Cảnh Uyên sờ vào lồng kính mà Tào Liêm đã dùng tới ba lớp khóa cứng chắc để khóa lại, bên trong nuôi con cá Lân Hoàng độc nhất vô nhị do nhiều đội thuyền Tào gia đánh bắt suốt mấy tháng liền mới tìm được. Con cá này dài gần hai mét, tròng mắt ánh kim, vảy lấp lánh như mặt trời phát quang, vừa nhìn đã biết là cực phẩm hiếm có.
Tào Liêm hất cằm nói: "Việc ta hứa với ngươi, ta đã hoàn thành. Phần còn lại phải trông chờ vào thành ý của ngươi. Đợi đến lúc hai ta thành thân, ta tự khắc sẽ dâng cá Lân Hoàng cho ngươi."
Cảnh Uyên sớm biết Tào Liêm sẽ không ngoan ngoãn tặng không thứ giá trị như vậy cho y, vậy nên y cũng chẳng lạ lẫm gì với điều kiện này.
"Ngươi thật thích ta đến thế?"
Tào Liêm đặt tay lên vai Cảnh Uyên vuốt ve: "Trong mắt của Tào Liêm ta, ngươi chính là tất cả."
Cảnh Uyên nhạo báng nói: "Được, ta sẽ thành hôn với ngươi."
Tào Liêm ngạc nhiên vì Cảnh Uyên nhận lời quá nhanh, nhưng nghĩ kỹ lại thì y cũng không trông chờ Cảnh Uyên sẽ từ chối mình. Tào Liêm có phần kích động nói:
"Ta chờ lời này của ngươi, chờ rất lâu rồi. Nhưng mà, chúng ta nên làm rõ một việc trước. Ta nghe nói ngươi đang có hứng thú với một tiêu sư. Dù là thật hay giả, ta không muốn nhìn thấy hắn xuất hiện ở Vu Hàm Cung nữa. Tiễn hắn đi."
"Tiễn hắn? Ý ngươi là sao?" Cảnh Uyên cười nhàn nhạt hỏi.
"Cảnh Uyên, ngươi đừng đùa ta. Giết người là sở trường của ngươi mà."
"Ra vậy. Nếu ta không đồng ý?"
"Vậy thì phải xem ngươi cần đôi chân hơn hay là cần hắn hơn?" Tào Liêm tự ỷ đang nắm thế thượng phong, không việc gì phải nhẫn nhịn Cảnh Uyên. Cảnh Uyên không thèm đôi co với y, gạt tay y ra khỏi vai nói: "Ta tự có chủ ý."
"Nếu ngươi không làm, ta sẽ làm thay ngươi."
Cảnh Uyên không chút nao núng: "Tùy ý ngươi đi."
Cảnh Uyên trở về Vu Hàm Cung, vốn chỉ là ngẫu nhiên đi lướt qua phòng Lãm Bân nhưng Nhan Duật vừa trông thấy Cảnh Uyên liền giật mình, cúi đầu xuống dạy Lãm Bân thổi tiêu tiếp và vờ như chẳng thấy gì. Trên thắt lưng của y vẫn giắt cây tiêu cũ.
Tầm trưa, buổi học kết thúc. Nhan Duật rời khỏi phòng Lãm Bân liền đụng mặt Cảnh Uyên. Hắn nghĩ trời muốn diệt đường của hắn mà không hề biết Cảnh Uyên đã cố tình đợi hắn từ lâu.
"Nhan Duật, ngươi khó chịu khi gặp ta sao?"
Nào chỉ là khó chịu? Hắn còn lo sợ như gặp phải ma. Nhan Duật cười giả lả: "Không có."
"Tâm tư của ngươi đều hiện rõ trên mặt cả rồi. Từ sau khi ta nói thích ngươi, ngươi luôn cố tình tránh mặt ta. Đi đường nếu thấy ta cũng sẽ rẻ sang hướng khác. Ta đáng sợ đến mức đó?"
Nhan Duật cứng miệng. Nếu hắn bị vạch trần rồi thì còn sợ gì nữa mà không nói thẳng ra luôn? Dù sao cứ cái tình hình này thì hắn sống vất vả quá.
"Cảnh Uyên, không phải ngươi đáng sợ mà là ta không dám trèo cao. Ta vốn chỉ là một người bình thường, không có hoài bão lớn lao gì, thanh thản sống qua ngày với ba bữa cơm no bụng là đủ. Ta đến Vu Hàm Cung này đã là điều bất thường nhất rồi, cho dù trước đó có nằm mơ trăm lần thì ta cũng chưa từng mơ tới chuyện này. Tâm ý của ngươi ta rất cảm tạ nhưng không đón nhận nổi. Nói thật, từ ngày đến Vu Hàm Cung, ta ăn ngủ đều không được ngon như trước. Bân Bân đã thổi tiêu tiến bộ hơn nhiều. Ta tài thô học thiển, cũng chẳng biết phải dạy nó gì nữa. Vì vậy..."
