Diêm Vương

Chương 123




Một ngày sau, Kỉ Tiễu đúng hạn đi tới chỗ hẹn với Thôi Hướng.

Đối phương hẹn ở một nhà hàng lẩu khá nổi tiếng, Thôi Hướng đứng chờ cậu ở ngoài cửa, thấy Kỉ Tiễu từ xa đã chạy tới đón: “Chỉ là vài bạn học của tớ thôi, không cần lo lắng, mọi người tùy tiện vui chơi coi như giao lưu bằng hữu.” nói xong lôi kéo dẫn Kỉ Tiễu đi, Kỉ Tiễu tránh sang một bên nhường cho cậu ta đi trước, Thôi Hướng giơ tay giữa không trung, cười cười cũng không để ý.

Đi vào bên trong, tới một bàn đã có 3,4 nam sinh đang ngồi, tuổi tác cũng tầm như Kỉ Tiễu, nhưng khí chất vừa nhìn liền thấy rất có bộ dáng của người làm nghệ thuật, quần áo ăm mặc lòe loẹt, tóc không phải nâu thì là vàng, trong đó còn có một người đeo khuyên ở mép môi, thấy Kỉ Tiễu, người tóc vàng hai mắt lập tức sáng lên, còn huýt sáo rất khả ố.

“ Trùng Tử, ngon đấy.”

Thôi Hướng định kéo một cái ghế ra cho Kỉ Tiễu, lại bị gã giành trước một bước, liền giống như sinh khí mà nói với tên đầu vàng: “Đừng nói bậy, khách khí chút đi.”

Tóc vàng ngậm miệng, thanh niên đeo khuyên môi đối với Kỉ Tiễu nhe răng cười: “Đừng coi là thật, cậu là bạn của Trùng Tử thì cũng là bạn của chúng tôi, tranh của cậu chúng tôi thực thích, nào, đến uống một chén, phương diện này về sau nhất định sẽ không bạc đãi cậu.”

Kỉ Tiễu nhìn cốc bia lạnh trước mặt không lên tiếng, Thôi Hướng vừa định mở miệng vì cậu ngăn lại, cậu lại trực tiếp cầm cốc bia lên uống liền một ngụm thẳng tới khi nhìn thấy đáy cốc mới đặt lại trên bàn.

Thanh niên khuyên môi ngốc lăng, rồi ha ha nở nụ cười: “Sảng khoái, bạn của Trùng Tử quả nhiên độc, tính cách này tôi thích.”

Tiếp đó cả đám phá ra cười hi hi ha ha, phần lớn đều là nói chuyện chơi bời bên ngoài của bọn họ, ngẫu nhiên cũng sẽ trêu chọc Thôi Hướng một phen, ngay từ đầu Thôi Hướng còn có thể thay Kỉ Tiễu đáp lại hai câu, nhưng thấy Kỉ Tiễu cũng không có biểu hiện sinh khí, thái độ Thôi Hướng lại càng phát ra ái muội hơn, Kỉ Tiễu từ đầu tới cuối cũng chưa từng mở miệng, có vấn đề gì đều là Thôi Hướng nói thay, Kỉ Tiễu ngược lại uống mấy cốc bia, trên mặt trong chốc lát đã ửng hồng thản nhiên.

Thôi Hướng ngoài miệng khuyên Kỉ Tiễu uống ít thôi, nhưng trong tay lại không hề cản đám bạn của cậu ta rót bia, cậu ta chỉ thường thường nhìn chằm chằm sắc mặt Kỉ Tiễu, càng về sau ánh mắt càng không hề cố kỵ.

Kỉ Tiễu nhìn thời gian đã gần tới giờ cơm tối, trời tháng 12 cũng sớm tối, vì thế cậu đứng dậy, tỏ vẻ muốn cáo từ.

Mấy thanh niên làm nghệ thuật không cho cậu về, còn nói chưa ăn cơm tối, sao có thể về như vậy, nhưng Kỉ Tiễu kiên trì, Thôi Hướng nhìn mày cậu nhíu lại, vội vàng đi giải vây: “Kỉ Tiễu cũng có nhiều việc, không thì làm sao có thể giao bản thảo cho các ông, các ông cũng phải để cho người ta làm việc chứ.”

Thôi Hướng vừa nói vừa rước lấy một mảnh trêu tức từ bọn họ, nói cái gì mà luyến tiếc người ta, có cần bảo hộ bảo bối như vậy không, bộ dạng xinh đẹp cũng phải để huynh đệ tốt được hưởng chung với.

