Thôi Hướng ý tứ là tìm Kỷ Tiễu để cùng bàn bạc về nội dung, phương hướng của lễ chào mừng tân sinh viên cuối tuần. Tuy nhiên Kỷ Tiễu chỉ hỏi về những mục có liên quan đến bản thân, sau đó rút tờ giấy phóng tay viết rào rào. Thôi Hướng trợn tròn mắt nhìn những dòng chữ đều đặn xinh đẹp cứ tuôn ra như suối, từ đầu đến cuối không một lỗi sai mà dường như chủ nhân của nó chẳng cần tạm dừng để nghĩ chút nào.
Sau đó Kỉ Tiễu đặt bút xuống, đưa tờ giấy kia tới trước mặt Thôi Hướng.
Thôi Hướng giật mình ngẩn người một lúc mới cúi đầu đọc, khoảng 10p sau ngẩng đầu lên.
Kỉ Tiễu lạnh nhạt nói: “Chỗ nào cần sửa?”
Thôi Hướng vẫn có chút ngẩn ngơ, chậm rãi lắc đầu.
Kỉ Tiễu “ừ” một tiếng, nhìn đội ngũ bên ngoài đã giải tán, cậu liền đứng dậy đi ra ngoài, cách đó không xa Diêm Trừng mặc bộ quân phục màu xanh đang chạy tới, hắn lấy mũ đội lên đầu cho Kỉ Tiễu che nắng, hai người cùng nhau sóng bước đi về.
Hầu hết các thanh niên sau khi tham gia tập quân sự, khi trở lại phòng việc đầu tiên là chui và phòng tắm, Kỉ Tiễu nếu không phải khí lực hơi kém thì cơ bản sẽ không nhường cho mấy người này trước, cũng đành đợi bọn họ xong hết mới vào.
Tuy cậu không có phơi nắng nhiều như Diêm Trừng nhưng mỗi ngày đều đi đi lại lại giữa thư viện và kí túc, một ngày 3 bữa hối hả cũng đủ để da tay cậu nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, Kỉ Tiễu dùng nước ấm rửa, không dám chà xát mạnh vì sợ da kích ứng phồng rộp lên.
Đang định đi ra ngoài thì có người đột nhiên đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Là phòng tắm công cộng nên Kỉ Tiễu không khóa cửa, bất ngờ xuất hiện một người khiến cậu giật mình hoảng sợ, đến khi nhìn thấy ý cười trên mặt đối phương, Kỉ Tiễu khẽ nhíu mày. Cậu nhanh chóng lau khô nước trên người mà mặc quần áo vào, nhưng mà tay còn chưa đụng tới quần áo đã bị Diêm Trừng kéo lại.
Diêm Trừng một tay kéo Kỉ Tiễu vào ngực, thư thái cảm thụ da thịt trắng mịn của người ta, lòng đã rạo rực khó nhịn.
Hô hấp nóng rực phả lên cần cổ Kỉ Tiễu, khiến da đầu cậu run lên, nhưng đầu óc Kỉ Tiễu phi thường rõ ràng, lập tức nghiêng đầu tránh né, bảo: “Làm gì…”
Diêm Trừng buộc chặt tay làm cho lưng đối phương dán lên ngực mình, môi nhẹ nhàng hôn lên làn da sau vành tai cậu, trầm giọng nói: “mặc kệ, liền hôn cậu…” hai người đã hơn 10 ngày không có làm gì thân mật, Diêm Trừng trong lòng khốn khổ thế nào chỉ mình hắn biết.
“Mỗi ngày nhìn cậu đi qua đi lại trước mặt, thật khó chịu…”
Nõi xong liền nghiêng người tới trước hôn môi Kỉ Tiễu, Kỉ Tiễu không chịu, Diêm Trừng nói: “Bọn họ đã ngủ rồi, tớ cũng đã khóa cửa, chỉ một chút thôi..tớ nhớ cậu muốn chết…”
Sức lực quấn người của hắn Kỉ Tiễu rõ ràng không chống lại được. Tuy nói mỗi lần mở đầu cậu đều tỏ ra lãnh đạm không chịu hợp tác nhưng nếu mà thái độ ấy có hiệu quả thì hai người trước mắt cũng sẽ không phát triển tới tình trạng này. Thế cho nên có thể thấy được chiêu thức của Diêm Trừng vẫn có tí tác dụng, chỉ cần ba quấn hai ôm liền có thể kéo Kỉ Tiễu vào.
