Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 7 - Chương 1: Công cuộc cầu hôn




Dương Tiễn mang Bạch Nhược theo Thiên đế rời đi. Sau sự kiện ẩu đã, Thải Lam muốn ổn định việc nhà, đã liên tục vài ngày không đi tìm con trai bảo bối.

Lưu Quang cao hứng thoải mái, vốn định nhân cơ hội này cùng Tiểu Vũ thoải mái chung đụng, lại đột nhiên nhớ tới câu nói của Thiên đế lúc rời đi.

Đúng vậy, phải tìm ngày tổ chức hôn sự thôi. Nhưng mà vô luận hắn nói bóng nói gió như thế nào, tiểu nha đầu vẫn cùng hắn giả bộ hồ đồ, sống chết không chịu gật đầu.

Việc này phải làm thế nào cho phải?

. . . . . . .

Lúc Thần Chung Quỳ cùng Hắc Bạch vô thường trở về, đã thấy Lưu Quang ngẩn người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Ba người nhìn nhau, quyết định làm như không thấy, không nên để ý tới.

”Đứng lại!”

Ba người này không thèm nhìn, tiểu Diêm Vương cực kỳ không vui. Hai chân bắt tréo, trầm giọng gọi ba người lại.

Tiểu Bạch theo bản năng đem Tiểu Hắc đẩy về phía trước, Tiểu Hắc giơ tay lên, đáp lại: “Lão Đại! Có gì phân phó?”

Hai tay Lưu Quang ôm ngực, khẽ nhăn mày lại.

”Các ngươi. . . . . . . Biết cách cầu hôn không?”

. . . . . . ?

Ba người sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ Lưu Quang sẽ hỏi một câu như vậy. Chỉ là nếu chịu suy nghĩ một chút, sẽ hiểu vì sao.

Lão Đại và Tiểu Vũ cũng đã lui tới một thời gian, nếu muốn danh chánh ngôn thuận ở chung một chỗ, là phải tiến hành nghi lễ…vân vân. Chỉ là, cầu hôn??? Cái này cần thiết sao?

Lưu Quang liếc liếc ba người bọn họ, tựa hồ đoán được trong lòng bọn hắn đang suy nghĩ gì. Chu mỏ nói lầm bầm: “Tiểu Vũ nói, phải theo quy củ của nhân giới mà làm, nhà trai phải yêu cầu cưới, nếu không nàng cũng không gả. Có trời mới biết ta sống đến bây giờ, căn bản cũng không nghĩ tới kết hôn chứ đừng nói gì đến cầu hôn. Sao có thể so với giết người còn phiền toái hơn, thật là làm khó ta.”

Nhìn thấy bộ dạng Lưu Quang rối rắm, ba người ngược lại cao hứng. Hắc hắc, ngày thường bị lão Đại khi dễ thành thói quen, khó có dịp được nhìn thấy lão Đại cũng bị ăn, thật là thống khoái!

Tiểu Thôi bưng một bình trà chậm rãi đi tới, Lưu Quang phất tay, ý bảo toàn bộ bọn họ ngồi xuống tán gẫu. Cũng sắp bước sang năm mới rồi, hơn nữa những người này cũng coi là người trong nhà, không cần phải làm theo thân phận phép tắc.

Tiểu Hắc là người đầu tiên không khách khí trực tiếp ngồi xuống, tiếp theo ba người Tiểu Bạch, Tiểu Thôi, Thần Chung Quỳ cũng theo sau ngồi xuống.

Tiểu Bạch ngồi xuống, liền nói ra suy nghĩ của mình, “Lão Đại, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy à. Không phải chỉ là cầu hôn sao, cũng đơn giản. Trên ti vi đều đã xem qua, kim cương, hoa tươi, sổ tiết kiệm. Chỉ cần giao ra ba cái này, bảo đảm Vũ nha đầu lập tức gật đầu.”

Tục!

Lưu Quang còn chưa có ý kiến, Tiểu Thôi ở một bên liền mở miệng.

