Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 5 - Chương 1: Đừng tưởng lính gác cửa không phải là cán bộ




Kể từ khi tiểu Cẩn rời đi, cuộc sống Tiểu Vũ chỉ có thể dùng bốn chữ Nhàm chán cùng cực để hình dung.

Địa phủ khôi phục vận hành thường ngày, Ngưu Đầu Mã Diện đi câu hồn, Tiểu Hắc Tiểu Bạch theo Chung lão đại đi khắp nơi bắt quỷ. Mạnh bà vẫn như cũ ngồi ở đầu Cầu Nại Hà, cười híp mắt cho Quỷ Hồn qua đường sắp đầu thai một chén canh vong tình nóng hổi.

Tiểu Thôi cả ngày chúi đầu vào trước máy vi tính, tài vụ gần đây coi như tổn thất nặng nề.

Cửa lớn Địa phủ, là Nhị Lang thần đạp hư. Bàn ghế, là Nhị Lang thần lấy mất. Một đám quỷ sai, là Nhị Lang thần đả thương. Sửa lại những thứ này cũng phải coi là chi phí chung, muốn Thiên Đình chi trả! Còn có tội tự tiện xông vào nhà dân, tội khi dễ người dưới. Cùng với phí tổn thương thân thể của bầy quỷ, phí tổn thất tinh thần của Tiểu Vũ, phí tự do thân thể…!

Ai nha nha, công việc của hắn thật đúng là bận rộn nha. Các ngươi nói một chút coi, đầu năm nay làm thư ký dễ dàng sao? Đặc biệt còn là nam thư ký!

. . . . . . .

Tiểu Vũ vốn muốn cùng Ngưu Đầu Mã Diện đi câu hồn, nhẹ nhàng cười nhảy đến trước mặt hai người kia, nói muốn cùng bọn hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, một vị Tiểu Mã Ca lập tức nhiệt tình nói: “Tốt! Theo chúng ta cùng đi chơi! Hiện trường giết người, hiện trường tai nạn xe cộ, phanh thây, bụng nát lòi ruột, té thảm không nỡ nhìn, ngâm mình ở trong sông mắt cũng không còn. Nhưng kích thích là! Tuyệt đối không phải nhìn thấy trên điện ảnh, hiệu quả sao có thể bằng trực tiếp chân thật chứng kiến!”

Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lòng bàn chân như có dầu, trốn mất còn mau hơn thỏ.

Đồ chơi này quá máu tanh rồi, không thích hợp với nàng. Tìm người khác mang nàng đi chơi thôi.

. . . . . . .

Tiểu Vũ ở Địa phủ rảnh rỗi sáng ngời, bất tri bất giác liền lắc lư đến bên cạnh Cầu Nại Hà.

”Đến đây! Vũ nha đầu. Mau nếm thử canh vong tình ta mới nghiên cứu nấu thành, thử một chút xem mùi vị thế nào!”

Mạnh bà vừa thấy Tiểu Vũ, liền đi như bay tới. Nụ cười rạng rỡ, khiến Tiểu vũ nhất thời nổi da gà đầy người.

Trí nhớ lần ăn canh trước còn lưu lại trong đầu rõ ràng , lần này Tiểu Vũ không ngu nữa. 36 Kế, chạy là thượng sách. Phủi mông một cái, lách người chạy đi!

. . . . . .

Trong phòng khách, Tiểu Hắc Tiểu Bạch thoải mái ngồi trên ghế sa lon, nhìn dáng dấp, là đang chờ Chung lão đại cùng đi làm nhiệm vụ.

Tiến lên một phát bắt được một tay áo trắng, Tiểu Vũ cố làm bộ dáng đáng thương. “Bạch đại ca, các ngươi dẫn ta cùng ra ngoài chơi đi. Để cho ta mở rộng tầm mắt chứ.”

Tiểu Bạch rút tay về, vô lực nói: “Vũ Đại Tiểu Thư! Ngươi cũng đừng chơi chiêu này với ta. Trước kia lúc ngươi gọi ta là cái gì ca ca, kết quả của ta rất thảm! Còn nữa…, ngàn vạn lần đừng giả vờ đáng thương với ta, bộ dáng này, có thể lừa lão Đại và Tiểu Hắc ngu ngốc, đối với ta, một chút cũng không dùng được!”

Tiểu Bạch nói hết liền lắc mình đi, Tiểu Hắc đi tới, rất xin lỗi gãi gãi tai nói: “Tiểu Vũ à, không phải chúng ta không muốn dẫn ngươi đi ra ngoài, mà là lão Đại không cho phép. Hắn không muốn ngươi gặp bất kỳ nguy hiểm nào, cho nên chỉ có thể để ngươi ở Địa phủ.”

Chung Quỳ gầm nhẹ một tiếng, “Được rồi! Chúng ta lên đường!”

Tiểu Bạch đem gương bỏ vào túi, lạnh lùng bỏ ra ngoài. Tiểu Hắc vung ống khóa, hướng Tiểu Vũ bày ra một nụ cười áy náy, cũng xoay người đi ra ngoài.

. . . . . .

Hừ! Nguy hiểm nguy hiểm! Rốt cuộc có thể có nguy hiểm gì!

Tiểu Vũ thật sự là sắp hỏng mất, nàng cũng không giống một con heo lười, có thể ngày ngày nằm trên ghế salon ở thư phòng phơi nắng! Coi như hạn chế tự do của nàng, không để cho nàng rời Địa phủ, tốt xấu gì cũng nên tìm việc gì cho nàng làm một chút chứ? Đừng để nàng rãnh rỗi cả ngày như vậy nha.

Ánh mắt lâng lâng, cứ như vậy bay tới trên người một Tiểu Thôi vùi đầu tính toán gì đó.

