Trong góc, một vị nữ tử đang ngồi. Quần áo màu vàng, khuôn mặt thanh tú. Rất
khó khiến Tiểu Vũ tưởng tượng rằng trên tay nàng thật sự nhiễm máu tươi?
Vị quỷ sai chủ quản kia mang theo Tiểu Vũ cùng Tiểu Hắc đến gần thì cô gái cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái. Cả người tản ra hơi thở lạnh
như băng. Vừa vặn đóng gói xong cái rương, để chồng chất tại trước mặt
nàng. Chỉ thấy nàng đứng lên, ôm lấy cái rương hàng hóa nhìn cũng không
nhẹ kia, hướng về phía kho hàng.
Tiểu Vũ tiến lên hai bước. ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Mị Nguyệt?”
Cô gái để ý cũng không để ý, tựa hồ không phải là bản thân. Ôm cái rương tiếp tục đi tới.
Tiểu Vũ nóng nảy, liền hai bước đuổi theo. Mở miệng nói: “Ngươi là Mị Nguyệt sao? Tướng công của ngươi đến Địa phủ tìm ngươi rất nhiều lần rồi. Lần
trước là hắn nhờ Ngũ đệ gì đó của hắn làm phép cho hắn đi đến đây, lần
này không giống lần đó, được Ngũ đệ hắn giúp đỡ, hắn liền tự sát! Xem
địa phủ của chúng ta là tửu quán”
Bước chân cô gái ngẩn ra, thần sắc rốt cuộc thay đổi. Ôm một rương hàng hóa nghiêng mặt nhìn về phía Tiểu Vũ.
“Chàng? Tới tìm ta? Hiện tại như thế nào? Chàng cũng đã chết?”
Cô gái dù chưa có nhiều động tác, nhưng không khó để nhìn ra đáy mắt nàng chứa đựng nóng nảy.
Tiểu Vũ vội vàng trấn an nói: “Không có, không có. Tướng công của ngươi mạng rất cứng. Nhất thời không chết được. Chỉ là hắn muốn ở đây hồ nháo như
vậy, nhưng mà bảo vệ không cho phép liền hoàn toàn Game Over rồi.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng cũng âm thầm nghĩ tới. Nhìn dáng dấp cô
gái này đối với tên si tình đó vẫn có mấy phần tình cảm. Vừa nghe hắn
gặp chuyện không may, vẻ mặt lập tức liền thay đổi. Ừ! Chuyện này, quả
nhiên hãy nên giúp đỡ!
Cô gái cúi đầu, tay ôm cái rương khẽ nắm chặt. Tên ngu ngốc kia! Tên ngu ngốc kia! Tại sao còn phải tìm đến nàng? Nàng đã chết rồi mà!
Tâm tình có chút kích động, trong đầu đột nhiên
nhớ tới đủ loại chuyện cũ. Nàng không uống canh Mạnh bà, không qua cầu
Nại Hà, mọi chuyện trước kia, nàng đều nhớ rõ.
Nhớ ngày đó bên bờ sông liễu xanh phất phơ, nam tử áo lục cười rất ấm áp.
Hắn nói, Nguyệt nhi, ta không như ánh mắt người đời, ta tin tưởng nàng
không phải là người xấu! Ta cưới nàng cũng bởi vì ta muốn cưới nàng.
Muốn bảo vệ nàng. Muốn chăm sóc nàng! Cho tới bây giờ thì không phải là
đồng tình, đáng thương gì. Bất kể nàng có tin hay không, tóm lại về sau
ta sẽ vẫn ở cùng với nàng. Thượng cùng bích lạ hạ hoàng tuyền*, không xa không rời, sinh tử gắn bó!
*Chú thích: câu này là trong bài thơ “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị, thường đi chung một khổ là:
“Thượng cùng bích lạ hạ hoàng tuyền,
Lưỡng xứ mang mang giai bất kiến,
Hốt văn hải thượng hữu tiên sơn,
Sơn tại hư vô phiếu miểu gian”
Dịch thơ:
“Đây chốn suối vàng, kia động biếc,
Đôi nơi mờ mịt, bặt tăm hơi.
Nghe đâu trên biển có núi tiên,
Núi ở hư vô, giữa mịt mùng”
……….
