Làm việc? Tiểu Vũ khó hiểu, nghi hoặc hỏi: “Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch muốn làm cái việc gì?”
Lưu Quang khó có được yên ổn nằm xuống sô pha màu đen, sau khi gật đầu, bên tai thanh tĩnh không ít.
“Về sau a, Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch sẽ đi theo Chung Quỳ bắt quỷ. Ngươi a,
liền đi theo bên người ba người bọn họ. Cũng sẽ an toàn.”
Tiểu Vũ
hiểu rõ dạ một tiếng, tròng mắt vừa chuyển, như là nghĩ tới cái gì. Lặng yên tới gần bên sô pha, chớp ánh mắt nhỏ một cái nhìn chằm chằm xem xét Lưu Quang.
Lưu Quang bị loại ánh mắt này nhìn chăm chú có chút sợ hãi, bất giác nói: “Ngươi nhìn cái gì?”
Hắc hắc! Tiểu Vũ cười có chút tà ác, mở miệng nói: “Lão đại! Ngươi có phải
hay không bởi vì lo lắng an toàn của ta, cho nên mới thay đổi công việc
của Tiểu Hắc Tiểu Bạch, sau đó bảo bọn họ và Chung lão đại cùng nhau bảo hộ ta ?”
Lưu Quang trên mặt nổi lên ửng đỏ khả nghi, nhưng rất
nhanh liền biến mất không thấy. Ánh mắt có chút lóe ra, bỗng nhiên lớn
tiếng nói: “Ai, ai lo lắng ngươi! Ngươi tự mình rất đa tình? Bổn vương
đủ tư cách làm một thủ trưởng, quan tâm cấp dưới đó là bình thường! Đừng nghĩ cho ngươi chút ánh mặt trời ngươi liền sáng lạn! Đi đi đi! Không
có việc gì tìm Chung Quỳ tìm hiểu tương quan công việc, đừng có ở trước
mặt ta chạy qua chạy lại!”
Một đoạn hô quát này, làm Tiểu Vũ buồn bực. Không cam lòng mở miệng, xoay người đi ra. Miệng còn thì thào nói
thầm, không có thì không có thôi, làm gì dữ vậy? Thật sự là tốc độ lật
mặt như lật sách mà.
Tiểu Vũ đi khỏi thư phòng, đi vào đại sảnh. Liền nhìn thấy Chung lão đại theo cửa lớn đi đến, phía sau đi theo bốn người.
Hai đạo bóng dáng trắng đen kia, nàng tự nhiên là quen thuộc. Chẳng qua
phía sau Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch có hai gã nam tử, nàng thật đúng là
chưa có gặp qua.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc đến gần, rất là tự nhiên xoa xoa đầu Tiểu Vũ. Tiểu Hắc còn thực nhiều lời nói câu, “Tiểu Vũ a, hai
chúng ta với ngươi thật đúng là hữu duyên. Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ trở thành thành viên cùng chiến đội.”
Tiểu Vũ mỉm cười gật gật đầu, “Đúng! Đây là duyên phận trong truyền thuyết nha!”
Hai gã nam tử xa lạ kia đến gần, trong đó một người rất là sáng sủa hướng
Tiểu Vũ tự giới thiệu: “Thì ra ngươi chính là người mà Bạch đại ca cùng
Hắc đại ca thường nhắc tới Tiểu Vũ muội muội, xin chào! Ta họ Ngưu, mọi
người đều hướng ta gọi là Ngưu đầu.”
? Ngưu, ngưu đầu? (=đầu trâu )
Một nam tử xa lạ khác cũng hướng Tiểu Vũ đi tới, vươn tay giới thiệu: “Xin
chào! Ta họ Mã, mọi người đều hướng ta gọi là Mã diện!”
? Mã, mã diện? (=mặt ngựa )
Ngưu đầu nhiệt tình cười, “Từ ngày mai, ta cùng Mã diện bắt đầu tiếp nhận
cương vị của Bạch đại ca và Hắc đại ca, mọi người về sau đều là đồng sự ở Địa phủ. Còn mong các ngươi chiếu cố nhiều hơn!”
Nói xong, cùng Mã diện song song xoay người cúi đầu, làm cho Tiểu Vũ hoảng sợ.
Không thể nào? Đây là Ngưu đầu cùng Mã diện trong truyền thuyết? Thì ra cũng
không phải bộ dáng như tên kia, mà là họ Ngưu cùng họ Mã a? Chuyện lấy
tên này cũng kỳ lạ đi? Đâu có liên quan gì đến đầu? Hoặc là mặt ?
Tiểu Vũ thay đổi cương vị, tâm tình rất vui thích.
Không bao giờ quản mấy cái thảm án nữa, không bao giờ gặp trường hợp rối rắm cảm động nữa.
Tiểu Vũ trong lòng cảm thán, aizzz ~ ta quả nhiên không thích hợp hai chữ bi kịch a. Ta trời sinh chính là người của hài kịch thôi!
Xem ra, cương vị mới này nhiệm vụ tuyệt đối gian khổ hơn. Bởi vì Chung lão đại tự mình chấp hành .
