Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 7 - Chương 2: Đêm ba mươi ở Địa phủ




Đêm ba mươi, Nhân giới vô cùng nào nhiệt, Thiên giới cũng vô cùng náo nhiệt. Về phần Ma giới, bởi vì đám chó săn đã nghỉ lễ về nhà mừng năm mới, cho nên tạm thời không có tin đồn truyền ra, chờ ngày sau sẽ báo!

Trong địa phủ, một đường giăng đèn kết hoa. Đèn lồng đỏ lớn treo thật cao, câu đối xuân đỏ thẫm dán đầy vườn. Tất cả mỗi câu đối đều do mẹ chồng nàng dâu mười phần ăn ý đưa ra.

Năm nay Địa phủ cực kỳ náo nhiệt, bởi vì không chỉ có nha đầu Tiểu Vũ, còn có hai vị ‘khách quý’ là Thải Lam và Cô Diễm. Hơn nữa đối với quan hệ của Lưu Quang và Tiểu Vũ, chúng tiểu quỷ cũng biết rõ trong lòng. Tin tưởng sau lễ này, chuyện vui của Lão Đại cũng sẽ không xa.

Không giống Nhân giới: cả nhà đoàn viên, vui vẻ hòa thuận. Bốn người này ngồi chung một chỗ, chỉ có thể dùng không khí quái dị để hình dung. Bởi vì đôi mắt lạnh của Cô Diễm chỉ khi đối mặt với người mình yêu thương là lão bà đại nhân thì mới lộ ra bộ dáng dịu dàng. Đối với Lưu Quang cùng Tiểu Vũ, là chẳng thèm ngó tới.

Mà Lưu Quang cũng đối với Lão Cha mà mình ghét cũng không hòa nhã, trên mặt đang mỉm cười, nhưng trong lòng một mực nghĩ tới mưu kế tấn công mà hôm qua cùng bọn Tiểu Thôi thương lượng. A ~ Mỹ Nam Kế nha ~

”Lão Đại! Năm nay lễ mừng năm mới không có hoạt động sao? Năm trước không phải còn có rút thăm trúng thưởng sao?”

Tiểu Hắc hưng phấn hô to lên, hắn từ trước đến giờ vận số rất đen, đừng nói giải nhất với giải nhì, ngay cả giải khuyến khích hắn cũng chưa từng rút được. Khó gặp được lễ năm nay được thỏa sức vui vẻ, năm nay hắn cũng không thể tay không mà về. Cho dù là giấy vệ sinh! Hắn cũng muốn rút một bọc mang về!

Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, “Chuyện năm trước không phải đều do Tiểu Thôi phụ trách sao?”

Tiểu Hắc gãi gãi gáy, cười khúc khích gật đầu: “Phải ha phải ha, ta vui mừng mà quên mất.”

. . . . . . .

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, lời này Tiểu Hắc vừa nói xong, Tiểu Thôi liền đang cầm cái hộp đi đến chỗ chúng tiểu quỷ túm năm tụm bẩy.

Thải Lam hào hứng bừng bừng quan sát, mặt Cô Diễm thì lại khinh thường, tựa hồ đang cười nhạo những người nhàm chán này. Ôm Thải Lam ngồi trên ghế sofa, bộ mặt không muốn nhìn đến.

Tiểu Vũ hào hứng chạy vội ra trước, đây là lần đầu tiên nàng ở Địa phủ ăn tết. Mặc dù gặp qua nhiều đãi ngộ phúc lợi, nhưng đây là lần đầu tiên được chính thức chơi đùa.

“Tiểu Thôi, trong hộp là cái gì?”

Tiểu Thôi cũng bị lây không khí ăn tết vui vẻ, ngày thường bộ dáng bình tĩnh giờ phút này cũng nở nụ cười ấm áp.

”Không có gì, chính là phần thưởng. Rút được cái gì thì lấy cái đó!”

Gì?

Tiểu Vũ tò mò mở to mắt, rút được cái gì thì lấy cái đó? Vậy trong này rốt cuộc có cái gì? Sẽ không phải là các thứ linh tinh như ảnh của Chung lão đại chứ?

Tiểu Bạch đi đến bên cạnh Tiểu Vũ, thần thần bí bí tựa vào bên tai Tiểu Vũ thấp giọng nói: “Bên trong đều là giấy, phía trên có ghi tên phần thưởng, còn có một chuyện thú vị! Vũ nha đầu ngươi ngàn vạn lần không được bỏ qua nha!”