Cảnh Uyên cướp lời hắn: "Ngươi muốn rời đi?"
Nhan Duật hít sâu, lấy hết dũng khí ra gật đầu. Hắn nói dài như vậy nhưng kết luận lại thì chỉ có ý nghĩa ngắn gọn ấy. Nếu không đi lúc này, sợ rằng về sau càng khó đi hơn. Hắn không ghét bỏ Cảnh Uyên. Đối diện chân tâm mà nói, một kẻ tầm thường không chút tiền đồ như hắn được đại mỹ nam, đồng thời là cung chủ đại nhân như Cảnh Uyên để mắt tới là vinh hạnh không biết đã tu được từ bao nhiêu kiếp. Cảnh Uyên còn là người đầu tiên cho hắn nếm trải mùi vị được tỏ tình là như thế nào, điều mà hắn cứ ngỡ cả cuộc đời này cũng không có cơ hội biết qua. Tuy nhiên, khoảng cách giữa họ quá lớn rồi. Hơn hết, hắn cho rằng Cảnh Uyên chỉ là si mê nhất thời. Hắn đã từng hỏi trời, hỏi đất, hỏi bản thân trăm ngàn lần nhưng lại không tìm được trên người có điểm tốt nào khiến cho y yêu thích.
Cảnh Uyên vịn tay vào thành xe lăn, các ngón tay mơ hồ bóp chặt vào nhau: "Lát nữa ta bảo Bạch Cơ mang tiền công đưa cho ngươi rồi tiễn ngươi đi." Cảnh Uyên nói xong thì quay đi.
Nhan Duật đứng lại một mình hụt hẫng. Hắn còn tưởng Cảnh Uyên sẽ nói mấy lời giữ chân hắn hay đại loại như thế, nào ngờ còn lạnh lùng hơn cả hắn, bỏ đi không thèm ngoảnh lại cái nào. Nhan Duật có chút không thích ứng kịp sự bẽ bàng này, nhưng sau đó hắn tự thuyết phục bản thân. Cảnh Uyên hành xử như vậy mới tốt. Hắn đã từ chối y, lẽ nào còn trông đợi y bám chặt lấy hắn không buông? Những kẻ như hắn, Cảnh Uyên muốn bao nhiêu mà chẳng có?
Nhan Duật thu dọn xong hành lý thì ôm chậu hải đường theo Bạch Cơ rời khỏi Vu Hàm Cung. Trên đường, Nhan Duật thấy Hắc Anh đang chỉ đạo cho mấy người hầu treo đèn đỏ và hoa lụa khắp nơi. Hắn hỏi Bạch Cơ đi bên cạnh: "Vu Hàm Cung sắp có hỉ sự gì sao?"
Bạch Cơ cười gật đầu: "Cung chủ sắp thành hôn. Thật tiếc là Nhan công tử không đợi được đến lúc đó uống rượu mừng mà đã đi sớm thế này."
Nhan Duật đột nhiên thấy chua xót trong lòng, lát sau lại chậm rãi nở ra một nụ cười khô khan: "Ta vui mừng thay cho Cảnh Uyên."
Kết cục này có gì không tốt? Hắn và Cảnh Uyên gặp gỡ quá nhanh, cũng không lưu lại ký ức sâu đậm gì cho nhau, giờ đây ai đi đường nấy chính là mỹ mãn rồi. Nếu có một điều khiến cho hắn buồn bã, thì đó chính là việc vừa có người nói thích hắn, hắn còn chưa kịp tận hưởng cảm giác ngọt ngào này bao lâu thì đã phải tỉnh mộng, bởi người kia sắp cùng một kẻ khác giao bái thiên địa. Số phận của hắn đúng là đen đủi quá thể.
Bạch Cơ rút ra một cây pháo nhỏ đưa cho Nhan Duật: "Cung chủ dặn dò khi nào Nhan công tử nhớ Bân Bân thì hãy mở cây pháo này ra, sẽ có người đến đón công tử vào Vu Hàm Cung."
Nhan Duật gật gật, nhét cây pháo vào tay áo. Bân Bân dễ thương như vậy. Hắn không chào tạm biệt nó thì thấy có lỗi, nhưng đến chào sợ rằng không kìm nén được, lại chẳng muốn đi nữa.
Nhan Duật được xe ngựa của Vu Hàm Cung hộ tống về tận nhà. Con gái thứ hai của đại nương trông thấy cỗ xe ngựa hoa lệ, lại từng nghe đại nương nói lần trước Nhan Duật về nhà cũng ngồi trên một cỗ xe ngựa rất đẹp, thầm nghĩ chắc là Nhan Duật phát tài rồi. Nàng lân la ra gọi: "Duật ca, huynh về đấy à?"
