Lục Tuyên Nghi dè dặt nhìn Chúc Văn Trúc, vẻ mặt cô ta tràn ngập hiếu kỳ. "Tôi gặp cô Lục Như Hoa, là để bàn một dự án với cô ấy."
Chúc Văn Trúc vừa nói, cô ấy vừa lấy ra một xấp văn kiện từ trong túi Hermes phía sau.
Trên văn kiện. Viết mấy chữ Đề xuất đấu thầu trường âm nhạc quốc tế Kim Lăng.
"Cô Lục Như Hoa, chỉ cần cô ký tên lên hợp đồng. Dự án trường âm nhạc quốc tế mà nhà họ Chúc đầu tư ở Giang Nam sẽ do cô toàn quyền phụ trách."
Đặt hợp đồng trước mặt Lục Như Hoa, Chúc Văn Trúc không nhanh không chậm nói.
"Dự án này? Hợp tác với tôi thật sao?"
Lục Như Hoa kinh ngạc.
Trong khi đang hoảng sợ, cô nhớ đến Tô Vũ, nhưng không đợi Lục Như Hoa lên tiếng hỏi, lại thấy Lục Tuyên Nghỉ giành lấy hợp đồng trước, sau đó cô ta nói với Chúc Văn Trúc: "Cảm ơn cô Văn Trúc đã tin tưởng nhà họ Lục chúng tôi, cô yên tâm, nhà họ Lục chúng tôi nhất định sẽ cố gắng xây dựng tốt trường âm nhạc quốc tế."
Nói xong, Lục Tuyên Nghỉ ký luôn tên mình lên bản hợp đồng. Đồng thời, cô ta lại đưa hợp đồng cho Lục Như Hoa: "Ngây ra đó làm gì? Ký tên?”
Dù rằng hơi bất mãn với việc Lục Tuyên Nghi ký tên lên hợp đồng, nhưng Lục Như Hoa vẫn im lặng ký tên mình vào.
Đợi đến khi bàn xong hợp đồng.
Chúc Văn Trúc tỏ ý tiên khách: "Mời hai vị về cho, dạo này tôi không được khỏe, cần tĩnh dưỡng."
"Cái kia... cô Văn Trúc, không biết, cô có quen một người tên là Lục Xương An không?”
Trước khi đi, Lục Như Hoa bỗng gọi Chúc Văn Trúc lại.
Bởi vì cho đến giờ, nhà họ Lục vẫn chưa điều tra ra nguyên nhân cái chết của bố cô, mà nhà họ Chúc là thế lực siêu cấp ở tỉnh Thục Châu, có lẽ sẽ có nghe nói qua gì đấy.
"Lục Xương An? Cái tên này nghe quen thế nhỉ."
Chúc Văn Trúc suy nghĩ.
"Cô chủ Văn Trúc, Lục Xương An chính là người năm đó bồi ngài tập võ."
Một người làm của nhà họ Chúc đang đứng cạnh đó cung kính nói.
"Thì ra là ông ta?”
Chúc Văn Trúc bỗng hiểu ra.
Biết được Chúc Văn Trúc quen bố mình, Lục Như Hoa đỏ vành mắt, cô run run hỏi: "Cô, cô Văn Trúc, cô có biết năm đó bố tôi chết như thế nào không?”
"Bố cô chết rồi?"
Chúc Văn Trúc lộ ra vẻ nghỉ hoặc: "Lúc Lục Xương An rời khỏi nhà họ Chúc chúng tôi, ông ấy vẫn sống khỏe."
Thấy Chúc Văn Trúc cũng không biết nguyên nhân cái chết của Lục Xương An, Lục Như Hoa không hỏi gì nữa.
Nhưng nét mặt Lục Tuyên Nghỉ ở bên cạnh lại hơi khang khác.
Hóa ra, chú năm đi tỉnh Thục Châu, còn từng làm người luyện võ cho cô Chúc Văn Trúc ư?
Sau khi đi ra khỏi Long Hồ Tam Thiên Đình.
Lục Tuyên Nghi cầm bản hợp đồng của trường âm nhạc quốc tế định chạy về biệt thự nhà họ Lục.
Nhưng Lục Như Hoa lại nói: "Lục Tuyên Nghị, trả hợp đồng cho chị."
"Tại sao tôi phải trả hợp đồng cho chị?"
Lục Tuyên Nghi hỏi ngược lại.
"Chị là người đàm phán được vụ hợp tác làm trường âm nhạc quốc tế này." Lục Như Hoa nói theo lý bình thường.
"Chị đàm phán được ư? Ha ha, thật nực cười, cô Chúc Văn Trúc chịu gặp chị, đó là vì nhà họ Lục tôi có danh tiếng tốt ở lĩnh vực xây dựng."
"Cho dù hôm nay chị không tới, chắc chắn cô Chúc Văn Trúc cũng sẽ ký hợp đồng xây trường âm nhạc quốc tế với tôi."
"Hay là? Chị thật sự cho rằng, cô Chúc Văn Trúc gặp chị, là bởi vì Tô Vũ đã nói chuyện trước? Hừ, có giỏi thì bây giờ chị gọi điện cho Tô Vũ, bảo anh ta lăn đến Long Hồ Tam Thiên Đình đi, tôi cũng muốn xem xem, liệu cô Chúc Văn Trúc có thèm để ý đến một người sống trên núi như anh ta không!"
"Chị..." Đối diện với Lục Tuyên Nghi nói năng cả vú lấp miệng em, Lục Như Hoa lại không dám gọi điện thoại.
"Sao nào? Không có gan gọi điện à? Có cần tôi gọi Tô Vũ tới giúp chị không?" Thấy Lục Như Hoa cắn môi, Lục Tuyên Nghỉ khinh thường nói.
"Thôi, Tô Vũ còn đang đi làm, chắc anh ấy không rảnh."
Lục Như Hoa lấy vớ giúp Tô Vũ.
Thực sự là cô ấy cũng không cho rằng, Tô Vũ sẽ quen cô chủ Chúc Văn Trúc của nhà họ Chúc ở Nam Lăng.
Huống hồ.
Trên bản hợp đồng kia cũng có chữ ký của cô, ít nhất cô cũng có một nửa công lao.