Kỉ Tiễu bị hắn đặt lên bồn rửa tay, từ nhẹ nhàng tới hôn sâu, đầu lưỡi linh hoạt đè nghiền liếm láp khắp khoang miệng Kỉ Tiễu, mức độ hung mãnh quấy rầy đầu lưỡi Kỉ Tiễu tới phát đau. Miệng thiếu chút nữa còn không ngậm lại được, khó khăn lắm mới thoát ra khỏi Diêm Trừng đang dục hỏa đốt người quấn chặt lấy mình, nhận thấy tên kia còn không cam lòng mà muốn dọc theo cần cổ tiếp tục đi xuống dưới, Kỉ Tiễu không cho hắn cơ hội, một cước đá vào cẳng chân hắn, khiến hắn cách xa mình chút, chuyện ảnh chụp hồi đầu năm còn chưa quên đâu, Kỉ Tiễu cũng không muốn lại xảy ra thêm một lần nào nữa.
Mà Diêm Trừng bị đau, lúc này mới không thể không lui lại, nhìn đôi môi Kỉ Tiễu sưng đỏ nhanh chóng mặc lại quần áo tử tế, Diêm Trừng trong mắt hung quang đều phun hỏa.
Kỉ Tiễu quay đầu lại chỉ thấy biểu tình đối phương muốn sống muốn chết, tầm mắt ngưng lại, cứ như ma xui quỷ khiến thốt ra một câu: “Trở về lại nói…”
Con ngươi Diêm Trừng kịch liệt co rút, sau đó nhịn không được mỉm cười: “Được.”
Kỉ Tiễu nhìn thấy bản mặt tươi như hoa của hắn, lập tức cảm thấy có chút hối hận.
Đi ra ngoài quả nhiên thấy phòng ngủ đã tối om, ban ngày tập luyện mệt mỏi tiêu hao sức lức, mọi người cơ bản chỉ cần đầu dính vào gối là ngủ không biết trời đất gì, Kỉ Tiễu vẫn chột dạ sửa sang lại quần áo, sau đó mới cùng Diêm Trừng đồng thời bò lên giường.
…..
Chỉ chớp mắt, hai tuần quân sự rốt cuộc trôi qua. Ngày cuối, buổi sáng có hội thao báo cáo kết quả tập đội hình đội ngũ đến buổi tối sẽ là bữa tiệc đón chào tân sinh viên.
Mỗi khoa đều cố gắng thể hiện tiết mục biểu diễn của mình, có tập thể, có cá nhân, đây chính là cơ hội đầu tiên để tân sinh viên thể hiện bản thân ở ngôi trường mới, tuy nói không đến mức quá thành công, nhưng ít nhiều cũng không làm bản thân và những người trong khoa cảm thấy mất mặt.
MC gồm một nữ sinh viên năm 2 và một nam sinh viên học năm 3, cả hai đều thuộc đội văn nghệ trường. MC nam hiện tại đang là phó chủ tịch hội sinh viên, anh là người rất nghiêm túc và có trách nhiệm, khi mọi người tập luyện mỗi tiết mục đều tới kiểm tra và đốc thúc, chỉ là Thôi Hương bị anh ta hỏi hai câu liền trở về.
Khoa lịch sử có vị trí ngồi không tồi, ở ngay góc phải trước mặt sân khấu, mà Kỉ Tiễu lại bị sắp xếp ngồi ở hàng đầu tiên, bên cạnh chính là Thôi Hướng. Thôi Hướng vừa ngồi xem các khoa khác thể hiện vừa thấy lo lắng, thi thoảng còn cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, thẳng tới khi gần tới phiên mình, cậu ta liền nắm chặt tay gần như vò nát tờ giấy. Khi hậu trường phái người tới tìm cậu ta, Thôi Hướng ngược lại nhìn phi thường bình tĩnh cùng người đó đi mất.
