Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 4 - Chương 5: Dương Tiễn tức giận




Thiên Giới.

Vẫy tay ý bảo tỳ nữ lui xuống,Vương Mẫu cao hứng kéo tay Lưu Quang, dẫn hắn tản bộ xung quanh Dao Trì.

Dọc đường đi, thần sắc Lưu Quang thủy chung không được tốt,Trong lòng luôn nghĩ tới chuyện ở Địa phủ, không yên lòng cùng Vương Mẫu đi dạo xung quanh, nghe nàng nói chuyện cũng chỉ tùy ý gật đầu, lắc đầu cho qua.

Vương Mẫu biết suy nghĩ của hắn, cũng không tiện vạch trần, vẫn theo ý định ban đầu mang hắn đi ngắm các thắng cảnh trên Thiên Giới.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoáng cái đã tới trước cửa đền Nguyệt lão. Chỉ thoáng qua đã thấy Nguyệt lão một thân hỉ bào đỏ thẫm ngồi trong sân, đang nhìn cây Tình hoa đến phát ngốc.

Lưu Quang lấy lại tinh thần, có chút tò mò cất bước đi vào, há mồm hỏi:

“Nguyệt lão đầu ? Ngươi đang làm cái gì vậy ?”

Tiếng kêu bất thình lình vang lên, dọa Nguyệt lão hoảng sợ. Quay đầu nhìn lại thấy người đó là Lưu Quang, vội vàng đứng dậy như vô tình cố ý đem chậu Tình hoa giấu ở phía sau lưng.

Lại nhìn thấy người đi phía sau Lưu Quang là Vương Mẫu, Nguyệt lão vội vàng xoay người hành lễ đón tiếp. Thần sắc lập tức trở nên có chút xấu hổ cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt đảo loạn xung quanh không biết phải nói gì cho thỏa đáng. Trong lòng không khỏi suy nghĩ, Thiên Đế quả nhiên hạ quyết tâm, triệu Lưu Quang đến Thiên đình.

Lưu Quang thấy thần sắc Nguyệt lão không thích hợp, không khỏi cố ý trêu đùa:

“Nguyệt lão đầu? Ngươi hôm nay có gì đó không đúng nha? Chẳng lẽ là làm sai chuyện gì sao? Hay là buộc sai dây tơ hồng, khiến cho Tình hoa chết?

Lưu Quang chỉ là đùa vui một câu, không nghĩ tới khi Nguyệt lão nghe đến những lời ấy, trong lòng nhất thời chùng xuống. Lão cứng họng, mắt trợn trừng nhìn Lưu Quang, cả người sững sờ tại chỗ.

Khụ khụ! Ở phía sau, Vương Mẫu nhìn ra manh mối, đúng lúc này lên tiếng ho nhẹ.

Vương Mẫu tiến lên vài bước sóng vai với Lưu Quang, mỉm cười với Nguyệt lão:

“Nguyệt lão, nghe nói ngươi tinh thông kì nghệ, vừa hay Lưu Quang cũng không kém, lần này hắn lên Thiên Giới theo giúp ta giải sầu, không bằng nhân cơ hội này hai ngươi đánh một ván cờ, ngươi nghĩ như thế nào ?”

Vương Mẫu nói, nghe giống như không có gì, kì thực một bên lại ám chỉ cái gì đó với Nguyệt lão, một bên thay hắn giải vây.

Quả nhiên, lúc này Nguyệt lão mới lấy lại tinh thần, gật đầu cười nói:

“A, đúng đúng! Khó có dịp Diêm Vương đại nhân rảnh rỗi đến chơi Thiên Giới, thừa dịp này, không bằng cùng lão đánh một ván cờ đi. Chỉ không biết lão có được cái vinh hạnh đó không ?”

Lưu Quang không nghe ra huyền cơ trong lời nói qua lại của hai người, chỉ thấy Vương Mẫu và Nguyệt lão nói vậy, không khỏi nhún vai, vô vị nói:

“Được. Vậy thì đến đây đi.”

Lưu Quang không biết Địa phủ giờ này đang lâm nguy, lại càng không biết, ngay tại thời điểm hắn chơi ván cờ này, thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện làm hắn hối hận cả đời.

… .

Dương Tiễn trên Thiên Giới còn có một danh hiệu nữa, đó là Chiến Thần!

Tên cũng như ý nghĩa, đã nói lên hắn là một vị chủ thần lợi hại. Vốn nên là một vị thần vinh quang hiển hách, đi tới đâu cũng sẽ được nhận những ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Đáng tiếc trời sinh không đúng thời điểm, lại đụng độ tên sát tinh Lưu Quang này.

Kỳ thật cũng phải nói, ngoại trừ Lưu Quang ra thì thực lực của vị Nhị Lang Thần Dương Tiễn cũng không thể khinh thường. Hắn có sức mạnh vô biên, pháp lực khôn cùng, rãi đậu thành binh, thông hiểu bảy mươi hai phép biến hóa, trên trán còn có mắt thần, trong tay cầm lợi kích nặng 2 vạn 5 ngàn 2 trăm cân. Mà chuôi kích này vốn là một thần khí có lai lịch không nhỏ, nó được Nữ Oa nương nương luyện từ Thất Thải Thần thạch (loại đá 7 màu mà Nữ Oa dùng để vá trời), còn có tác dung triệu hồi Hỏa Thiên Thần khuyển.

Hôm nay ra đi vội vàng, hắn không kịp mang theo Thần khuyển. Bất quá, chỉ bằng một Nhị Lang Thần như hắn cũng thừa khả năng thu thập đám tiểu quỷ này.