Kỉ Tiễu nghe được mày càng nhíu chặt, dứt khoát quay người đi ra ngoài, Thôi Hướng lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nói muốn đưa Kỉ Tiễu về.

“Cậu đã uống nhiều rồi, phụ cận gần đây không dễ bắt xe, tớ hôm nay vừa lúc lái xe tới, tiện đường tiễn cậu một đoạn.”

Kỉ Tiễu không để ý tới cậu ta, Thôi Hướng lại bám chặt không tha, cuối cùng trực tiếp ngăn cản đường đi của Kỉ Tiễu, thanh âm cũng trầm xuống: “Kỉ Tiễu, cậu có thể đừng trở mặt không nhận người như vậy được không, khiến tớ trông có vẻ rất ngu ngốc.”

Kỉ Tiễu thẳng tắp nhìn cậu ta, trong mắt tràn đầy lạnh lùng xa cách: “Tôi cảm tạ cậu đã giúp đỡ, nhưng cậu có thể trích % từ số tiền đó.”

Thôi Hướng ha ha cười, rõ ràng không cao hứng: “Cậu cảm giác tớ thiếu tiền như vậy sao?”

“Trừ tiền ra, những cái khác thì miễn.” ánh mắt Kỉ Tiễu không thay đổi, thế nhưng bởi vì đã uống bia, đôi mắt có thêm chút thủy khí, khiến lãnh ý dĩ vãng đã hòa tan đi khá nhiều, như vậy đối diện Thôi Hướng, khuôn mặt ửng hồng, khiến cậu ta nhìn thấy tim khẽ đập mạnh một cái.

Thôi Hướng có thể minh bạch thái độ cứng rắn của Kỉ Tiễu, cậu đã đem mọi thứ nói rõ ràng thành như vậy, nửa điểm đường sống cũng không tính lưu lại cho mình, nhưng chính mình lại bị thiếu niên xinh đẹp trước mắt mê hoặc, không muốn làm cho to chuyện, cũng không muốn trộm gà không được lại còn mất thêm nắm gạo, vi thế sau một hồi phân vân liền nói năng nhẹ nhàng hơn.

“Được rồi, tớ chỉ là lấy thân phận một bằng hữu tâm ý mà quan tâm cậu chút thôi, dù cậu không muốn nhưng cũng để tớ giúp đỡ được không?”

Kỉ Tiễu trừng mắt nhìn, vẫn biểu tình lãnh đạm kia, Thôi Hướng bị cậu trừng như vậy tựa như có gì đó cào cào lên ngực cậu ta, không khỏi nhịn không được mà muốn cầm tay Kỉ Tiễu, nhưng một cỗ đại lực bỗng nhiên xuất hiện, dùng lực đánh văng cái tay đanh định cầm tay Kỉ Tiễu ra xa, trực tiếp tống tiễn Thôi Hướng cách Kỉ Tiễu xa mấy mét.

Kỉ Tiễu hoảng sợ, quay đầu nhìn thấy Diêm Trừng bộ dạng hung ác nham hiểm.

Diêm Trừng không coi ai ra gì ôm eo Kỉ Tiễu đem cậu chặt chẽ kéo vào ngực mình, tầm mắt nhìn về phía Thôi Hướng tràn ngập sát khí tà ác cùng độc chiếm dục đối với người trong lòng.

Diêm Trừng xuất thân phi phàm, từ nhỏ tới lớn dưỡng ra được khí chất như vậy nam sinh như Thôi hướng sao có thể so sánh được, người trước mắt bị cơn ghen công tâm, hỏa lực toàn bộ khai hỏa đích xác đem Thôi Hướng dọa sợ, sau một lúc lâu cũng không dám mở miệng, ngay cả giải thích cũng không nói nên lời.

Vẫn là Kỉ Tiễu, cậu vốn không say, chỉ là phản ứng không có nhanh như bình thường mà thôi, sau khi ngây người hồi lại, lập tức muốn gạt tay Diêm Trừng ra, Diêm Trừng cũng không chút sứt mẻ, liền đem tay từ trên thắt lưng Kỉ Tiễu buông ra mà cầm lấy bàn tay cậu, không cho cậu động.

Kỉ Tiễu đè nặng thanh âm: “Buông ra…”

Diêm Trừng cũng không để ý tới, đem Thôi Hướng trừng mắt triệt để không còn dáng vẻ bệ vệ nữa, Diêm Trừng mới cảnh cáo nói: “Nếu để tao thấy một lần nữa, mày liền chờ chết đi.”

