắt: “Cũng không thể để nó bị đi
tù đúng không, nó mới 18 thôi, so với con còn nhỏ hơn 2 tháng, lần này
bị bắt không 3, 5 năm khẳng định không ra được.”
Diêm Trừng nghe bà ta khóc cũng thấy phiền, tùy tiện đem một cái cớ đuổi đi, nhưng ai ngờ bác gái lại bám riết không tha, mấy ngày sau
cứ chốc chốc lại tới, ngồi xuống liền không đi, những người khác trong
Diêm gia, bà ta cũng không dám làm phiền chỉ có thể đánh vào từ chỗ Diêm Trừng.
Diêm Trừng lúc đầu còn nguyện ý gặp, vì dù sao cũng là trưởng
bối trong nhà, sau liền lấy cớ thân thể không khỏe, mặc kệ bà ta muốn
ngồi đến khi nào thì ngồi.
Bác gái tự nhiên thấy không vui, nhưng lão thái gia ở đây nên bà ta cũng không dám làm càn, chỉ có thể khó xử chặn người hầu lại, có một ngày suýt nữa bà ta cùng người hầu cãi nhau to, đi phía trước, Diêm
Trừng còn nghe bà ta không cam tâm nhỏ giọng mắng: “Đúng là lãnh huyết,
được một đứa vô lương tâm sinh ra quả nhiên cùng huyết thống.”
Diêm Trừng trong lòng chấn động, đột nhiên kéo mạnh cửa ra lạnh lùng nói: “Bà nói cái gì?!”
Bác gái lập tức hoảng sợ!
“bà có ý gì?” Diêm Trừng nhìn mặt bà ta trắng bệch truy vấn hỏi: “Ai lãnh huyết, ai vô lương tâm?”
Bác gái lắp bắp không thành lời, Diêm Trừng lập tức bỏ đi qua người bà ta….
***********
Người kia đã đi rồi nên Kỉ Tiễu cũng quay về trường học tập bình thường.
Bên nhà xuất bản cũng không biết nghe được tiếng gió từ nơi nào
mà gần đây thường xuyên nhận bản thảo của Kỉ Tiễu, nhiệt tình còn hơn cả trước đây.
Kỉ Tiễu không có cự tuyệt, cậu còn muốn tiếp tục sinh hoạt, còn
cần dùng tiền, mà tuần trước, tài khoản ngân hàng vốn đã cạn kiệt của
cậu đột nhiên được chuyển hơn năm vạn nguyên vào, gửi tiền là một tài
khoản xa lạ, gửi từ A thị tới, Kỉ Tiễu cũng không hỏi cứ thế nhận.
Mọi chuyện dường như đã quay về quỹ đạo vốn có của nó, cứ theo
lẽ thường lên lớp, tan học, về nhà vẽ tranh, chỉ trừ bên cạnh thiếu đi
một người, và cứ vài ngày cậu lại tới bệnh viện một lần.
Tình hình của Lục Mân tựa như nỏ mạnh hết đà, mỗi ngày chỉ như
thoi thóp, nói không chừng một ngày nào đó hô hấp liền đình chỉ, Kỉ Tiễu nói chuyện với bác sĩ, nếu không có gì ngoài ý muốn thì không cần thông báo cho cậu, ngược lại là Trì Xu Di, mỗi lần Kỉ Tiễu đi vào phòng bệnh
của bà ta, đều phải đưa tin một lần. Trì Xu Di cũng không tốt hơn bao
nhiêu, bà ta hiện tại đã suy yếu đến mức có thuốc cũng không phát huy
hiệu quả, nên cũng không dám cho bà ta dùng nữa.
Ung thư tuyến tụy là phi thường đau đớn, gần như các bệnh nhân
thời kì cuối đều là bị đau đớn mà chết, bất cứ thuốc giảm đau nào cũng
không thể giảm bớt thống khổ sống không bằng chết này, mỗi lúc đó, Kỉ
Tiễu đều có thể thấy Trì Xu Di ở trên giường bệnh điên cuồng lăn lộn kêu gào, bà ta từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, khi nào chịu qua thống
khổ như vậy, có đôi khi đau tới ngũ quan vặn vẹo, khuôn mặt so với lệ
quỷ còn khủng bố hơn.
Mà lúc này, bà ta nhìn thấy Kỉ Tiễu, tác dụng phụ kích thích
đồng thời cũng có thể tượng tượng được. bà ta thét chói tai dùng những
từ ngữ khó nghe nhất để nhục mạ người trước mắt, mắng cậu vì sao không
chết đi, vì sao không phải là cậu chết mà lại là đứa còn bảo bối của bà
chết, bà có thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu, bà muốn lôi kéo cậu
chết theo.
Nhưng tới khi qua cơn đau thanh tỉnh được một chút, lại bắt đầu
khóc rống lên chảy đầm đìa nước mắt, lôi kéo Kỉ Tiễu khiến cậu ghi hận
chính mình, không được bỏ mặc Lục Mân, là bà có lỗi với Kỉ Tiễu, là sai
lầm của bà, còn Lục Mân là vô tội, nó đã chịu rất nhiều khổ sở.