Tiểu Hắc lúc này đang hưng phấn phải một quyền trái một cước nghênh tiếp đám Thiên binh, nhân cơ hội này phát tiết những uất hận lúc trước. Đột nhiên phía sau có kẻ chém tới, còn chưa kịp phản ứng, bên tai đã truyền tới tiếng Tiểu Bạch la lớn:

“Cẩn thận !”

Giây tiếp theo, thân thể hắn bị văng đi thật xa. Lực đạo truyền tới không hề nhẹ, Tiểu Hắc bay theo một quỹ đạo thẳng tắp, hướng đến vách tường, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch, nhưng cả nửa ngày sau vẫn không phản ứng lại.

Nhị Lang Thần mang đến không nhiều Thiên binh lắm, mà Quỷ Soa trấn thủ tại Địa phủ cũng không có bao nhiêu. Lực lượng đôi bên không chênh lệch mấy, giờ này đang loạn thành một đoàn mà hỗn chiến.

Dương Tiễn một tay đẩy lùi Tiểu Hắc, tay kia chậm rãi vung lên, ý bảo phe mình ngừng chiến đấu. Theo đó, Thiên binh ngoan ngoãn nghe lời, lui ra phía sau hắn, chấm dứt cùng Quỷ Soa dây dưa.

“Có chút bản lĩnh. Xem ra thuộc hạ dưới tay Lưu Quang cũng không tệ lắm, bình thường không có dịp lãnh giáo các ngươi.”

Dương Tiễn nhìn ba người Chung Quỳ, Tiểu Bạch và Tiểu Thôi đang đứng ở đối diện, hơi nhún vai nói tiếp:

“Các ngươi thấy Thiên Tôn lệnh bài còn dám cùng ta động thủ đã cho thấy các ngươi kháng chỉ không tuân theo. Ha ha, đúng thật là có chút tương tự lão Đại của các ngươi. Câu kia nói như thế nào nhỉ ? A, đúng rồi, là ‘Thượng bất chính, hạ tắc loạn!’ ”

Tiểu Bạch xem thường, bất mãn hét lên:

“Ai làm sai? Ta thấy ngươi chính là cái thứ mượn oai không biết xấu hổ! Ngươi đã từng đọc sách chưa? Muốn đánh liền đánh! Đừng đứng ở chỗ này đánh vần chữ ‘Xấu hổ’ viết như thế nào?”

Tiểu Thôi ngoáy ngoáy Bút Phán quan, bình tĩnh nói :

“Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa! Xem ra loại lưu manh đứng đối diện này, chỉ ra vẻ chứ trong bụng chả có nổi một chữ.”

“Bớt ầm ĩ đi !”

Chung Quỳ nhăn mi, trong tay sớm đã xuất ra Thiên Sư lệnh bài. Ánh mắt sáng quắc nhìn Nhị Lang Thần ở đối diện, lạnh giọng nói với Tiểu Bạch, Tiểu Thôi đứng kế bên :

“Đối phương là Nhị Lang Thần Dương Tiễn, chúng ta không thể khinh thường. Các ngươi không phát hiện vừa rồi hắn chỉ vung tay đã có thể đánh ngã Tiểu Hắc sao. Hôm nay sợ rằng đây chính là kiếp nạn của địa phủ chúng ta, ba người chúng ta liên thủ nhất định không địch lại Dương Tiễn. Chỉ có thể hi vọng kéo dài chút thời gian, lão Đại sớm phát hiện, nhanh chóng trở về!”

Tiểu Bạch, Tiểu Thôi trong lòng đều ngẩn ra, lời Chung lão đại vừa nói, chẳng phải là sẽ không qua được cửa ải ngày hôm nay sao. Hơn nữa Chiến Thần Dương Tiễn cũng không phải chỉ có cái tên. Aizz, lão đại ơi lão đại, ngươi về mau một chút đi.

Dương Tiễn cười lạnh một tiếng, đưa tay phải ra. Chỉ thấy trong tay hào quang chợt lóe, trong phút chốc đem Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nắm trong tay. Ánh sáng trắng lóng lánh phát ra, rạng rỡ lan tỏa.

Ba người Chung Quỳ cả kinh, xong rồi, Dương Tiễn nổi giận, đây là muốn cùng bọn họ thực sự động thủ.



Tiểu Vũ giờ phút này đứng ở trong kết giới, cách Dương tiễn chỉ một bức tường.

Chẳng qua Lưu Quang đã hạ Ẩn kết giới với bức tường này, lấy sức mạnh của hắn, cho dù Dương Tiễn muốn phá vỡ, cũng phải tốn không ít công sức.

Hơn nữa, trừ khi Tiểu Vũ chủ động bước ra ngoài, bằng không, chỉ cần có ngoại lực tác động lên kết giới, Lưu Quang sẽ là người đầu tiên phát hiện ra.

Tiểu Vũ đứng bên trong kết giới, hai tay gắt gao nắm lại thành quyền, nghe tiếng kêu rên cùng tiếng đánh nhau bên ngoài, lại thấy Tiểu Hắc ngất xỉu một bên, Tiểu Bạch, Tiểu Thôi cùng Chung lão đại liều mạng đánh với Dương Tiễn, trong lòng một mảnh hỗn loạn.

Không cần, không cẩn đánh. Không cẩn lại đánh!

Nàng ngồi xổm xuống, hai tay che lỗ tai, mắt nhắm nghiền lại không đành lòng nhìn tiếp. Đều tại nàng, đều do nàng không tốt, đều do nàng hồ nháo nên mới gây ra họa. Bây giờ còn liên lụy đến mọi người.

Lão đại…Lưu Quang…

Chàng đang ở đâu…

Cầu chàng, mau chóng trở về đi…