Thôi Hướng tự nhiên không phục, nhưng khi cậu ta cố lấy chút dũng khí để cãi lại thì Diêm Trừng đã kéo Kỉ Tiễu xoay người rời đi rồi, lưu lại bóng dáng tàn bạo mười phần.

Kỉ Tiễu cũng chỉ phán kháng một chút đầu, sau liền thập phần im lặng để Diêm Trừng một đường dắt trở về nhà, vào phòng ngủ, Diêm Trừng đặt Kỉ Tiễu lên giường, lạnh lùng nhìn cậu.

Hắn đương nhiên sẽ không hoài nghi Kỉ Tiễu và Thôi Hướng qua lại, chỉ sợ cái tên họ Thôi đó có tâm tư này, Kỉ Tiễu chắc chắn không có, Diêm Trừng điểm ấy rất tin tưởng, chỉ là hắn không thể chịu đựng được việc Kỉ Tiễu lại lừa gạt mình hơn nữa lại còn lừa loại chuyện như vậy.

“Cậu không phải nói tới trường sao?” sao lại cùng với mấy dạng người đó qua lại? Kỉ Tiễu cho rằng hắn không ở nhà lại không nghĩ rằng Diêm Trừng đã sớm chú ý tới cái tên Thôi Hướng kia, ai đối với Kỉ Tiễu có tâm tư, Diêm Trừng không có biện pháp không chú ý được, lúc này lời nói xuất khẩu liền mang thập phần không khách khí.

Kỉ Tiễu chỉ yên lặng nhìn đối phương, thần sắc trong mắt trước sau như một, giống như đối với chất vấn của Diêm Trừng không quan tâm, nhưng đôi môi khẽ nhếch đã để lộ nội tâm đồng dạng không vui của cậu.

Diêm Trừng bị cậu nhìn với ánh mắt như vậy càng thêm phẫn uất, rõ ràng bọn họ đêu đang rất cố gắng, đều tiếp tục hướng về mục tiêu phía trước mà bước đi, vì sao lại khó khăn như vậy, vì sao khắp nơi đều bị quản chế, khắp nơi đều không được như ý, trọng yếu nhất là tim hai người bọn họ không có bởi vậy mà gắn kết càng thêm chặt chẽ, Diêm Trừng ngược lại có ảo giác Kỉ Tiễu dần dần càng ngày càng cách xa mình, mà hắn sắp không còn đủ khí lực để bắt giữ cậu lại.

Không, không được!

Chính mình đã làm hết thảy mọi thứ là vì cái gì, buông tay, hy sinh mất hết tất cả, đều chỉ vì người trước mắt này, hắn không có biện pháp mất đi Kỉ Tiễu, duy nhất không thể mất đi cũng chỉ có Kỉ Tiễu!

Diêm Trừng nghĩ tới đây, trái tim tựa như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt lại, cúi người liền đem Kỉ Tiễu áp lên giường, đối với môi cậu thật mạnh hôn xuống.

Nụ hôn kia không có hung ác bạo liệt, hai ba cái liền tách mở khoang miệng Kỉ Tiễu, nếm hương vị tinh ngọt kia, Diêm Trừng không có dừng lại, tiếp tục chà đạp cánh môi đã đỏ bừng sung huyết, mà Kỉ Tiễu trong chớp mắt đi qua cũng không có cự tuyệt, chỉ mặc đối phương tàn phá khoang miệng mềm mại, đầu lưỡi kia cơ hồ quét tới tận yết hầu cậu, khiến Kỉ Tiễu thiếu chút nữa thở không ra hơi.

Diêm Trừng không bỏ qua Kỉ Tiễu, nhanh chóng tại trên thắt lưng cậu sờ soạng, cởi dây lưng ra, liền kéo cả quần xuống, trong phòng không mở điều hòa, thời tiết tháng 12 đã phi thường ẩm ướt lạnh lẽo, Kỉ Tiễu hai chân trần truồng bại lộ trong hàn khí đông lạnh nổi lên tầng da gà, Diêm Trừng lấy ra bôi trơn ở tủ đầu giường, chen hai đầu ngón chân nhanh chóng tìm được địa phương bí ẩn kia, qua loa khuếch trương hai cái liền nhịn không được mà thay thế bằng bộ phận đã sớm ngẩng cao đầu cắm đi vào.

