Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang khung cảnh thân mật của hai người. Tiểu Vũ bần thần lôi kéo Lưu Quang chạy về phía tiếng kêu.
Đẩy cửa nhìn vào liền thấy Hứa Tiên hoa hoa lệ lệ ngã bên cạnh giường. Trên giường giờ có một con vật không lồ đang chuyển động.
Vốn chỉ một con rắn nhỏ cũng đủ làm cho người ta sợ hãi. Mà Bạch Tố Trinh
lại là một con yêu xà ngàn năm, nguyên hình của nàng không phải người
thường nào cũng chịu nổi. Cỡ Lưu Quang thì còn có thể chịu nổi. Tiểu Vũ
vừa vào cửa nhìn thấy nguyên hình của Bạch Tố Trinh liền bị hù dọa ngây
ngẩn cả người.
Đùi của Tiểu Vũ vốn đã mềm nhũn, bị người đẩy một cái liền lảo đão ngã ra ngoài.
Lưu Quang nhìn thấy bạch xà dừng như có chút nổi điên liền không chút gì
gọi là thương hương tiếc ngọc. Vung tay lên, một làn gió thổi tới đưa
Tiểu Vũ đến chỗ an toàn. Nhún người một cái liền ra ngoài phòng.
Bạch xà liền phóng tới đuổi theo Lưu Quang. Hai người đánh nhau giữa không
trung, Lưu Quang cố kị thân thể nàng cũng không dám ra tay mạnh. Hiện
giờ bạch xà kia là phụ nữ có thai, nếu lỡ tay sẽ trở thành một xác hai
mạng.
Tiểu Vũ nóng nảy đứng núp ở một bên. Lưu Quang chỉ thủ chứ
không tấn công, khắp nơi đều là bạch xà, chỉ có thể luồn qua lách lại né nàng. Thỉnh thoảng vài lần lỡ ra tay thì cũng chỉ để khiến nàng lui
lại, tránh xa nàng ra. Nhìn bạch xà nổi điên, Tiểu Vũ không hiểu chuyện
gì đã xảy ra? Mới vừa rồi còn cùng với Hứa Tiên chàng chàng thiếp thiếp, tại sao vừa chớp mắt lại trở thành như vầy?
Giữa không trung,
bạch xà yếu dần đi, thân hình không lồ sắp ngất xỉu. Lay động một hồi
liền từ không trung ngã xuống. Tiểu Vũ thét lên mộ tiếng, Lưu Quang bất
đắc dĩ giơ tay ra, miệng niệm chú.
Thân hình nặng nề của bạch xà sắp rơi xuống đất bỗng xuất hiện ánh sáng, đỡ nàng từ từ hạ xuống.
Tiểu Vũ muốn tiến lên nhìn xem, nhưng đối với quái vật khổng lồ kia vẫn có
chút sợ hãi, chần chừ không dám tiến lên. Lưu Quang lắc đầu cười yếu ớt, tiến lên vỗ vào đỉnh đầu bạch xà. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó
Bạch Tố Trinh liền khôi phục hình người.
Á…
Bạch Tố Trinh rất
nhanh liền khôi phục ý thức, vuốt trán ngồi dậy, có chút kinh ngạc nhìn
bốn phía. Tiểu Vũ lúc này mới an tâm chạy tới, ân cần hỏi, “Bạch tỷ tỷ,
ngươi không sao chứ?”
Bạch Tố Trinh lắc đầu, có chút mơ hồ hỏi, “Tại sao…? Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao ta lại ở trong sân?”
Tiểu Vũ tức giận nhăn mày lại, lầm bầm nói, “Chúng ta còn muốn hỏi ngươi đã
xảy ra chuyện gì nữa là. Chỉ nghe thấy tiếng kêu từ phòng ngươi phát ra, chạy lại thì nhìn thấy ngươi… hiện nguyên hình.”
Cái gì?!
Bạch Tố Trinh cả kinh, trí nhớ bắt đầu quay lại, “Ta nhớ được sau khi ngươi
đi, tướng công vì muốn ăn mừng chuyện ta có thai liền lấy rượu vừa mua
ra uống nói muốn cùng ta ăn mừng. Sau khi uống xong, ta liền cảm thấy có chút chóng mặt sau đó… ta không còn nhớ được chuyện gì nữa.”
Nghe nàng kể xong, Tiểu Vũ bất đắc dĩ trợn mắt. Không cần suy nghĩ cũng biết nàng uống rượu gì. Uổng cho ngươi là yêu xà ngàn năm. Vậy mà đưa ngươi
cái gì ngươi cũng uống… ngươi không sợ có độc sao? Khi nãy bột hung
hoàng còn chưa đủ sao mà còn đi uống rượu hung hoàng. Yêu quái giống
ngươi quả thật là thất bại mà?
“Không tốt! Tướng công!”
Bạch
Tố Trinh đột nhiên kinh hãi thét lên, lập tức hướng trong nhà chạy tới.
Tiểu Vũ vỗ ót, lúc này mới nhớ ra. Đúng rồi, nãy giờ chỉ lo đánh nhau,
đã quên mất tên Hứa Tiên. Đáng chết mà!
