Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 6 - Chương 2: Ai nha, chiếc đũa rớt




. . . . . . À?

Tiểu Thôi lại dừng bước, móc móc lỗ tai hoài nghi mình có nghe lầm hay không.

“Tụ tập? Liên hoan?”

”Không sai! Chờ Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch Tiểu Hắc trở lại, kêu Tiểu Vũ cùng Bạch Nhược nữa. Chúng ta ở phòng khách liên hoan! Ta có vài sự kiện muốn tuyên bố.”

Lưu Quang cao hứng nói xong lời này, liền lại nằm trên ghế sa lon. Đôi tay lại bưng kín mặt, bả vai run rẩy.

Tiểu Thôi liếc nhìn người nào đó trên ghế sa lon, hiểu đây là cười thật vui mà run rẩy. Có chút không giải thích được nói ‘dạ’, rốt cuộc cất bước rời thư phòng.

Thì ra chứng u buồn của lão Đại đã chữa hết, lại dính vào chứng điên?

Kỳ quái, kỳ quái! Rốt cuộc là bị cái gì kích thích?

. . . . . . .

Mọi người ngồi vây quanh cái bàn tròn, Lưu Quang là người cuối cùng trình diện.

Chỉ thấy hắn không chút hoang mang ngồi bên trái Tiểu Vũ, mà Tiểu Vũ nhìn thấy hắn đầu vẫn cúi thấp. Còn kém chưa trốn xuống đáy bàn.

Trên bàn tràn đầy thức ăn, cũng không biết là đánh cướp quỷ hồn đáng thương nào, báo mộng khiến người trong nhà đốt xuống.

Mọi người ngồi im, đều không lên tiếng.

Chung Quỳ cùng Hắc Bạch vô thường đem tầm mắt nhìn về Tiểu Thôi, thấy hắn vô tội nhún vai, bày tỏ hắn cũng không rõ, chỉ phụ trách kêu người mà thôi.

Tiểu Vũ nhìn Bạch Nhược ngồi bên phải nàng, thấy nàng vẫn như cũ duy trì mỉm cười thản nhiên, bộ dáng việc không liên quan đến mình.

Mê man ở giữa, dưới bàn tay trái đột nhiên bị người cầm. Trong lòng cả kinh, biết là người nào gây nên, nhưng lại không dám ngẩng đầu nhìn. Gương mặt bất giác bắt đầu ửng hồng.

Không khí có chút quỷ dị, mọi người trừng mắt to nhỏ nhìn lẫn nhau. Bởi vì Lưu Quang không lên tiếng nói chuyện, bọn họ tự nhiên không dám mở miệng trước. Cứ như vậy nhìn chằm chằm, cuối cùng đem tầm mắt đặt trên người hai người Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.

Có cái gì không đúng! Rất không thích hợp nha!

Lần này không chỉ có mấy người thông minh, ngay cả Tiểu Hắc luôn luôn trắng mắt vờ ngớ ngẩn, cũng đã nhận ra không tầm thường.

Bình thường không giải thích được cái gọi là liên hoan, nha đầu Tiểu Vũ này sớm nên kêu la rồi. Chỉ là hôm nay sao mà ngoan thế? Ngoan ngoãn ngồi, còn cúi đầu không nói tiếng nào?

Dưới mặt bàn, tay phải Lưu Quang cùng tay trái Tiểu Vũ năm ngón tay quấn quít. Tựa hồ là tâm ý tương thông, hai người đồng thời nghiêng mặt sang bên nhìn nhau, một khắc khi ánh mắt chạm nhau, Tiểu Vũ quay mặt đi, có chút xấu hổ cúi đầu. Tiểu Quang nâng môi lên, mặt cười đến rực rỡ.

Đã nhận ra tầm mắt có chút nóng bỏng, Lưu Quang ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Lúng túng nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng nói: “Động đũa thôi.”

. . . . . . . ?

”Á. . . Được, được! Mọi người động đũa tự ăn đi.”

Mặc dù không rõ ràng sự việc thế nào, nhưng Chung Quỳ nghe theo lời Lưu Quang nói, vậy thì động đũa.

Mọi người nghe vậy, tất cả cầm đũa lên gắp thức ăn, khai tiệc. Bọn hắn thật sự không biết cái gì là đói, thật ra thì ăn cơm căn bản không cần thiết, nhưng nếu lão Đại nói liên hoan, vậy thì phối hợp mà ăn!

Tiểu Vũ cùng Lưu Quang vốn là tay đều ở dưới bàn, không đưa ra. Cũng không tính sẽ ăn cơm.

Không rõ chân tướng Tiểu Hắc đang gắp thức ăn, rất nhiệt tình hỏi câu. “Ơ? Lão Đại và Vũ nha đầu làm gì mà không ăn?”

Kết quả là, Tiểu Vũ đưa tay phải ra, Lưu Quang đưa tay trái ra.

Thấy lão Đại gắp thức ăn không thuận mắt Tiểu Hắc lại nghi hoặc nói: “Ơ? Lão Đại, sao ngươi thành thuận tay trái rồi?”

Cách!

Một ánh mắt lạnh lùng quét qua, tiểu Hắc cả kinh, chiếc đũa rơi xuống.

Lưu Quang nhìn chằm chằm Tiểu Hắc, ánh mắt rõ ràng biểu đạt “Quản ngươi đánh rắm”! Trên mặt còn kém không khắc lên chữ, “Ngươi nói nhảm một câu, ta liền để cho ngươi chết rất khó coi!”

Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng dời mắt, ngồi xổm xuống đi nhặt đũa.