Phải biết rằng Chung Quỳ Chung lão đại này, là người quản lý Địa phủ, ngoại
trừ Diêm vương, là người lợi hại nhất. Tiểu Vũ trước kia khi xem tiểu
thuyết, biết hắn là người chuyên đi bắt quỷ.
Hôm nay là ngày đầu
tiên nhận việc, cũng là lần đầu tiên nàng theo Chung lão đại còn có Tiểu Bạch Tiểu Hắc đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trong lòng sợ hãi a.
Hưng phấn nhìn hai huynh đệ quỷ quái tiếp khách ở cửa trước, gởi đi một cái
hôn gió nhiệt tình. TiểuVũ vui rạo rực theo ba người kia bước lên thang
máy.
Thang máy trong quá trình bay lên, Chung lão đại đột nhiên
trầm giọng nói: “Tiểu Vũ, cương vị này của chúng ta nhiệm vụ không thể
thoải mái so với bình thường. Ngược lại, còn có tính nguy hiểm rất lớn.
Ngươi tính tình hoạt bát hiếu động, thiếu kiên nhẫn. Đây là tối kỵ!
Ngươi nhớ lấy, sau khi ra ngoài, ngươi liền luôn luôn đi theo bên người
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc, không thể chạy loạn khắp nơi, lỗ mãng làm việc, biết không?”
Tiểu Vũ âm thầm thè lưỡi, lớn tiếng đáp lại nói: “yes sir!”
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc cùng cười, Tiểu Bạch ngạc nhiên nói: “A, ngươi còn có thể nói tiếng Anh?”
Tiểu Vũ khinh thường, ngẩng đầu nói: “Đương nhiên, ta nói tiếng Anh rất khá.”
Tiểu Hắc nghe vậy, thú vị nói: “Thật sự? Vậy ngươi nói thêm câu nữa cho ta nghe một chút?”
Tiểu Vũ thanh thanh cổ họng, lớn tiếng nói: “tnnd!” (chửi bậy đó ^^)
Tiểu Hắc ha ha một tiếng cười gượng, kinh ngạc gật gật đầu, giơ lên ngón tay cái nói: “Tốt lắm, rất cường đại!”
Tiểu Bạch từ trong túi tiền lấy ra một cái khăn tay, lau lau mồ hôi lạnh
trên trán, cảm thán nói: “Xem ra Địa phủ chúng ta, thật sự là ngọa hổ
tàng long a.”
Phịch một tiếng, phía trước phát ra tiếng vang kỳ quái
của một vật nặng ngã xuống. Tiểu Vũ nghi hoặc nhìn lại, không gian tối
om nhìn không thấy gì. Vỗ đầu, lúc này mới nhớ tới mấy ngày trước đây
vừa học pháp thuật.
Miệng mặc niệm vài câu, ngón trỏ cùng ngón
giữa bàn tay phải chụm lại, ở trước mắt vung lên. Chỉ một thoáng, tất cả trong bóng đêm, cũng thấy rõ được .
Cái này gọi là mở mắt, là một
loại phép thuật của Quỷ Hồn, có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, đồng thời cũng có thể nhìn ra hồn phách trốn ở nhân gian.
Khi còn
chưa hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chợt nghe Tiểu Bạch thực không nể
mặt hét lên: “Chung lão đại, ngươi cũng quá yếu đuối đi? Như vậy cũng có thể té ngã? Có phải hay không gần đây oan hồn nhiều lắm, khiến cho
ngươi có chút buồn bực rối rắm a?”
Chung Quỳ tức giận theo bò lên,
phủi phủi quần áo. Ho nhẹ hai tiếng nói: “Đừng nói lời vô nghĩa! Tiểu tử ngươi có thời gian rãnh, đợi lát nữa đến mặt đất, thay ta đem cái hồn
phách kia nhanh chóng thu hồi đến đây đi.”
Tiểu Bạch nghe vậy, vô vị nhún vai. Nghi vấn nói: “Là cái dạng oan hồn gì? Nam nữ ? Tra được
nguyên nhân vì sao không chịu hồi Địa phủ với ngươi không?”
Chung Quỳ khó hiểu, ngược lại nghi vấn nói: “Oan hồn là nam hay là nữ? Có quan hệ gì sao?”
Tiểu Bạch còn chưa giải thích, Tiểu Hắc một bên liền chen vào nói: “Đương
nhiên là có quan hệ ! Nếu oan hồn là nam, thật sự không cần nghĩ, chúng
ta liền dùng võ lực làm cho hắn khuất phục! Trực tiếp đánh nhau một
chút, ta cũng không tin hắn còn không ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!
Nếu là nữ tử, đương nhiên không thể đối đãi như vậy. Chúng ta sẽ hy sinh nam sắc, dụ dỗ nàng trở về !”
Tiểu Vũ ở giữa hai người giương
mắt trợn trắng, tức giận nói thầm, ngươi chém đi! Cứ việc chém! Dù sao
giết trâu không cần nộp thuế, các ngươi liền ra tay đi.