Tuy rầng hoạt động ngoại khóa của trường Phụ Trung quy mô cũng tính là lớn nhưng không thể nào chân chính so sánh được với ở đại học, các khoa các lớp đều lấy thành ý lớn nhất tới đón chào cuộc sống tân sinh viên vườn trường sắp tới, các tiết mục biểu diễn có múa, có hát, có chơi nhạc cụ, vả lại đều có luyện tập hàng ngày, ngày càng thu hút, hấp dẫn, không khí dưới khán đài theo thời gian cũng sôi nổi náo nhiệt hơn.
Trong đó có hai tiết mục được vỗ tay nhiệt liệt nhất, thứ nhất là một nữ sinh khoa văn đánh đàn bài ‘L’ocean’ kỳ thật chắc là trong hội trường người nghe hiểu không nhiều nhưng vấn đề là cô ấy quá đẹp, cảm giác nhìn tuyệt lắm, quần áo trắng tinh ngồi trước chiếc đàn dương cầm cũng màu trắng, ánh đèn mông lung chiếu quanh người cô, âm nhạc dịu em, yên tĩnh như họa, nói không nên lời dễ nghe xinh đẹp.
Tiết mục thứ 2 chính là hai nam sinh khoa kinh tế tự đàn tự hát ca khúc được yêu thích, áo sơ mi trắng quần bò, đúng hình ảnh tươi mát trong lành vườn trường, có thể khiến cho mọi sinh viên đều hòa mình vào, tựa như mấy nữ sinh ở sau lưng Kỉ Tiễu líu ríu hát theo mãi không ngừng, chờ tới khi bài hát kết thúc, loại cảm xúc hưng phấn hiển nhiên lại càng tăng vọt.
Kỳ thật việc lên đọc phát biểu cảm nghĩ là chuyện cực kỳ nhàm chán, theo lý mà nói mọi học sinh sinh viên đều không cảm thấy hứng thú mới đúng, nhưng dường như hình thức này cũng sắp trở thành một tiết mục đặc sắc của Đại học F, hàng năm đều được bảo lưu diễn ra liền có thể thấy được hiệu quả của nó.
Bởi vì trên cơ bản trong 20p ngắn ngủi, mỗi khoa đều sẽ chọn ra tinh anh nhất trong khoa mình để lên sân khấu, tinh anh đó phải vưa có năng lực ưu tú, còn có ngoại hình phẩm hạnh đẹp mắt, từ kinh nghiệm những năm trước cho thấy, sau 4 năm, các nhân vật phong vân của F đại hoặc là các sinh viên vinh danh đa số đều xuất ra từ trai thanh gái lịch lên phát biểu này. Cho dù về sau thành tích và thái độ học tập cũng sẽ có chút dao động nhưng bọn họ ngay từ đầu đã đại biểu toàn bộ khoa, thì khuôn mặt và hình tượng đó tổng sẽ không thay đổi mấy, nói trắng ra là, sinh viên dưới khán đài chỉ chờ mong xem ai là người xinh đẹp nhất, đẹp trai nhất trong khoa, ai là người có tổng hợp các yếu tố cao nhất, trước không quen, nhưng về sau quá trình này vừa nhìn liền hiểu ngay.
Thôi Hướng chính là đại biểu của khoa lịch sử, cậu ta biết cách ăn diện, cũng phải mất hồi lâu để mặc, tóc vuốt keo cố định, cười rộ lên như xuân phong, vừa mở miệng liền ngôn ngữ lưu loát, thanh âm vang dội, không còn vẻ thấp thỏm bồn chồn như lúc nãy.
Nữ sinh ngồi sau cười nói: “mấy bà nói xem, nam sinh trong khoa chúng ta năm nay tuy ít, trình độ cũng không tính là cao, nhưng hai cực phân hóa, giống như anh chàng bí thư này….” Kỉ Tiễu cảm thấy sau lưng có gió thổi qua: “Khuôn mặt kia đem ra so sánh với toàn trường cũng được a.”
“Tôi hiểu mà, cũng rất thỏa mãn nha, năm nhất cho anh chàng cực kì đẹp trai, mấy bà nhìn bốn khoa khác xem, trong lòng nhất định mất cân bằng, tới khi lên lớp cũng phải trả nợ, phỏng chừng lúc đăng kí môn học khẳng định cũng sẽ có ảnh hưởng, mấy bà tin không.”
Những người đó nói xong liền cười vang ồn ào.