Nhìn về phía Tiểu Bạch đang lộ ra tròng mắt giảo hoạt, Tiểu Vũ chợt cảm thấy cả người run run. Cảm giác có chuyện không tốt sắp sửa xảy ra.

”Đến đây, tất cả mọi người tới tham gia náo nhiệt, thử vận may một lần. Nếu như rút được lá thăm may mắn, có thể yêu cầu bất luận kẻ nào làm bất cứ chuyện gì nha!”

Tiểu Bạch hô to một tiếng, lập tức khiến chúng tiểu quỷ ồn ào nhốn nháo.

Lá thăm may mắn? Tiểu Vũ không hiểu, cái gì là lá thăm may mắn?

Không đợi Tiểu Vũ kịp phản ứng, chúng tiểu quỷ đã say mê cuồng nhiệt xếp hàng rút thăm. Tiểu Hắc đứng mũi chịu sào, xếp ở vị trí thứ nhất.

”Ta cũng không tin sẽ xui như vậy! Năm nay thế nào ta cũng muốn rút một bọc giấy vệ sinh mang về!”

Tiểu Hắc hô to nói lên quyết tâm, rước lấy một trận cười ầm vang lên.

Tiểu Bạch ở bên chỉ lắc đầu, “Nhìn người này không có tiền đồ! Một bọc giấy vệ sinh, ngươi cũng đến nổi không có sao?”

”Ta nói Hắc ca, ngươi có quyết tâm lớn như vậy sao? Phải đấy, ngươi khỏi phải nổi giận, ta mà rút được giấy vệ sinh, liền trực tiếp đưa cho ngươi nha!” Chúng tiểu quỷ thừa dịp náo loạn cũng lớn tiếng tạo phản, cùng nhau vui đùa.

Gương mặt Tiểu Hắc đỏ lên, tức giận lẩm bẩm, “Ta đây không phải rất xui sao. Hàng năm đều rút, Hàng năm không trúng.”

Tay vươn vào hộp trong ngực Tiểu Thôi, sờ sờ, sờ lại sờ. Cắn răng một cái, đã chọn. Lấy ra nhìn.

Cảm ơn đã tới thăm!??

Mặt Tiểu Hắc đen một nửa, nắm tờ giấy kia tay có chút run rẩy. Ánh mắt thẳng tắp nhìn về mặt Tiểu Thôi đang tỏ vẻ vô tội.

”Ta nói tiểu Thôi này ~ không nên đùa như vậy? Ta căn bản không có mua đồ, ở đâu ra cám ơn đã tới thăm? Cái người này không phải nói nhầm sao?”

Tiểu Thôi nhún vai một cái, bình tĩnh nói: “Năm nay bởi vì tâm tình Lão Đại tốt, cho nên trong cái rương này 99% là có phần thưởng. Cũng không biết nên nói tiểu tử ngươi vận khí tốt, hay là vận khí quá xấu. Duy nhất 1% này thì ngươi lại rút trúng.” Nói xong vẫn không quên đối với Tiểu Hắc giơ ngón tay cái lên, có tài!

Tiểu Hắc thấy chúng tiểu quỷ cười ầm lên với kết quả của hắn, chán chường cúi gằm đầu. Có tiểu quỷ còn không sợ chết tiếp tục ồn ào nói: “Hắc ca! Không nên tức giận, ta rút được giấy vệ sinh liền chuyển giao cho ngươi!”

. . . . . .

Một đám tiểu quỷ đã rút xong, để tỏ lòng công chính, Tiểu Thôi không tham gia. Thần Chung Quỳ cũng bày tỏ đối với hoạt động lần này không thích, nhưng chúng tiểu quỷ lại nhao nhao nên bất đắc dĩ đành phải rút.

Nhưng chỉ tùy tiện rút một cái lại chính là phần thưởng cao nhất Bản Bút Ký kiểu dáng mới nhất. Khiến Hắc huynh đang tức giận, sắc mặt lại đen lên một tầng.

Lưu Quang cũng không tham dự, bởi vì Địa phủ này thứ gì cũng là hắn. Thải Lam ngược lại rất hứng thú muốn thử một lần, lại bị Cô Diễm gắt gao ôm không buông tay, chỉ đành chịu thôi.

