Bên cầu Nại Hà, Dương Tiễn hấp ta hấp tấp đi theo Bạch Nhược. Tính tình
Bạch Nhược yêu thích yên tĩnh, thường đướng bên cầu, khi đứng là đứng cả ngày. Dương Tiễn liền đứng bên cạnh nàng bầu bạn, ánh mắt thâm tình
nhìn nàng chằm chằm.
Ở một góc nào đó, hai bóng dáng một đen một
đỏ đứng nhìn họ. Cô gái áo đỏ cắn quả táo trong tay, cùi chỏ đánh ngoặt
vào người đứng phía sau.
“Lão Đại à, chàng nói xem, bọn cứ đứng ở đó cả ngày, làm sao có thể có tiến triển gì đây? Ta nhớ rõ tính tình
Dương Tiễn rất nôn nóng mà? Sao giờ lại sửa đổi tính khí, trở nên nhã
nhặn vậy?”
Lưu Quang cúi người cắn một miếng vào quả táo của nàng, nhún vai một cái tỏ vẻ không lo lắng.
“Mặc kệ hắn! Hắn thích giả bộ nhã nhặn thì cứ để hắn giả bộ. Mặc dù có chút
buồn nôn nhưng dù sao cũng không tốn thất gì. Cứ nhắm mắt làm ngơ đi.”
Tiểu Vũ nhăn mày, có chút không đồng tình với lời nói của Lưu Quang. Nàng
biết trong lòng Lưu Quang không có hảo cảm với Dương Tiễn, nhưng Bạch
Nhược vô tội mà. Hai người trải qua một phen quanh co giờ mới có thể gặp lại nhau. Nhưng Bạch Nhược lại quên mất Dương Tiễn là ai.
Mất trí nhớ. Thật sự là một căn bệnh khiến người ta vừa đau lòng vừa nhức đầu.
Nếu là người bình thường thì còn đỡ, mất trí nhớ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà
thôi. Giống như trong sinh mệnh có một cái màn trống không, chỉ cần
không cố ý suy nghĩ, không cần tò mò muốn lấp đầy khoảng trống đó thì
nhất định ngày ngày sẽ vui vẻ hạnh phúc. Thế nhưng đối với một dị vong
thì đó là điều thê lương nhất.
Giống như người chết và người sống vậy. Người chết đi chưa chắc là điều thống khổ nhất. Thường thì người
còn sống mới đáng buồn nhất. Bọn họ phải chịu đựng tất cả đau xót và mất mác.
Lưu Quang biết rõ cảm giác của nỗi đau này, bới vị hắn
chính là một ví dụ rành rành. Có trời mới biết, khi hắn cứu được Tiểu Vũ từ đáy song Vong Xuyên ra thì một câu “Ngươi là ai?” của nàng thiếu
chút nữa đã bức điên hắn.
Hôm nay hắn vén mây mờ thấy được trăng
sáng tỏ. Nếu đổi lại là người khác, hắn nhất định sẽ đồng tình sâu sắc.
Nhưng đối tượng là Dương Tiễn thì… Hừ! Đó là do hắn tự tìm! Tên khốn kia nên chịu ngược đãi thật tốt đi!
—-
Tiểu Vũ và Lưu Quang
còn đang tiến hành trao đổi ánh mắt thì một tiểu quỷ sai chạy tới. Nhìn
thấy hai người bọn họ liền cúi đầu cung kính nói, “Diêm Vương đại nhân.
Yêu quái đại ca mời ngài đến Sinh Tử Môn một chuyến.”
Lưu Quang chợt nhíu mày, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiểu quỷ sai lắc đầu, thần sắc có chút mê mang, “Yêu quái đại ca không nói.
Tôi chỉ trùng hợp đi ngang Sinh Tử Môn, yêu quái đại ca cùng quỷ quái
đại ca liền sai tôi đi báo tin cho ngài. Hình như có ai đó đang tới.”
Có người tới? Lưu Quang nghe không hiểu. Kỳ quái, rốt cuộc là ai tới chứ?
Nếu là người Thiên giới, yêu quái cùng quỷ quái sẽ biết và trực tiếp đến thông báo cho hắn. Nhưng lần này họ lại ra lệnh cho một tên quỷ sai đến báo, sợ là người tới cũng không phải là nhân vật tài giỏi gì.
Lưu Quang vẫn còn đang suy tư lo lắng người đến là ai. Tiểu Vũ ngược lại đã lên tiếng trước.
“Được, ta đi xem một chút. Dù sao ta cũng là Đại đội trưởng quản lý an ninh
của Sinh Tử Môn. Mặc dù ngày ngày trốn việc, nhưng ta vẫn có tinh thần
trách nhiệm của mình. Lão Đại cứ tiếp tục ở đây quan sát tình hình. Ta
đi xem là đại nhân vật nào tới.”
Lưu Quang nâng khóe môi lên, nha đầu này thật hiểu biết nha. Còn biết mình ngày ngày trốn việc à? Vươn
tay vuốt vuốt tóc Tiểu Vũ, muốn nói cùng nàng đi xem là ai. Đáng tiếc
chưa kịp mở miệng, đã bị Tiểu Vũ đoạt lời.
“Tốt lắm! Cứ như vậy
đi. Ta đi trước nhìn xem sau đó quay lại nói cho ngươi biết tình huống.
Nếu tới đây gây chuyện, ta liền trực tiếp đánh ra ngoài. Còn nếu là đại
nhân vật nào đó thì sẽ sai người tới cầu cứu.”
Tiểu Vũ nhìn Lưu
Quang chớp chớp con mắt trái, trong mắt thoáng qua một đạo hồng quang.
