Bạch Tố Trinh ngồi ở bên cạnh bàn nghe xong lời này, lập tức chạy vội tới
bên giường, nhào vào trong ngực Hứa Tiên khóc rống lên.
“Thật xin lỗi! Tướng công, thật xin lỗi! Thiếp không cố ý lừa gạt chàng, hù dọa
chàng. Thiếp chỉ không biết phải nói thế nào với chàng, sợ chàng hiểu rõ chân tướng sẽ ghét bỏ thiếp, sẽ rời thiếp đi.”
Giờ phút này Hứa Tiên đã khôi phục lại, đầu tiên là ngớ ngẩn, ngay sau đó nâng lên nụ cười, nhẹ nhàng ôm chầm người trong ngực.
“Ta nên nói xin lỗi mới đúng. Nương tử, là ta không tốt! Ta không nên có ý
sợ hãi với nàng. Nàng vẫn thiện lương như vậy, vẫn đối đãi với ta cực
tốt. Vô luận nàng là người hay là yêu, đều là thê tử của Hứa Tiên ta. Ta thề, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không phụ nàng!”
“Tướng công. . . . . . .”
“Nương tử. . . . . . .”
Tiểu Vũ thấy thế, biết chuyện đã chuyển biến tốt. Kéo Lưu Quang vẫn còn xem
kịch vui, nhấc chân đi. Lưu lại không gian cho một đôi vợ chồng son.
. . . . . . .
Hai người ra khỏi phòng, nhìn thấy sắc trời đã tối. Cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, liền cười, tay trong tay tản bộ trong sân.
“Nha đầu, biết hôm nay là ngày mấy chứ?”
Đi tới bên cầu, Lưu Quang dừng bước. Dắt tay Tiểu Vũ thoáng nắm thật chặt, nhẹ giọng mở miệng hỏi.
“Không biết.” Tiểu Vũ giả vờ ngây ngốc, tựa hồ là cố ý muốn nhìn bộ dáng người khác giận dữ, hoàn toàn không phối hợp mà trả lời.
Quả nhiên,
khi Lưu Quang nghe thấy hai chữ không biết, trán hiện lên gân xanh, hít
một hơi thật sâu, thật có ý nghĩ rung động bóp chết người khác.
Chợt, Lưu Quang xoay người, đôi tay vặn vai Tiểu Vũ. Dưới ánh trăng, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc cùng dịu dàng như thế.
“Tiểu Vũ! Nàng biết. Con người của ta từ trước đến giờ. . . . . . Từ trước
đến giờ sẽ không nói lời ngon tiếng ngọt. Cũng không biết làm thế nào dỗ con gái vui vẻ. Ta biết ngay lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì liền. . . . . . Liền đối với nàng thật tò mò. Sau đó, từ từ phát hiện mình không tự giác quan tâm nàng. Ta. . . . . .”
Ngôn từ của Lưu Quang có chút không thuận, bình thường Diêm Vương đại nhân không sợ trời không sợ
đất, thế nhưng cũng có thời khắc khẩn trương. Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Lưu Quang, một đôi tròng mắt như sao. Không nhận lời cũng không giễu cợt,
cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn.
“Ta không hiểu cái gì là tình cái
gì là yêu. Từ nhỏ ta liền bị rút tình căn, không hiểu cái gì là lời thề
cùng nắm tay đến lúc già, ta chỉ biết lúc nàng bị Hoa Yêu bắt đi, ta lại rất lo lắng. Lúc nàng ở đáy vách đá, lúc Thiên Khiển gián xuống, ta lại sẽ liều mạng đi đến bảo vệ nàng. Vách đá Trọng Quang, nàng bị Dương
Tiễn ném xuống, ta cơ hồ tựa như phát điên nhảy xuống theo nàng. Đúng,
không sai! Ta nghĩ ta là điên rồi. . . . . . Bởi vì chỉ có điên rồi, mới có thể giải thích tất cả, mới có thể khiến ta đây – người vốn không có
tình căn, cũng hiểu biết cảm giác của Tình yêu.”
Nâng tay lên, dung nhan này không tính là thật đẹp. Ánh mắt Lưu Quang lập lòe nở nụ cười say lòng người.
“Tiểu Vũ, nàng đã từng quên ta một lần, ta khắc sâu ghi nhớ. Khi nàng tỉnh
lại hỏi ta là ai, ta lại không biết nên trả lời nàng thế nào.”
Tiểu Vũ chu mỏ, nho nhỏ nói thầm. Thật là nhỏ mọn, còn mang thù như vậy đấy.
Lưu Quang nghe tha thiết, cũng không phản bác gì. Vừa nói xong đem Tiểu Vũ bên cạnh kéo vào trong ngực.
“Nàng đã nói nàng yêu thích ta, nàng đã nói sẽ chờ ta trở lại. Cho nên, ta
lại nói một lần, ta đã trở về. Cho nên, gả cho ta có được hay không?”
Tiểu Vũ kinh ngạc, vừa định nói gì, cái miệng nhỏ nhắn liền bị chận lại. Đôi môi ấm áp đặt lên, triền miên có chút dã man. Tựa hồ quyết tâm không
cho nàng bất kỳ cơ hội cự tuyệt nào.
A. Thật là một người bá đạo.
. . . . . . .
Đợi hai người hôn đến thở không nổi, lúc này mới thoáng tách ra. Mắt thấy
gương mặt tuấn tú của người kia lại nhích đến gần, Tiểu Vũ vội vàng hét
lên: “Hoa tươi đâu? Nhẫn kim cương đâu?”
