Diêm Vương Xuống Núi

Chương 27: C27: Chị á




"Thật là hâm mộ chị Văn Đồng, không ngờ chị có thể làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi."

"Nếu em mà là chị, chắc chắn em sẽ hạnh phúc lắm luôn."

"Còn không à? Thử hỏi có người phụ nữ nào lại không muốn làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi cơ chứ? À, phải rồi, Lục Như Hoa, chị tính khi nào thì tổ chức hôn lễ với Tô Vũ?". Truyện Tiên Hiệp

Mọi người đang bàn luận, bỗng có người nhìn sang Lục Như Hoa.

"Chị á?"

Lục Như Hoa suy nghĩ rồi mỉm cười nói: "Chị phải về bàn bạc với mẹ chị đã."

"Thế chị dự định tổ chức hôn lễ ở đâu?"

Người đó lại hỏi tiếp.

Nhưng không đợi Lục Như Hoa trả lời, Lục Tuyên Nghỉ liền châm chọc: "Còn †ổ chức ở đâu được nữa? Chắc chắn là tổ chức ở khách sạn tốc hành kém nhất thành phố Kim Lăng. Gia đình Lục Như Hoa kể quan hệ không có quan hệ, nói tiền cũng không có tiền. Tô Vũ thì là một tên nhà quê từ trên núi tới, mọi người còn mong đợi Lục Như Hoa làm đám cưới ở đâu hả? Khách sạn quốc tế Hạn Phi sao? Ha ha, có khi đến cửa khách sạn chị ta cũng không vào được ấy chứ."

"Chị không cần làm đám cưới ở khách sạn quốc tế Hạn Phi!"


Bị Lục Tuyên Nghỉ coi thường, Lục Như Hoa chỉ lắc đầu nói: "Khác sạn tốc hành có gì không tốt, chỉ cần hôm chị kết hôn, Tô Vũ không vắng mặt, vậy là đủ rồi!"

"Cắt, chị coi trọng một tên nhà quê như thế, đáng đời chị không làm được phượng hoàng!"

Lục Tuyên Nghỉ lắc đầu khinh thường.

"Tại sao chị phải làm phượng hoàng? Chỉ..."

Lục Như Hoa đang nói thì Lưu Văn Đồng lại mỉm cười nói với Lục Tuyên Nghĩ: "Em họ Tuyên Nghỉ, mỗi người một chí hướng, em họ Như Hoa muốn kết hôn ở khách sạn tốc hành, thế thì cứ kệ em ấy. Đâu phải ai cũng có thể làm phượng hoàng, đâu phải ai cũng giống chị em mình."

"Chị họ Văn Đồng nói phải."

Lục Tuyên Nghi cười nhẹ, nhưng không hiểu sao trong lòng cô ta lại thả lỏng.

May mắn.

Mình không lấy Tô Vũ theo lời hứa trên hôn thư.


Bằng không, Lưu Văn Đồng lấy cao phú soái, còn mình thì lấy nông dân ư? Thế sau này làm sao cô ta ngẩng cao đầu bước đi trước mặt các chị em được?

"Phải rồi, trước đó bảo mấy đứa đi đến nhà họ Chúc đàm phán chuyện hợp tác đầu tư trường âm nhạc quốc tế, mấy đứa đàm phán thế nào rồi?" Đang ăn cơm, bà Lục chợt hỏi một câu.

"Chuyện này..." Trong nháy mắt.

Mọi người nhà họ Lục đang thảo luận sôi nổi trên bàn cơm lập tức ngậm miệng không hé câu nào nữa.

"Bà nội, hôm nay cháu đến Long Hồ Tam Thiên Đình, nhưng nhà họ Chúc đóng cửa, cho nên cháu chưa gặp được người phụ trách của nhà họ Chúc."

Lục Như Hoa khẽ nói.

"Hừ, chị có thân phận gì? Một người không việc làm, tất nhiên là nhà họ Chúc sẽ không gặp chị rồi."

Lục Tuyên Nghi ngẩng đầu lên, cô ta vênh váo nói: "Tôi bảo này Lục Như Hoa, hay là chị về núi làm ruộng với Tô Vũ đi cho rồi, cho dù chị có đến Long Hồ Tam Thiên Đình mỗi ngày, chị cũng không gặp được người phụ trách của nhà họ Chúc đâu."

"Cô chủ Chúc Văn Trúc có thân phận gì? Cô ấy là cháu gái của tông sư truyền kỳ, đến tôi gặp cô ấy còn phải cẩn thận lấy lòng. Chị nghĩ, nhân vật cỡ đó sẽ sẵn

lòng nói chuyện với một nhân vật tép riu ở tầng đáy Giang Nam sao?"

"Chị..." Đối diện sự hùng hổ của Lục Tuyên Nghi, Lục Như Hoa không biết phải trả lời như thế nào.

Nhưng Tô Vũ ngồi bên cạnh lại bình tĩnh nói: "Lục Tuyên Nghi, cô Chúc Văn Trúc có sẵn lòng gặp Như Hoa hay không, không phải cô nói là được. Biết đâu ngày mai, Như Hoa sẽ đàm phán thành công hợp tác với nhà họ Chúc thì sao?”