Mị Nguyệt còn đang vùi mình trong ký ức, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng nói rất nhỏ.
“Này! Đợi nghe ám hiệu của ta, ta vừa nói chạy, ngươi liền vội chạy! Không
nên quay đầu lại, đừng có chần chừ, cơ hội chỉ có một lần. Hiểu không?”
Mị Nguyệt u mê nghe, không hiểu người mặc váy hồng trước mặt rốt cuộc là
ai? Vì sao nói với nàng lời nói này? Chạy? Chạy đi thì sao? Muốn mở
miệng hỏi chút gì, nhưng thấy nàng đã xoay người hướng phía Hắc Vô
Thường đi tới, Mị Nguyệt cảm thấy không hiểu, quyết định hay là đem hàng hóa đặt vào kho hàng trước thôi.
Tiểu Vũ dạo bước đi tới trước mặt Tiểu Hắc, mặt cười hì hì nhìn hắn.
Mới vừa rồi Tiểu Hắc thức thời không đi qua, để hai người bọn họ có thể nói chuyện riêng. Giờ phút này thấy Tiểu Vũ trở lại, cho là các nàng đã nói xong, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Thế nào? Vũ nha đầu biết nữ tử này? Là
người thân thích à?”
Phi! Tiểu Vũ nhướng mắt: “Ta là cô nhi, ở đâu ra thân thích!”
Tiểu Hắc chợt gật đầu một cái: “Đó là bằng hữu của nàng?”
Tiểu Vũ vô lực vuốt vuốt ót, tạm thời quyết định không cần để ý lời ngu ngốc của Tiểu Hắc. Đột nhiên ngẩng cao đầu nâng lên nụ cười thật to, thậm
chí lộ ra hàm răng trắng noãn, cười một tiếng rực rỡ chói mắt.
Tiểu Hắc nhất thời sửng sốt, một cỗ trực giác không tốt chợt đập vào đầu.
Tiểu Vũ vỗ bả vai Tiểu Hắc: “Tiểu Hắc Hắc à, ta biết rõ bình thường ta luôn
bắt ngươi làm trò cười, đối với cuộc sống của ngươi đã tạo nên không ít
khốn nhiễu. Mặc dù đầu óc ngươi hơi vụng về, ngốc ngếch một chút, phản
ứng chậm một chút, thần kinh lớn một chút, phẩm vị kém một chút, tư duy
hơi chậm(chém, trong bản tiếng trung ghi là bạch mục, muội ko hỉu bạch
mục nghĩa là gì, ngoài nghĩ mắt trắng, thế là muội quất lun từ chậm tiêu lun T.T) một chút. Nhưng ngươi chính là có chút ưu điểm”
“Ưu điểm gì?” Tiểu Hắc nói chen vào, mặt đã tối thành một mảnh.
“Á… Cái này…” Tiểu Vũ vò đầu bứt tai, liều mạng suy nghĩ một chút. “Bắp thịt tương đối phát triển, thân thủ tương đối nhạy bén!”
Thật may là Tiểu Thôi giờ phút này không có ở đây, nếu không nhất định sẽ
bình tĩnh mà bổ sung một câu: “Ý tứ của Vũ nha đầu nói chính là ngươi
đầu óc ngu si, tứ chi phát triển. Khái quát đã xong, cám ơn”
………
Quỷ sai chủ quản bên cạnh liều mạng nhịn cười, gương mặt kìm nén đến hóa
xanh. Mắt lạnh Tiểu Hắc quét tới, mỗ quỷ sai vội vàng nghiêm túc, không
dám càn rỡ.
Tiểu Hắc cười hắc hắc, chợt giơ tay chỉ về phía sau:
“Nhìn! Bụi cơ(chỗ này muội hok bít dịch sao luôn, trong bản tiếng trung
là hôi cơ, hôi là tro/bụi, còn cơ là máy móc. Tỉ xem chỗ nào giùm muội
nha!!)!”
Thừa dịp hai người hết sức nhìn theo tìm kiếm, Tiểu Vũ động
tác lưu loát từ trên người Tiểu Hắc móc ra tấm lệnh bài kia, ngay sau đó quay người bỏ chạy.