Nhặt được đũa chuẩn bị đứng dậy, ánh mắt vừa đúng liếc thấy hai tay hai người nắm chặt quấn quít, lúc này đã hiểu tất cả. Trở lại chỗ ngồi thì trên mặt là nụ cười như tên trộm.

Tiểu Bạch ngồi bên cạnh hắn lộ vẻ mặt kinh ngạc, nghĩ thầm chẳng lẽ tiểu tử này nhặt được bảo vật ở đáy bàn? Con ngươi đảo một vòng, tay rất không cẩn thận vung lên, chiếc đũa liền rớt xuống.

”Hắc hắc, ta nhặt chiếc đũa.”

Đợi Tiểu Bạch từ đáy bàn ngẩng đầu lên, trên mặt cũng là một hồi tỉnh ngộ. Tiếp tục như Tiểu Hắc, lắc đầu nở nụ cười.

Ai ui, này!? Lần này đến phiên Tiểu Thôi kinh ngạc. Hai tiểu tử này nhìn thấy cái gì? Đáy bàn có cái gì sao? Nghĩ như vậy, tay run lên, chiếc đũa của hắn cũng rất thiếu thận trọng rơi trên mặt đất.

”Hắc hắc, ta cũng nhặt chiếc đũa.”

. . . . . . .

Chung Quỳ thấy ba tiểu tử kia cười gian trá, trong lòng cũng rất ngứa ngáy. Suy tư có nên đem chiếc đũa này cũng không chú ý mà đánh rơi một cái không?

Do dự hết sức, chỉ thấy Lưu Quang chẳng biết lúc nào, đôi mắt nhìn chăm chú vào hắn.

”Thế nào? Cái người này cũng muốn đánh rơi chiếc đũa?”

Ý định bị biết được, trong lòng Chung Quỳ cả kinh. Sơ ý một chút, chiếc đũa cứ như vậy rời tay, rơi trên mặt đất.

Hít sâu một hơi, mắt Chung Quỳ trợn to, nhìn thấy Lưu Quang khẽ nheo mắt. Vội vàng giơ tay thề.

”Lão Đại! Đây thật sự là không cẩn thận! Ta. . . Ta tuyệt đối không phải cố ý!”

Giọng nói khẩn trương cũng có chút cà lăm, ba người Tiểu Thôi bên cạnh thiếu chút nữa cười lạc giọng. Ngại lão Đại đang ở đây, chỉ có thể dùng sức nén, không dám quá càn rỡ.

Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, cuối cùng mở miệng nói: “Được rồi. Ta có hai chuyện muốn nói cùng mọi người.”

Mọi người nghe vậy, trong lòng biết lão Đại muốn bắt đầu. Từng đôi đũa một để xuống, lặng lẽ đợi người khác lên tiếng.

Ánh mắt Lưu Quang liếc Bạch Nhược, khẽ nói: “Chuyện thứ nhất, Bạch Nhược sau này sẽ là một thành viên của Địa phủ chúng ta. Về sau sẽ sống cùng nhau, mọi người làm quen một chút đi.”

Bạch Nhược đứng lên, hướng mọi người gật đầu hành lễ.

”Ta là Bạch Nhược.”

Chỉ bốn chữ, coi như là giới thiệu xong xuôi. Mọi người cũng không phải là người đa lễ, đối với mấy cái này cũng không để ý. Kì thực nhìn dung mạo của nàng, cộng thêm nghe Tiểu Hắc nói. Cũng biết nàng là Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế. Về phần lão Đại tại sao muốn đem Quỳnh Hoa tiên tử lưu ở Địa phủ, không rõ chân tướng, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

Chung Quỳ đứng lên đầu tiên, cũng hướng Bạch Nhược khẽ vuốt cằm, “Ta là Chung Quỳ, về sau ở Địa phủ có chuyện gì không hiểu hoặc chuyện gì không giải quyết được, có thể tìm ta thương lượng.”

Tiểu Thôi vươn tay, mỉm cười nói: “Ta là Thôi Thương Quân. Ngươi có thể như mọi người gọi ta là Tiểu Thôi cũng được.”

Tiểu Bạch đứng lên đi tới trước mặt Bạch Nhược, rất thân thiết nắm tay phải của nàng, khẽ hôn mu bàn tay nàng.

”Cô nương xinh đẹp, ta tên là Bạch Vô Thường. Ngươi có thể gọi ta là Vô Thường, cũng có thể gọi ta là Tiểu Thường Thường.”

Ai ui má ơi!

Cả người Tiểu Hắc khẽ run rẩy, một tay kéo ghế.

”Ta là Tiểu Hắc, Hắc Không Mệnh. Ngươi đừng để ý cái người buồn nôn đó. Hãy như mọi người, gọi ta là Tiểu Hắc, gọi hắn là Tiểu Bạch là được.”

Bị lời nói của Tiểu Hắc chọc cười, nụ cười trên mặt Bạch Nhược sâu hơn.

Tiểu Vũ bởi vì tay trái bị nắm, cho nên cũng không có biện pháp đứng dậy. Không thể làm gì khác hơn là khẽ nghiêng người, hướng Bạch Nhược cười điềm nhiên nói: “Ta tên là Tiểu Vũ. Về sau ở Địa phủ, rốt cuộc cũng có nữ nhân làm bạn rồi.”

Việc đã đến nước này, nàng cũng không giận gì Lưu Quang. Hơn nữa trí nhớ nàng đã khôi phục, biết người trước mắt chính là Quỳnh Hoa tiên tử chuyển thế. Về phần tại sao Lưu Quang muốn cho nàng ta đến Địa phủ, sau này nàng có thể từ từ hỏi hắn.