Mà Thôi Hướng phát biểu xong trở về ngồi xuống bên cạnh Kỉ Tiễu, cậu ta ghé lại nhỏ giọng nói: “Tớ làm được không?”
Kỉ Tiễu ngưng lại, vẫn nhẹ nhàng gật đầu, Thôi Hướng cao hứng phấn chấn: “Cũng là do bài phát biểu của cậu viết hay, hơn nữa tốc độ cũng nhanh khiến tớ có nhiều thời gian chuẩn bị.”
Kỉ Tiễu không tiếp chuyện, chỉ nhìn chằm chằm lên sân khấu, sau đó có không ít người lên phát biểu, đám nữ sinh ngồi sau vẫn không ngừng bình phẩm loạn lên.
“Chậc, người của khoa tiếng Trung, khoa vật lí chọn ra cũng thực xin lỗi tổ quốc đi, những người sau chả được ai cả, xem ra duy nhất chờ đợi chính là đại diện khoa kinh tế…”
“Đại diện của khoa kinh tế là Nhạc Lâm Hiên sao?” Nhạc Lâm Hiên chính là một trong hai nam sinh vừa đàn vừa hát lúc nãy.
“Không phải, nam sinh khoa kinh tế năm nay thực sự là không để nam sinh các khoa khác có đường sống.”
“Hả? Nhạc Lâm Hiên đã thuộc dạng đẹp trai rồi, còn có ai có thể vượt qua được cậu ta nữa?”
“A, kia kìa, năm nhất khoa kinh tế, tên là…Diêm Trừng.”
Diêm Trừng là người thứ 2 từ dưới đếm lên bước lên sân khấu, lúc này đại bộ phận người xem đều có chút đứng ngồi không yên, một phần là do ngồi lâu cũng thấy mỏi, nhưng vẫn có rất nhiều người giống như mấy nữ sinh kia chờ đợi hot boy của khoa kinh tế , cho nên khi thấy hắn, bộ dạng kia quả nhiên lập tức khiến cho không khí hội trường lại khôi phục lại.
Diêm Trừng cũng không có đặc biệt ăn diện gì, chỉ mặc quần áo bình thường, ngày xưa làn da chỉ hơi nâu nâu nhưng sau hai tuần lễ tập quân sự dưới ánh nắng chói chang liền trở nên nâu sậm khỏe mạnh, ngược lại trông lại càng chín chắn, càng thêm sáng lạn như ánh mặt trời.
Hắn làm đại biểu cho khoa, Kỉ Tiễu cũng biết, Diêm Trừng cũng không dấu, ngẫu nhiên Kỉ Tiễu thấy hắn xem qua tờ phát biểu, nhưng Diêm Trừng cũng không quá coi trọng, đại khái sau khi nhớ kỹ liền không quan tâm nữa. trước kia ở trường Phụ Trung, trừ bỏ năm lớp 12 hắn làm đại diện phát biểu trong lễ trưởng thành ra thì các hoạt động cán sự gì đó hắn chưa từng phụ trách qua, đương nhiên không phải do trường học chướng mắt hắn mà là hắn không nguyện ý cũng không muốn phiền toái, nhưng vừa tới F đại, liền lựa chọn xuất đầu lộ diện nhận nhiệm vụ, suy nghĩ của Diêm Trừng chuyển biến ân ẩn liền có thể thấy được, là vì ai vì cái gì. Diêm Trừng đều suy tính chu toàn, đại học chính là bước đầu cho cuộc sống tương lai, hắn trước kia có thể không quan tâm nhiều vì hắn có tiền có gia thế, mà hiện tại thì yêu cầu bản thân hắn tự mình sáng tạo cùng lao động, Diêm Trừng vì đạt được mục tiêu cuối cùng mà đã làm tốt chuẩn bị trả giá.
Hắn lên tiếng thực tự nhiên, thay vì nói diễn thuyết không bằng nói là tùy ý tự thuật, trên mặt thủy chung mang theo ý cười, sau khi nói xong hơi hơi cúi người, lập tức được một tràng vỗ tay vang dội hưởng ứng.
Sau khi xuống đài, Kỉ Tiễu nghe thấy không ít nữ sinh gọi tên hắn.
Lúc này mới qua hai tuần lễ, quan hệ đã quen thuộc như vậy sao?
Hết chương 117