”Tiểu Vũ bây giờ không lo ăn uống, không thiếu tiền. Nàng muốn sổ tiết kiệm làm cái gì? Hơn nữa, nơi này là nơi nào? Là Địa phủ nha! Một tiểu quỷ soa như nàng muốn kim cương làm gì? Dùng để đập người sao? Hơn nữa ở Địa phủ ngoại trừ Hoa Bỉ Ngạn, những thứ hoa tươi khác đều không sống được. Ngươi vì mừng năm mới mà bị bắt làm thêm giờ đến nỗi hồ đồ sao, còn cố ý nói ra những lời này chứng tỏ chỉ số thông minh của ngươi rất thấp?”

Nghe Tiểu Thôi nói xong Tiểu Bạch không nói được lời nào. Chỉ không phục thì thầm nói: “Chỉ số thông minh của ngươi cao, liền chỉ cho Lão Đại vài chiêu đi!”

Tiểu Thôi không chịu ảnh hưởng bởi phép khích tướng của Tiểu Bạch, vẫn nâng ly trà lên uống.

Bên này không trả lời, ngược lại Tiểu Hắc nhiệt liệt giơ tay thỉnh cầu lên tiếng.

Tất cả mọi người không trông cậy vào ý kiến từ trong miệng Tiểu Hắc, nhưng thấy bộ dạng hắn nhao nhao muốn nói, vẫn có chút không đành lòng đả kích hắn.

”Tiểu Hắc, ngươi có ý kiến gì?”

Thần Chung Quỳ nhìn Tiểu Hắc, mở miệng hỏi. Cái chữ ‘tốt’ trong miệng, nói cực kỳ to. Ý tứ rất rõ ràng, nếu như không phải là ý kiến “Tốt” thì tốt nhất không nên mở miệng.

Tiểu Hắc dùng sức gật đầu một cái, buông tay kích động nói: “Ta có rất nhiều ý kiến, lão Đại có thể tùy tiện chọn một!”

Ơ?

Lưu Quang nâng lông mày nhìn Tiểu Hắc, khuôn mặt không tin. Trình độ của Tiểu Hắc hắn rất rõ ràng. Nếu như hắn nghĩ ra ý tốt thì heo mẹ cũng có thể trèo cây. Chỉ là chuyện cho tới bây giờ, ngựa chết cũng có thể biến thành ngựa sống. Nói không chừng người ngốc có chiêu ngốc, vẫn có thể dùng được!

”Được, ngươi nói xem, ngươi có chiêu gì?”

Hai mắt Tiểu Hắc sáng chói, “Thứ nhất, một đường tấn công! Dù sao Lão Đại cả ngày rảnh rỗi không có việc gì làm, liền ngày ngày bám theo Tiểu Vũ, giây nào phút nào cũng nói với nàng, gả cho ta đi, gả cho ta đi. Qua mấy ngày, bảo đảm Vũ nha đầu không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng!”

Vèo ~

Một trận gió lạnh thổi qua, mọi người đều ăn ý liếc mắt nhìn Tiểu Hắc. Ừ, đây đúng là một chiêu, là một tuyệt chiêu nha! Tính của Vũ nha đầu kia chính là gặp mạnh là mạnh, gặp yếu là yếu. Càng gặp lưu manh chơi xỏ lá, nàng bảo đảm có thể vô lại hơn.

Pass! (bỏ đi)

Tiểu Hắc nhìn phản ứng của mọi người, cũng biết chiêu này bị phủ quyết. Không nổi giận, không buông tha, tiếp.

”Thứ hai, nhiều người tấn công! Lão Đại ngươi ra lệnh cho toàn bộ tiểu quỷ soa Địa phủ ra vườn hoa hái một đóa Hoa Bỉ Ngạn. Sau đó Vũ nha đầu đi tới đâu, cũng sẽ xuất hiện một quỷ soa tặng hoa cho nàng. Nói với nàng, gả cho Lão Đại đi! Cuối cùng Lão Đại ngươi ra sân, thâm tình nói một câu, gả cho ta đi! Tiểu Vũ bảo đảm cảm động đối với ngươi ôm ấp yêu thương, gật đầu xong chuyện!”