“Tiểu Thôi ~ ngươi tính cái gì đó? Có muốn ta giúp một tay hay không?”

Tiểu vũ nhiệt tình nói, thậm chí vỗ vỗ vai Tiểu Thôi.

Tiểu Thôi ngẩng đầu, thần sắc ngưng trọng nhìn Tiểu Vũ. “Phí tổn thất tinh thần, phải đòi bọn họ bồi thường bao nhiêu tiền?”

. . . . . . À?

”Ta nghĩ ít nhất cũng phải năm con số! Dù sao bổng lộc của Nhị Lang thần cao như vậy, không bóc lột hắn cũng cảm thấy thật xin lỗi hương thân phụ lão! Đúng rồi! Phải sáu con số!”

Tiểu thôi khẳng định gật đầu một cái, vùi đầu tiếp tục tính.

? ? Tiểu Vũ không hiểu ra sao, đây là làm cái gì?

Chợt, Tiểu thôi lại ngẩng đầu lên.

” Nhị Lang thần xuống tay ác như vậy, đánh ta đứt ba cái xương sườn, Tiểu Bạch thiếu chút nữa bị hủy dung, đứa bé Tiểu Hắc kia thiếu chút nữa bị hắn đánh cho ngu! Điểm này, thế nào cũng phải đòi Thiên Đình bồi thường sáu con số! Đây chính là trắng trợn công kích người nha! Ta lần đầu được dạy dỗ hắn! Muốn hung hăng lột da hắn! Đúng! Sẽ phải sáu con số!”

Nói xong, Tiểu Thôi lại vùi đầu gõ một chuỗi con số.

Lúc này, cuối cùng cũng chú ý tới tồn tại của người khác, nghi ngờ nói: “Gì? Sao ngươi ở chỗ này? Có chuyện gì sao?”

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, xoay người rời đi.

Được rồi, nàng thừa nhận, nàng cùng Tiểu Thôi thật sự không có tiếng nói chung.

. . . . . . .

Nhàm chán, thật nhàm chán!

Tiểu Vũ càng nghĩ càng buồn bực, dứt khoát tức giận vọt vào thư phòng, muốn tìm người kia để hỏi cho ra nhẽ.

Vẫn không gõ cửa như cũ, trực tiếp đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy người trên ghế sofa kia, liền rống to.

”Lão Đại! Ngươi tìm việc gì cho ta làm chút đi! Ta thật sự rảnh rỗi không chịu nổi, ngươi có phải ép ta đi nhảy sông tự vận không!”

Lưu Quang nghiêng mặt sang bên nhìn Tiểu Vũ, thấy bộ dạng nàng phồng má khó chịu. Không khỏi nhếch môi cười.

”Vậy, nàng muốn làm cái gì? Trừ việc không thể rời khỏi Địa phủ, chuyện khác mặc nàng chọn.”

Tiểu Vũ suy tư một phen, cau mày nói: “Hình như cũng không có chuyện gì có thể làm. . . . . .”

Lưu Quang ngồi dậy, một tay nâng cằm cũng suy tư một hồi. Chợt búng tay, mở miệng nói: “Nàng thấy đi trông coi Sinh Tử Môn thế nào?”

À? Tiểu Vũ không hiểu, trông coi Sinh Tử Môn?

”Sinh Tử Môn chính là cửa lớn của Địa phủ, bình thường đều do Si Mị Võng Lượng làm thủ vệ trông coi.”

Tiểu Vũ tỉnh ngộ, kinh ngạc nói: “Vậy ý ngươi là để cho ta làm lính gác cửa? Chăm sóc cửa lớn?”

Lưu Quang lắc đầu bật cười.”Nàng cũng chớ xem thường công việc thủ vệ Sinh Tử Môn. Hồn phách ở địa phủ này, một nửa là do bọn Ngưu Đầu Mã Diện, Chung Quỳ đi thu, mà một nửa cũng là tự mình du đãng mà đến. Nhưng có nhiều hồn phách rời thân thể, cũng không phải là đã tử vong. Cho nên Địa phủ tạo ra Sinh Tử Môn, chính là vì sự khác nhau của những hồn phách chưa chết này. Công việc của yêu quái cùng quỷ quái, chính là thu tử hồn, đuổi sinh hồn. Để cho tất cả bọn họ thuộc về đúng nơi, duy trì trật tự tam giới.”

Tiểu Vũ nghe Lưu Quang giải thích, lúc này mới có mấy phần hứng thú.

”Vậy, là ta trông coi hai Tiểu Quỷ Đầu kia sao?”

Lưu Quang nhún vai, “Nàng muốn như vậy cũng được, dù sao nàng không phải là nhàn rỗi mà nhàm chán ư, không thì đi Sinh Tử Môn dạo vài vòng. Nghe nói không ít sinh hồn cho dù biết mình chưa chết, cũng không muốn trở về. Hai Tiểu Quỷ Đầu kia vì thế rất phiền não. Nàng cơ trí hơn so với bọn hắn, coi như là giúp bọn hắn đi.”

Mắt Tiểu Vũ đảo một vòng. Lính gác cửa tốt xấu gì cũng là quan nha. Hơn nữa dường như còn rất thú vị. Trong phim ảnh không phải thường có câu này sao, “Đóng cửa, thả chó!” Nàng về sau cũng có thể nói một câu như vậy.”Đóng cửa, thả quỷ!” Hắc hắc, còn rất ngầu nha.

Được rồi, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, đi làm lính gác cửa vui đùa một chút. Nếu cảm thấy không có ý nghĩa, nhiều lắm là nàng trở về phòng ngủ ngon, đến lúc đó còn xem những thứ khác chứ sao.