Nhìn thấy mắt phải Lưu Quang cũng thoáng qua đạo hồng quang như vậy liền vui vẻ nhếch môi cười khúc khích.
Lưu Quang lắc đầu bật cười. Thôi, tiểu nha đầu muốn náo thì cứ để nàng náo đi.
—-
Tiểu Vũ đi tới Sinh Tử Môn, vỗ vỗ vai yêu quái hỏi, “Đẹp trai, cái người tới đây đã tới chưa?”
Yêu quái quay đầu nhìn thấy Tiểu Vũ, trực giác hướng phía sau nàng tìm
kiến. Nhìn trái nhìn phải cũng không tìm được người cần tìm, không khỏi
nghi ngờ hỏi nàng, “Tiểu Vũ tỷ, lão Đại đâu?”
Tiểu Vũ nhún nhún vai, “Đang tản bộ, có gì nói với ta là được rồi.”
Yeu quái nghe xong, nghĩ lại thấy cũng đúng. Hiện tại chuyện lão Đại và
Tiểu Vũ là một cặp cũng đã công khai rồi. Tiểu Vũ liền đại biểu cho lão
Đại. Xảy ra tai họa gì, chĩ cần Tiểu Vũ làm nũng, hôn gió vài cái thì
cho dù lão Đại có giận tới đâu đều bị dập tắt.
Vươn tay chỉ hai người đang đứng cách đó không xa, yêu quái mở miệng nói, “Ừ, chính là hai người đó.”
Tiểu Vũ thuận thế nhìn qua, hai mắt liền sáng lên. Nữ tử vóc người nhỏ nhắn
xinh đẹp, uyển chuyển động lòng người, mắt ngọc mày ngài, da trắng hơn
tuyết. Giờ phút này đang ngó trái ngó phải như kiếm gì đó. Bên cạnh
nàng, một nam tử đứng yên tay ôm hông nàng. Áo choàng đen phủ kín, mày
kiếm đậm sâu, trong mắt như sao. Từ trong cơ thể phát ra cỗ khí thế bức
người, hiển rõ phong phạm vương giả.
Ai nha nha, hai người này,
nữ đẹp nam khốc. Thật xứng đôi. Tiểu Vũ hâm mộ nhìn họ, chỉ thiếu điều
chảy nước miếng, lấy máy ảnh chụp vài tấm, tiến lên xin chữ ký của họ.
“Tiểu Vũ tỷ, ngàn vạn lần đừng bị vẻ ngoài của họ mê hoặc nha.” Yêu quái nhắc nhỏ bên tai Tiểu Vũ. “Hai người bọn họ không tầm thường đâu. Nàng kia
cả người phát ra tiên khí. Ta mặc dù không thường đến thiên đình nhưng
những thần tiên ở đó ta đều đã gặp qua cũng chưa từng thấy nàng ấy. Tiên khí trên người nàng ấy lại không phải là giả, điểm này khiến ta rất
buồn bực.”
Tiểu Vũ liếc yêu quái một cái, “Đần. Nói không chừng
nàng ấy vừa mới gia nhập hàng ngũ thần tiên thì sao. Ngươi cũng đã lâu
lắm rồi không đến thiên đình, chưa nhìn thấy nàng ấy là chuyện bình
thường.”
Yêu quái mím mím môi, trong lòng thầm thì, vừa mới trở
thành thần tiên không thể nào toát ra tiên khí tinh khiết như vậy được.
Nhưng hắn biết phân rõ phải trái với nàng không có kết quả tốt cho nên
hắn cũng lười giải thích.
“Được rồi, tạm thời không nói về nàng
ta. Nhìn nam nhân bên cạnh đang ôm nàng đi. Nếu không tận mắt nhìn thấy
ta thật sự không dám tin. Một tiên, một ma vậy mà có thể ở chung một
chỗ. Chuyện lạ hằng năm đều có nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều rồi. Cặp vợ chồng tiên ma này không biết tới địa phủ của chúng ta làm gì nữa?”
Ma? Tiểu Vũ kinh ngạc trợn mắt, “Ngươi nói nam nhân kia là ma?”
Yêu quái gật đầu một cái, “Đúng vậy. Không chỉ thế hắn còn là một đại ma
đầu đấy. Không thấy trên người hắn tảm mát ra lệ khí nặng như thế sao?
Những quỷ hồn du đãng bên ngoài Sinh Tử Môn không dám lại gần hắn. Ngay
cả ta cùng quỷ quái khi mới nhìn thấy hắn cũng bị hoảng sợ. Ta hỏi cũng
không dám hỏi liền sai tên tiểu quỷ đi tìm Diêm Vương mời ngài ấy tới xử lý.”
Tiểu Vũ cau mày, níu lỗ tai của yêu quái quát, “Hai người
các ngươi đúng là không có tiền đồ? Cả nói chuyện cũng không dám nữa.
Xem ra Chung lão đại làm hư các ngươi rồi. Nên để Tiểu Hắc ca ca huấn
luyện một khóa cho lá gan các ngươi.”
Quỷ quái núp ở góc tường
giả chết, yêu quái che lỗ tai bị nhéo, miệng xin khoan dung, “Tỷ tỷ tốt
của ta, ngươi cũng đừng mắng chúng ta. Hằng ngày chúng ta mệt sống mệt
chết đúng đây canh giữ sinh hồn và tử hồn, đã đủ cực khổ. Ngươi tạm tha
cho chúng ta đi.”
Hừ! Tiểu Vũ còn muốn giảng dạy mấy câu, chợt thấy đôi ‘vợ chồng son’ hướng nàng đi đến.