Đang lúc mọi người mắt to trừng mắt nhỏ thì có người gõ cửa phòng, bên ngoài có một người bước vào.
“Tiểu Cẩn!”
Vừa nhìn thấy người bước vào, Tiểu Vũ liền kích động. Thì ra Tiểu Cẩn cũng
từ đáy sông đi ra. Thật sự tốt quá rồi. Cuối cùng cũng có người quen
biết.
Nàng nhảy xuống giường, đấy Chung Quỳ đang đứng cản đường ra, chạy đến bên người Tiểu Cẩn. Cao hứng nắm lấy tay nàng.
Tiểu Cẩn nhìn thấy Tiểu Vũ vui vẻ, trong lòng cũng hết sức cao hứng.
“Ngươi xem ngươi kìa. Không cần phải nhảy loạn xạ lên như thế. Thân thể ngươi
vừa mới chuyển biến tốt, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều.”
Tiểu Vũ gật đầu một cái, ngoan ngoãn nghe lời. Bây giờ trong lòng nàng, Tiểu Cẩn chíng là người thân nhất của nàng.
Tiểu Thôi thờ dài một tiếng, bi thống nói, “Aizz. Thật là có dâu liền quên mẹ. Nha đầu không có lương tâm.”
Phi! Tiểu Bạch trợn trắng mắt, “Huynh đệ à, ngươi lấy cái ví dụ quỷ gì vậy
hả? Có phải gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến ngươi ngu đi rồi hay
không? Ai là nàng dâu, ai là mẹ?”
Tiểu Cẩn hướng mọi người cười cười, khẽ hành lễ nói, “Tiểu Vũ giao cho ta chăm sóc. Ta sẽ giúp nàng quen
dần với cuộc sống bây giờ, sau đó sẽ từ từ tiếp nhận các người.”
Chung Quỳ khẽ mím môi, giống như còn muốn nói gì. Chợt nghe ngoài cửa truyền đến tiếng cười ha hả.
Tiếng cười thoải mái này? Tiếng cười vô cùng đặc biệt này? Chẳng lẽ là…
Mọi người nhìn nhau ra dấu, trong lúc nhất thời liền tháo chạy. Trong phòng chỉ còn lại Tiểu Vũ và Tiểu Cẩn.
Đang lúc hai người họ hết sức nghi hoặc, cửa phòng liền mở ra. Mạnh bà cười
rạng rỡ bước vào, trong tay bưng một chén canh nóng hổi.
“Ha ha ha. Nha đầu, mau đến đây. Mau uống hết chén canh này đi.”
Cảnh tượng và người đều quen thuộc. Nhưng Tiểu Vũ thế nào cũng không nhớ ra
được bà bà có nụ cười hiền lành này là ai, gặp qua khi nào.
Nhìn
chén canh nóng hổi kia, trong lòng Tiểu Vũ nhất thời có dự cảm xấu. Cảm
giác chén canh này không thể uống, uống vào nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Chỉ là nàng không nghĩ ra được bất cứ lý do nào để không uống chén canh
này. Dù gì bà bà cũng đã lớn tuổi còn tự thân mang canh đến cho nàng.
Nàng cũng không thể nào không uống được.
Tiểu Cẩn đương nhiên không
biết uy lực của canh Mạnh bà. Nhìn thấy bát canh, liền cho rằng Tiểu Vũ
uống vào sẽ có thể bồi bổ thân thể. Liền hướng Mạnh bà nói cảm ơn, đưa
tay đón chén canh cho Tiểu Vũ.
“Nhân lúc còn nóng, mau uống đi.”
Tiểu Vũ rất nghe lời Tiểu Cẩn. Thấy nàng đưa tới, liền không từ chối. Thoáng nhíu mày, ngửa đầu uống ực một cái.
Trong thư phòng, Lưu Quang đang nằm trên ghế salon. Ngoài phòng ánh mặt trời
chiếu lên gương mặt hắn. Khóe miệng khẽ nhếch lên, mị hoặc khôn tả.
Chợt nghe thấy tiếng kêu to từ phía xa truyền tới. Nghe kĩ chính là thanh âm của cô gái được kéo lên cùng lúc với Tiểu Vũ. Mà nơi truyền đến tiếng
kêu, chính là từ phòng của Tiểu Vũ.
Hắn từ trên ghế salon bật ngồi dậy, nhanh chóng hướng phòng của Tiểu Vũ chạy tới.
Đẩy cửa ra, nhìn thấy hình ảnh một nha đầu đang nắm chặt cổ họng của mình,
nhảy loạn xạ khắp phòng, vẻ mặt tràn đầy thống khổ. Mà nữ tử áo xanh thì đang giúp Mạnh bà lau mặt, trên mặt đầy vẻ áy náy.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Lưu Quang tiến lên bắt lấy Tiểu Vũ đang nhảy loạn khắp nơi, thấy nàng không có gì đáng ngại mới thoáng an tâm.
Mạnh bà nhận lấy khăn trên tay Tiểu Cẩn, tự mình lau mặt.
“Không sao, không sao. Đại khái là Vũ nha đầu đã thật lâu không uống qua canh
của ta. Trong lúc nhất thời có chút không thích ứng ấy mà.”
Tiểu Vũ
le lưỡi, mặt đầy bi kịch nói, “Bà bà à! Cái này không phải nước canh, là thuốc trừ sâu DDVP mới đúng. Mẹ nó, mùi vị này quá đáng sợ mà.”
Lưu Quang chợt bật cười. Nhớ tới lần đầu nàng thử canh.
Cũng bởi vì một chén canh Mạnh bà mà hắn lưu nàng lại.
Thật ra có một số việc, không thể chỉ vì đã quên mà bi thương. Cứ xem nó như một khảo nghiệm của vận mạng, đổi góc độ suy nghĩ, có lẽ ngươi sẽ phát
hiện ra, sau cơn mưa cầu vồng xinh đẹp sẽ xuất hiện.