Nhận thấy nơi đó truyền tới cảm giác bị xé rách, Kỉ Tiễu đau tới cả ngũ quan đều vặn vẹo, nhưng cậu vẫn không lên tiếng giải thích hay giãy dụa, chỉ ngậm chặt miệng, thừa nhận nửa người dưới bị khó chịu đối đãi.

Diêm Trừng vừa đẩy sâu vào vừa quan sát biểu tình của Kỉ Tiễu, thấy đối phương vẻ mặt đau đớn tư vị trong lòng cũng chỉ có mình hắn minh bạch, hắn rất muốn hướng Kỉ Tiễu xác nhận đối phương có thể sẽ rời mình đi hay không, có thể buông tay lùi bước trước một bước hay không, nhưng Diêm Trừng lại không dám, mà so với không dám thì hắn càng cảm thấy bản thân yếu đuối, lo sợ còn nhiều hơn an tâm, hắn lâm vào một loại cảm giác chuyển biến càng ngày càng xấu, giống như muốn xông ra nhưng không thể nào thoát ra được, hắn chỉ có thể đem loại cảm xúc này phát tiết qua hành vi này, ít nhất trước mắt chính mình chân thật có được Kỉ Tiễu, cậu ấy còn chưa có rời khỏi mình.

Bọn đều đã quen thuộc với đối phương, dù cho Diêm Trừng mở đầu không đủ ôn nhu, nhưng chậm rãi các khoái cảm quen thuộc vẫn từng chút từng chút chiếm cứ thân thể Kỉ Tiễu, cậu nhịn không được mà khẽ rên rỉ ra tiếng, mà thanh âm ẩn nhẫn khắc chế bị bức bật ra ngoài tự nhiên khiến lí trí Diêm Trừng càng triệt để tan biến.

Hắn khó được khi đối với Kỉ Tiễu không biết nặng nhẹ như thế, trước đây dù kích tình thế nào thì hắn vẫn không quên chú ý tình huống mà ôn nhu với đối phương, chỉ biết dựa theo bản năng đem Kỉ Tiễu hoàn toàn giữ lấy, Kỉ Tiễu từ ban đầu ngậm miệng không nói, rồi tới nhẹ giọng cư tuyệt, tiếp đó là nói không nên lời, Diêm Trừng cũng chưa bỏ qua cho cậu, đợi tới khi hắn phục hồi tinh thần thì Kỉ Tiễu đã sớm mất đi ý thức.

…..

Ngày hôm sau, Kỉ Tiễu mở mắt ra hơn 10s sau, đầu óc vẫn còn hỗn độn một mảnh, có chút phân biệt không rõ mình đang ở đâu, thẳng tới khi tiếng chuông di động không ngừng reo vang mới đem thần trí của cậu trở về.

Cậu mới giơ tay lên lại nặng nề mà rơi xuống, ngừng một lát, khẽ cắn môi, mới miễn cưỡng cầm điện thoại lên.

Đối phương cũng phi thường kiên nhẫn, tiếng chuông này vang cũng phải hơn5p đồng hồ rồi, cắt đứt rồi lại reo cứ thế lặp đi lặp lại, người nọ cũng không buông tay.

Trên màn hình hiển thị một dãy số xa lạ, Kỉ Tiễu nhìn quanh, trong phòng không thấy bóng dáng Diêm Trừng đâu, lại cần thận nghe ngóng, bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì, hẳn là hắn không có trong nhà, Kỉ Tiễu lúc này mới run tay mà ấn nghe.

Ngay từ đầu, đối phương cũng không nói gì, Kỉ Tiễu cũng không cúp máy, chỉ không lên tiếng chờ, thẳng tới khi đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói hữu lực, trầm thấp, hỏi: “Cậu là Kỉ Tiễu sao?”

Kỉ Tiễu mi nhãn vừa động, thật lâu sau mới trả lời: “Đúng vậy….”

Giọng cậu khàn khàn, vừa nghe liền biết là đang bị bệnh, ốm yếu, uể oải, không chút phấn chấn, bên kia dừng một chút, lại hỏi: “Cậu biết tôi là ai chứ?”

Kỉ Tiễu quay đầu nhìn thời tiết u ám ngoài trời, trong lòng chậm rãi bình ổn lại, mới nói: “Biết.”

Thở gấp khẩu khí, rồi lại thêm một câu: “Chào ngài…”

Hết chương 123