Phi!

Tiểu Bạch tức giận trực tiếp mở miệng nói: “Đưa Hoa Bỉ Ngạn? Tiểu tử ngươi thật có sáng ý! Có từng thấy ai cầu hôn mà tặng Hoa Bỉ Ngạn chưa? Đổi lại là người yêu của ngươi, tặng cô nương nhà người ta Hoa Bỉ Ngạn, nói một câu, A! Tình yêu của chúng ta tựa như Hoa Bỉ Ngạn này, hoa và lá không bao giờ gặp nhau, có nàng không có ta, có ta không có nàng! Cô nương người ta nếu không trở mặt với ngươi, ta liền đem cả vườn hoa Bỉ Ngạn nuốt toàn bộ!”

Pass!

Lưu Quang vuốt trán, im lặng. Thần Chung Quỳ đồng tình nhìn hắn, sớm biết từ trong miệng Tiểu Hắc nói ra là không có gì tốt, Lão Đại còn đối với hắn ôm hi vọng. A, thật là tội lỗi.

Tiểu Hắc lau mồ hôi lạnh trên đầu, thần sắc có chút nóng nảy.

”Vậy. . . . . chiêu cuối cùng! Mỹ Nam Kế! Hay nói trắng ra, chính là trực tiếp tấn công cho xong chuyện! Ặc, nội dung chính thế nào ta không tiện nói nhiều, Lão Đại chính ngươi lĩnh ngộ mới tốt!”

Tiểu Hắc nói xong liền cúi đầu, không dám đối mặt mọi người. Mấy ý kiến vừa rồi hắn nói, là do lúc trước hắn lang thang trên nhân giới thấy người ta cầu hôn. Mà chiêu cuối cùng, người kia cũng chấp nhận nha. Hắn hoàn toàn không nói bừa, bởi vì hắn nghe qua Mỹ Nhân Kế, mặc dù không hiểu điển tích trong đó, nhưng nếu mỹ nhân có thể sử dụng Mỹ Nhân Kế, tại sao mỹ nam lại không thể dùng Mỹ Nam Kế chứ. Hơn nữa Vũ nha đầu dường như đối với điểm này không có sức chống cự. Đặc biệt Lão Đại còn có dáng dấp yêu nghiệt điên đảo chúng sinh.

Bốn phía đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, mọi người lâm vào trầm tư. Tiểu Thôi cầm tách trà trong tay để lại trên khay, khẽ nheo mắt.

”Ý kiến cuối cùng, rất đáng thử một lần.”

Gì chứ?

Tiểu Bạch cùng Thần Chung Quỳ ngẩn ra, không dám tin nhìn Tiểu Thôi.

”Ngươi nói muốn Lão Đại dùng Mỹ Nam Kế?”

Tiểu Thôi rất nghiêm túc gật đầu một cái, cho mọi người thấy hắn không phải đang nói đùa.

”Dù sao Vũ nha đầu cùng Lão Đại đều có tình cảm với nhau, Mỹ Nam Kế này nếu thành, Lão Đại thực có thể sắc dụ thành công, cũng là biện pháp tốt nhất. Nhất cử lưỡng tiện, khiến Tiểu Vũ gật đầu đáp ứng lập gia đình, thuận tiện ngay cả tân hôn động phòng cũng đã xong xuôi. Không phải vẹn cả đôi đường sao.”

Tiểu Bạch chép chép miệng, suy nghĩ một chút sau đó cũng không phản đối. Tiểu Hắc hưng phấn ngẩng đầu lên nhìn Lưu Quang.

Khóe mắt Thần Chung Quỳ giật giật, hiển nhiên vẫn không thể tiếp nhận ý kiến này. Nhẹ nhàng ho khan một cái, mặt ngó Lưu Quang đang không lên tiếng, dò hỏi: “Lão Đại? Ngươi? . . . . . . Sẽ không thật dùng cái Mỹ Nam Kế gì chứ?”

Lưu Quang nâng khóe môi, hướng Thần Chung Quỳ ném đi một mị nhãn.

”Ngươi nói thử xem?”