À? Lưu Quang nhướng mày, thần sắc một mảnh mờ mịt.
Tiểu Vũ thoáng đẩy Lưu Quang ra, đưa ra tay trái của mình giật giật ngón áp út.
“Bản cô nương cũng không tốt giống như bạch xà. Hôm nay không thấy hoa tươi cùng nhẫn kim cương, ta tuyệt đối sẽ không gật đầu!”
Lưu Quang gãi gãi lỗ tai, thấy Tiểu Vũ một bộ dạng không chịu dễ dàng thỏa
hiệp, chỉ đành phải bất đắc dĩ nói: “Vậy, đáp ứng trước một điều cho
nàng có được không? Sau này lại đền bù cho nàng.” Nói như vậy , chợt
đuôi lông mày giương lên, “A! Ta nhớ ra rồi, còn có chiêu có thể dùng.”
Nói xong búng tay, tay trái một bó hoa hồng hiện ra, tay phải nắm một cái hộp nho nhỏ màu hồng.
Tiểu Vũ trừng mắt, “Chàng lấy ở đâu vậy?”
Lưu Quang nhún nhún vai, “Cách không dời vật, Pháp thuật nhỏ. Nếu nàng có hứng thú hôm nào ta dạy cho nàng.”
Đem hoa tươi kín đáo đưa cho Tiểu Vũ, tự mình động thủ mở ra cái hộp màu
hồng. Lấy chiếc nhẫn ra vứt bỏ cái hộp, hướng đến ngón trỏ của Tiểu Vũ.
“Đợi đã nào…!”
Tiểu Vũ hét lớn một tiếng, Lưu Quang dừng lại động tác.
“Sao vậy?”
Tiểu Vũ nhíu mày rút tay ra, vô lực chỉ chỉ chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong tay Lưu Quang.
“Ta nói lão Đại à! Cách không dời vật cái gì? Cái này là trộm cắp biết
không? Chàng dời đồ của người ta, chàng thì cao hứng, người ta là bi
kịch đó.”
Dáng vẻ Lưu Quang vẫn vô tư như cũ, mở miệng nói: “Ta
đâu cần quản bọn hắn có cái bi kịch khỉ gió gì, chỉ cần ta cao hứng,
nàng cao hứng là được. Được rồi, được rồi, ngoan ngoãn đeo nhẫn, sau đó
gật đầu đáp ứng gả cho ta đi.”
Tiểu Vũ lắc đầu một cái, đem hoa trả lại cho Lưu Quang, tiếp đem đem chiếc nhẫn cũng cởi ra. Vẻ mặt nghiêm túc nói: “Trả lại.”
Tuy Lưu Quang không hiểu, nhưng thấy bộ dáng Tiểu Vũ nghiêm túc, liền không thể làm gì khác hơn là vỗ tay phát ra tiếng, lại đem đồ tặng trở về.
. . . . . . . .
Bốn phương một mảnh yên tĩnh, không khí có chút cứng ngắc.
Lưu Quang bình tĩnh liếc nhìn Tiểu Vũ, xoay người rời đi. Vừa đi vừa giận dữ nói thầm.
Mỗi lần đều là ta chủ động, mỗi lần đều là ta chờ đợi nàng. Mỗi lần đều là
ta theo nàng. Nha đầu đáng chết! Hôm nay là lễ tình nhân! Có biết ta
xuống quyết tâm thật to mới mở miệng cầu hôn với nàng hay không, nhưng
mà một chút nàng cũng không để ý. Rõ ràng cũng đã có da thịt chi thân
rồi, rõ ràng hai bên tình nguyện. Tại sao không thể ngoan ngoãn gật đầu, cứ như vậy không tình nguyện gả cho ta sao?
“Ta nguyện ý!”
. . . . . . . ?
Lưu Quang kinh ngạc dừng bước. Hắn. . . . Hắn nghe thấy cái gì? Mới vừa rồi có người nói chuyện đúng không? Là nói ba chữ đúng không? Là Tiểu Vũ
nói đúng không? Chẳng lẽ là nghe nhầm?
“Ta nguyện ý!”
Tựa hồ biết tư tưởng của Lưu Quang, người nào đó sau lưng lại tức thời mở miệng nói lần nữa.
Lưu Quang chợt quay đầu lại, thấy người đứng cách đó không xa, giờ phút này đang cười hì hì nhìn về phía hắn. Lại một lần nữa trước mặt hắn, nhấn
mạnh từng chữ: “Ta. Nguyện. Ý!”
Lần này người nào đó rốt cuộc xác định, lần này người nào đó không hoài nghi là mình bị ảo giác. Lần này
người nào đó rốt cuộc cười lên.
Người nào đó vẫn còn cười khúc
khích, Tiểu Vũ liền chạy tới nhào vào trong ngực của hắn. Nhón chân lên
đến gần bên tai của hắn, nghiêng người nói: “Mới vừa rồi là ta trêu
chàng. Ta biết rõ hôm nay là lễ tình nhân. Ta còn nhớ mấy ngày trước ta
đã đáp ứng tặng quà cho chàng. Cũng không biết, chàng còn cần hay
không?”
Quà tặng? Không phải là. . . . . . .
Lúc này Lưu
Quang cúi người xuống đem Tiểu Vũ ôm lấy, cười hồi hộp. “Muốn! Đương
nhiên là muốn! Ăn sạch sành sanh, tuyệt không trả lại hàng!”