Nhan Duật đi đường xa mệt mỏi, hơn nữa cũng không thích tính cách cô gái này nên ậm ừ rồi bước thẳng vào nhà. Hắn đặt cây hải đường xuống chỗ dễ nhìn, vươn vai hít thở không khí tự do. Vu Hàm Cung lộng lẫy sa hoa mấy cũng không sánh được cái chòi nhỏ của hắn. Ở nơi đây, hắn thích làm gì thì làm, không cần nhìn sắc mặt ai khác để sống.
Nhan Duật nghỉ ngơi mấy ngày, đếm lại số tiền công mà hắn kiếm được. Cảnh Uyên trả cho hắn rất hậu, với khoản này dư sức cho hắn ăn sung mặc sướng trong suốt cả năm. Thế nhưng, an nhàn ở nhà cả năm thì hắn biết làm gì đây? Hắn vẫn nên đi kiếm một công việc cho qua thời gian.
Nhan Duật đi đến tửu lâu từng làm tiêu sư, năn nỉ ông chủ cho hắn quay lại. Ông chủ rất tức tối vì lần trước hắn bỏ việc không nói câu nào, ý muốn đuổi thẳng, nhưng khi nghe nói hắn đồng ý giảm một nửa tiền công thì đổi thái độ, liền thu hắn vào làm.
Sau buổi làm, Nhan Duật đang định về nhà, khi bước xuống cầu thang nghe giọng của một lão thuyết thư mới đến oang oang kể:
"Tử Bất Minh lại giết người. Quả đúng là Diêm Vương canh ba gọi tên ngươi thì ngươi không thể sống tới canh tư. Đường đường là ngự sử đại nhân Dương Lập, binh lính canh gác nhiều không kể hết, vậy mà Tử Bất Minh vừa ra tay, đã đem cả phủ ngự sử tắm trong biển máu. Nghe đồn lần hành động này chỉ có bảy người thôi. Đáng nói nhất là..."
Lão thuyết thư dừng lại hớp ngụm trà, rung đùi cố ý kéo dài thời gian. Nhan Duật bước trở lại lầu căng tai ra nghe. Lão thuyết thư nói:
"Viên ngự sử này bị giết bằng cách thức không ai ngờ tới được, khắp người đầy kim châm. Ngỗ tác nói có tổng cộng hơn năm mươi cây kim được rút ra từ người y, vừa rút xong thì cả xác viên ngự sử biến thành cái tổ ong sống."
Tất cả người nghe đều kinh tâm hít hà. Nhan Duật cũng bị hù bàng hoàng một phen. Hắn tự hỏi phải chăng là do Cảnh Uyên ra tay.
"Tử Bất Minh lộng hành như thế, sao đến giờ vẫn chưa có ai diệt trừ bọn họ?" Một nhân sĩ giang hồ đập tay đứng lên khỏi bàn hỏi.
Lão thuyết thư rúng động, vội giơ tay ra nói: "Vị đại hiệp này chớ nên nói càn. Ai cũng biết Tử Bất Minh đáng sợ ra sao, lão đây già cả rồi, không dám luận bàn chuyện này."
Lão thuyết thư nhanh chóng đổi sang một đề tài khác. Nhan Duật thất thểu bước xuống lầu. Tử Bất Minh đáng sợ. Vu Hàm Cung đáng sợ. Ngài cung chủ đại nhân kia cũng đáng sợ. Nếu như mọi thứ đều đáng sợ, vậy tại sao khi hắn rời xa rồi lại có cảm giác lạc lõng?
Nhan Duật tự đánh vào đầu mấy cái. Hắn đã trở về với cuộc sống mà hắn mong muốn, thế thì không nên suy nghĩ lung tung gây thêm chuyện làm gì. Hắn nhanh chân chạy đến cửa hàng bánh hấp. Đang lúc chờ người chủ gói bánh, chợt nhìn thấy ở quầy son phấn lân cận có người nam nhân mua son phấn tặng cho ý trung nhân. Nhan Duật lúc này mới sực nhớ ra một chuyện. Khi gói ghém đồ đạc rời khỏi Vu Hàm Cung, hắn đã để quên cây tiêu mà Cảnh Uyên tặng trên bàn.
Nhan Duật cắn ngón tay. Hắn không phải sợ mất cây tiêu, mà là sợ bị Cảnh Uyên phát giác rồi lại tức giận với hắn. Bất quá, Nhan Duật tự trấn an chính mình. Cảnh Uyên đang lo chuẩn bị hôn lễ, sẽ chẳng có tâm tình đâu mà quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt này. Nhan Duật cầm lấy bọc bánh hấp rồi ung dung đi thẳng về nhà.