Kỉ Tiễu vẫn không nói một lời nhìn bà tựa như thằng hề đang hát, ngẫu nhiên mới nói một câu: “Thật muốn cho đứa con bảo bối tới nhìn xem bà có bộ dáng gì.”
Lúc này Trì Xu Di lại càng thêm điên cuồng lợi hại, thế nhưng bà đã không còn chút khí lực nào, kết quả chỉ run rẩy ngất đi, ở trong
mộng cũng phải chịu đau đớn và thống khổ.
……………..
Trì Xu Huyên vốn định mua vé máy bay về Paris, bà tuy muốn ở lại cùng mấy đứa con thế nhưng Trì gia luôn không hoan nghênh bà, bà cũng
tự hiểu, cho dù lo lắng cho Kỉ Tiễu, nhưng biết mình dù có lưu lại cũng
không thể khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng tốt đẹp hơn,
nhưng gần đây, bà phát hiện trạng thái của Kỉ Tiễu càng ngày càng không
ổn.
Làn da đã trắng lại còn bệch ra, còn thường thường lộ ra chút
trầm ám, ánh mắt còn phủ đầy tơ máu, bình thường ngay cả một bát cơm nhỏ cũng ăn không hết, nhiều khi lay mấy lần cũng không động tĩnh, cả người càng kịch liệt gầy yếu, mới chỉ vài ngày liền gầy thêm một vòng.
Hơn nữa, có hai ngày, hơn nửa đêm Trì Xu Huyên dậy, phát hiện
đèn trong phòng Kỉ Tiễu vẫn sáng, thanh âm gõ bàn phím vẫn không gián
đoạn, cả một đêm không ngủ, thế nhưng Kỉ Tiễu ngày hôm say tinh thần lại không lộ ra vẻ uể oải, nên làm gì thì vẫn làm nấy, điều này ngược lại
càng khiến Trì Xu Huyên thêm lo lắng, nếu không phải Kỉ Tiễu kiên cường
chống đỡ thì chính cậu cũng đã gần tới cực hạn, không chỉ không nghỉ
ngơi mà còn không ngừng cạn kiệt tinh thần, từ trạng thái tâm lý đoạn
thời gian gần đây của Kỉ Tiễu bà cũng có thể hiểu được, hiện tại cậu
đang rất không ổn, trừ chuyện của Kỉ Hiếu Trạch năm đó, Kỉ Tiễu chưa
từng lặp lại tình huống như vậy lần nào nữa, lý giải khúc mắc của Kỉ
Tiễu đến tột cùng có bao nhiêu nghiêm trọng, Trì Xu Huyên minh bạch, lúc này nếu không tiến hành can thiệp, rất có khả năng mọi chuyện diễn biến theo chiều hướng không thể đoán trước được, thậm chí chậm rãi đem đứa
nhỏ này phá hủy hoàn toàn cũng không phải là không có khả năng.
Trì Xu Huyên cảm giác, việc chia tay cùng Diêm Trừng chính là
nguyên nhân lớn nhất dẫn tới chuyện này, nhưng khẳng định còn có thêm
chuyện khác dày vò tâm Kỉ Tiễu, bà nhất định phải nghĩ ra biện pháp tìm
hiểu rõ.
Sáng sớm một ngày, Kỉ Tiễu bị tiếng chuông di động đánh thức,
cậu trước hừng đông mới đi ngủ, đến giờ cũng mới chỉ ngủ được gần hai
tiếng đồng hồ.
Nghe được tình huống bên kia, Kỉ Tiễu cúp điện thoại, rửa mặt
chải đầu mặc quần áo xong xuôi, cũng không ăn gì, gọi tới trường học xin phép nghỉ, rồi gọi taxi tới bệnh viện.
Đến khoa cấp cứu, từ xa đã nhìn thấy bên ngoài phòng bệnh đứng
không ít y tá bác sỹ, Kỉ Tiễu chậm rãi đi qua vừa lúc thấy bác sỹ đang
dùng sốc điện cho bệnh nhân.
Kỉ Tiễu đợi hồi lâu.
Một lát sau, bác sỹ giao đồ trong tay cho y tá bên cạnh, nhìn nhìn đồng hồ, cùng đối phương nói nhỏ vài cau, quay đầu đi ra.
Thấy Kỉ Tiễu, bác sỹ lắc đầu nói: “Vừa rồi động mạch phổi của
bệnh nhân lại xuất huyết, khiến tim ngừng đập, chúng tôi đã tiến hành
cấp cứu, thật xin lỗi, không có kết quả, bệnh nhân vừa qua đời.”
Kỉ Tiễu nhìn về đứa nhỏ không có sinh khí đang nằm trên giường bệnh, ý ta đứng bên cạnh nói nhỏ: “Cậu có thể vào nhìn cậu ấy…”
Thế nhưng Kỉ Tiễu lại chỉ đứng ngoài, sau đó thu hồi tầm mắc, cũng không quay đầu xoay người bước đi.
Hết chương 133