Kết quả là, chỉ còn lại hai người Tiểu Bạch cùng Tiểu Vũ chưa rút. Hơn nữa trong hộp còn có lá thăm may mắn thần bí, cho tới bây giờ, vẫn chưa có người nào rút được.

Tiểu Bạch đối với Tiểu Vũ cười cười, khẽ giơ tay lên làm tư thế xin mời.

”Ưu tiên Nữ sĩ, nha đầu, ngươi trước.”

Tiểu Vũ cũng cười hì hì, “Nếu không thì, cả hai cùng rút một lúc được không? Tranh thủ đem lá thăm may mắn kia rút ra. Ta đối với tấm bài đó rất có hứng thú.”

Tiểu Bạch nhún nhún vai, gật đầu đáp ứng. Cũng may miệng cái hộp lớn, hai người cứ như vậy cùng nhau duỗi tay vào.

”Vận khí không tệ, là một máy chụp hình.”

Tiểu Vũ quơ quơ tờ giấy trong tay, cười rất vui vẻ. Chỉ là trong lòng ít nhiều có chút tiếc nuối, dù sao máy chụp hình nàng đã có, hơn nữa nàng đối với lá thăm may mắn kia thật sự rất hứng thú.

Tiểu Bạch đầu tiên là không nói ra tiếng, quơ quơ tờ giấy trong tay, nhếch miệng cười đến cực kỳ mị hoặc.

”Ta đã nói gì nào, vận khí ta luôn luôn tốt. Không có đạo lý không rút trúng lá vương bài này!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ chúng tiểu quỷ trong phòng khách nhìn hắn. Thật có lá thăm may mắn? Thật đúng là đã rút ra rồi hả ? Bọn họ vẫn cho là lá bài này là hỏa mù, căn bản sẽ không tồn tại. Bởi vì lá thăm may mắn uy lực thật sự khá lớn, có thể yêu cầu bất luận kẻ nào! Nhớ, là bất luận kẻ nào! Bao gồm Diêm Vương Lưu Quang! Có thể yêu cầu bất luận kẻ nào làm bất cứ chuyện gì!

”Ai nha, thật là ngươi đã rút trúng rồi!”

Tiểu Vũ đứng gần Tiểu Bạch, đoạt lấy tờ giấy kia nhìn một chút. Chẳng qua là một tờ giấy trắng, không có gì đặc biệt.

Khụ, khụ.

Có người nhẹ giọng ho khan một cái, mọi người nhìn theo tiếng, thì ra là Lưu Quang.

“Nói đi, hi vọng người nào làm chuyện gì?”

Nghe Lão Đại nói, toàn bộ chúng tiểu quỷ chỉ một thoáng liền thối lui. Nếu Lưu Quang đã mở miệng, nói rõ lá thăm may mắn này là thật. Tiểu Bạch ngày thường xem ai không vừa mắt, vậy thì xong rồi. Muốn cho một người trong bọn họ trần truồng chạy ra, ném hết mặt mũi đi cũng được.

Tiểu Bạch phối hợp với cảnh tượng, cười gian hai tiếng, hai tay ôm ngực đưa mắt liếc về phía Lưu Quang. Lưu Quang tựa vào trên ghế sofa, bộ mặt vô vị như cũ.

Trong lòng Tiểu Vũ còn suy đoán, chẳng lẽ Tiểu Bạch muốn chỉnh Lão Đại?

Chợt, ánh mắt Tiểu Bạch lại liếc về hướng Tiểu Vũ, nhất thời khiến Tiểu Vũ cả kinh. dự cảm xấu Mới vừa rồi trong nháy mắt lại đánh úp tới đầu.

Chẳng lẽ? . . . . . .

”Nếu ta rút trúng lá thăm may mắn, vậy ta sẽ nói yêu cầu. Vũ nha đầu, tối nay ta muốn ngươi cùng lão Đại chung đụng một đêm, về phần làm những gì, hai người các ngươi tùy ý.”

A...

Chúng tiểu quỷ ồn ào lên, gương mặt Tiểu Vũ nung đỏ, cầu cứu nhìn Lưu Quang. Vậy mà bộ dạng người này vẫn bình tĩnh, đứng lên ôm chầm lấy Tiểu Vũ.

”Vậy thì cứ làm như vậy đi.”