Chờ Tiểu Vũ kéo Lưu Quang chạy đến chỉ thấy Bạch Tố Trinh ngồi chồm hỗm trên đất, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm Hứa Tiên đang bị nàng ôm chặt trong ngực.
Nhìn sắc
mặt nàng so với “tiểu bạch kiểm” còn muốn trắng hơn. Tiểu Vũ run sợ, sợ
hắn không chỉ sợ, cứ vậy bị dọa mà chết. Thật là bi kịch.
“Ta
muốn cứu chàng! Ta không thể để tướng công chết như vậy được. Tiểu
Thanh, ngươi hộ pháp giúp ta, không được để cho quỷ sai đến câu mất hồn
phách của tướng công. Ta đi núi Côn Lôn cầu xin cỏ tiên giúp tướng công
cải tử hồi sinh.”
Bạch Tố Trinh lau nước mắt, đôi mắt sáng quắc. Đem Hứa Tiên đặt lên giường xong liền bắt đầu làm phép.
Tiểu Vũ vỗ ngực bảo đảm, “Bạch tỷ tỷ, ngươi cứ yên tâm đi xin thuốc. Ta nhất định bảo vệ hắn thật tốt, máy tên quỷ sai ở âm phủ nhất định không dám
đến câu hồn hắn đâu.”
Tiểu Vũ mạnh miệng nói, những điều nàng nói
tuyệt đối là thật. Quỷ sai âm phủ gì chứ, đó là nhà nàng nha. Vừa đúng
lúc xem thử lát nữa có ai đến câu hồn liền lưu hắn lại uống chung trà
tâm sự.
Bạch Tố Trinh nghe Tiểu Vũ khẳng định như vậy nhất thời
liền yên tâm hơn. Lúc này ngồi xếp bằng niệm chú làm phép. Chốc sau hồn
liền rời khỏi xác, nhìn Tiểu Vũ gật đầu một cái liền biến mất.
Mắt thấy đi thì đi, ngủ thì ngủ. Tiểu Vũ rảnh rỗi nhàm chán liền lôi kéo Lưu Quang ngồi xuống uống trà.
Lưu Quang nâng chung trà lên không nói, chợt cười cười, ngẩng đầu hứng thú
nhìn Tiểu Vũ. Đến khi Tiểu Vũ nổi hết da gà, chịu không nổi nói, “Lão
Đại, ta biết trong mắt người tính hóa Tây Thi, nhưng chàng cũng không
nhất thiết phải nhìn ta như vậy? Chàng cũng đừng có ý định bất lương gì, chúng ta còn phải coi chừng Hứa Tiên đó.”
“Cần thiết sao?” Lưu Quang nhún nhún vai, vẻ mặt vô vị.
Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, cũng đúng! Căn bản không cần thiết. Đợi quỷ sai
tới, bất kể là ai họ cũng sẽ biết. Nghĩ đến đây, vừa định nói gì trước
mắt liền xuất hện khuôn mặt anh tuấn.
“Lão Đại. . . . . . Chàng, chàng muốn làm gì?”
Lưu Quang cười tà mị, đưa tay lau gò má ửng đỏ của Tiểu Vũ.
“Không làm gì cả, chỉ là muốn tiếp tục chuyện ở trên cầu thôi.”
Tiểu Vũ vừa định phản kháng tay liền bị giữ chặt, ót cũng bị chế trụ. Mắt
thấy gương mặt tuấn tú, nụ cười đầu độc tiến tới gần. Chợt bên tai
truyền đến tiếng hét kinh hãi.
“Vũ nha đầu? Lão Đại?”
—-
Lưu
Quang nhíu mày ngẩng đầu lên. Nhìn thấy Tiểu Hắc vừa bước vào, tay cầm
ống khóa trợn mắt nhìn chằm chằm bọn họ. Tựa như có chút không tin lấy
tay dụi dụi mắt. Lúc này mới phát giác được đây không phải là ảo giác.
“Lão Đại? Sao các ngươi lại ở chỗ này?” Tiểu Hắc không hiểu, nghi ngờ hỏi. Xem bộ dáng đã quên mất vì sao đến đây.
Lưu Quang buông Tiểu Vũ ra, bắt đắc dĩ lắc đầu, nâng chung trà lên uống một ngụm lớn. Hắn trêu ghẹo ai sao? Một nụ hôn sao lại cần phải lao lực như vậy chứ?
Tiểu Vũ giống như gặp được cứu tinh, lập tức bật người dậy, cao hứng tiến lên nắm tay Tiểu Hắc.
“Đồng chí! Rốt cuộc ngươi đã đến!”
? ? ? ?
Đầu Tiểu Hắc đầy dấu hỏi, có ý gì? Tình huống này là sao? Hắn tới câu hồn mà.
Tiểu Vũ không để ý đến bộ dáng ngu ngốc của Tiểu Hắc, vội vàng kéo hắn tới
bên bàn ngồi xuống. “Đã lâu không gặp, ngồi xuống uống ly trà đi.”