"Biểu đệ của ngươi và Cảnh Uyên là chuyện thế nào?" Nhan Duật có chút không thoải mái hỏi.
Công Tôn Ngạc bắt đầu kể: "Dịch Ngung vốn là người văn võ toàn tài, tính tình phóng khoáng, căm ghét cái ác như thù. Năm đó sau khi bị tật ở chân, tên Cảnh Uyên đó lạm sát người như rơm rạ, chỉ cần để hắn nghe thấy những lời nhạo báng về kẻ tật nguyền, thì cho dù không phải ám chỉ hắn như trang chủ của Thiên Hương Sơn Trang, hắn cũng sẽ giết không tha mạng nào. Chính đạo võ lâm cực kỳ phẫn nộ trước hành động này. Dịch Ngung được bọn họ cử đi giết Cảnh Uyên bằng cách giả làm người gửi thiếp mua mạng tới Tử Bất Minh, dụ Cảnh Uyên ra gặp mặt. Không ngờ được, Dịch Ngung vừa gặp Cảnh Uyên đã nhất kiến chung tình, sau đó phản bội cả chính đạo để được ở bên hắn. Phụ thân tức giận giam cầm Dịch Ngung lại. Ta lúc đó đã lén thả Dịch Ngung ra, vì nghĩ rằng yêu thích một người thì có gì sai? Một tháng sau ngày đó, Dịch Ngung gửi về một phong thư, phong thư viết Cảnh Uyên hứa hẹn một đời một kiếp ở bên y nhưng đều là lợi dụng y, thậm chí còn có ý định giết y. Y trốn khỏi Vu Hàm Cung, đau khổ tột cùng, chỉ muốn lánh xa thế tục, phiêu bạt thiên nhai, kể từ đó không còn tung tích."
Nhan Duật đăm chiêu nghĩ ngợi rồi nói: "Tuy rằng Cảnh Uyên đúng là hành xử lãnh khốc, nhưng ta không cho rằng y sẽ lợi dụng tình cảm của người khác. Phải chăng trong chuyện này còn có khúc mắc gì khác?"
Công Tôn Ngạc không kích động như lần uống say trước đây, chỉ khẽ thở dài: "Tiểu Duật, người trong cuộc thường mù quáng, giống như Dịch Ngung năm đó, ai có nói gì thì vẫn muốn ở bên cạnh Cảnh Uyên, che chở hắn. Ngươi hiện tại cũng chính là như vậy, không hề khác biệt."
Một lời thức tỉnh người trong mộng. Nhan Duật tự cười chính mình. Cũng có thể là do hắn mù quáng thật. Hắn vốn dĩ cũng không dám tự nhận là thấu hiểu Cảnh Uyên.
Cuộc trò chuyện còn chưa xong thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng tranh cãi inh ỏi. Nhan Duật và Công Tôn Ngạc cùng mở cửa ra xem, thấy toán người của Tào gia đã tìm đến, đang đi khắp nơi lục soát. Lão bản cố can ngăn họ đừng làm ảnh hưởng tới khách trọ của ông.
"Người đến trước sau cũng phải đến." Công Tôn Ngạc rút kiếm ra khỏi vỏ, trấn an Nhan Duật. "Tiểu Duật yên tâm, chỉ vài người này không làm khó được ta. Lát nữa ngươi theo sát bên ta đừng rời."
Công Tôn Ngạc xông ra ngoài. Đám người của Tào gia trông thấy hắn liền e dè thụt lùi, bất quá người cầm đầu không dám trái với chỉ ý bên trên, đành phất tay ra hiệu cho cả bọn cùng tiến lên. Thế nhưng, Công Tôn Ngạc chưa kịp làm gì họ thì người của Vu Hàm Cung lại đến, không cần nói lời nào đã lao vào tàn sát lẫn nhau với người của Tào gia. Công Tôn Ngạc cảm thấy ngao cò tự tranh nhau, không còn lúc nào thích hợp hơn để trốn đi, bèn vận khinh công kéo tay Nhan Duật cùng phóng xuống lầu.
Cả hai chưa kịp ra tới cửa, Cảnh Uyên đã đẩy xe lăn vào, theo sau còn có Xích Linh và Bạch Cơ. Người của Tử Bất Minh sau khi dọn dẹp bọn Tào gia liền đứng thành hàng dài trên lầu, chờ đợi Cảnh Uyên ra lệnh tiếp.
Công Tôn Ngạc sợ Nhan Duật gặp nguy hiểm nên chủ động đứng chắn phía trước. Y đã có lỗi với Nhan Duật một lần, không thể tiếp tục mắc phải sai lầm của quá khứ.
Cảnh Uyên nhìn thấy hành động này, chỉ cười mai mỉa: "Nhan Duật, ngươi nói thích ta nhưng hết lần này đến lần khác để ta bắt gặp ngươi ở cùng một nam nhân khác, thân thân mật mật đến độ che chở nhau thế này. Ngươi nói, ta làm sao tin tưởng được ngươi đây? Chi bằng ngươi thành thật bảo muốn trốn chạy cùng hắn, chưa chừng còn dễ tin hơn."
Nhan Duật muốn mở miệng thanh minh nhưng chưa thể nói gì đã bị Công Tôn Ngạc cướp lời: "Tiểu Duật cũng chẳng là gì của ngươi, ngươi có quyền gì quản hắn đi hay ở cùng ai?"
"Ra là một tên tiểu tử ngu ngốc. Hắn vẫn chưa nói cho ngươi biết hắn đã gả cho ta rồi sao?"
Công Tôn Ngạc kinh ngạc, quay lại nhìn Nhan Duật như để xác minh. Nhan Duật không biết phải nói sao cho đúng. Hắn bị ép gả trong tình trạng không thể kháng cự, nhưng người ép hắn lại là người hắn thích, cũng không hoàn toàn là một loại ghét bỏ, mặc dù hắn quả thật có giận, giận Cảnh Uyên không tôn trọng suy nghĩ của hắn.
Công Tôn Ngạc thấy Nhan Duật im lặng cũng đoán được tám, chín phần, bất lực nói: "Ngươi thế mà còn ngốc hơn cả Dịch Ngung."
Cảnh Uyên không còn mấy kiên nhẫn để đôi co qua lại, vươn tay gọi: "Nhan Duật, về đây!"
Nhan Duật nghĩ Cảnh Uyên đã tìm tới, vô phương trốn đi. Nếu cứ dùng dằng mãi một chỗ, chỉ làm liên lụy cả Công Tôn Ngạc. Hắn nhấc chân định bước lại, liền bị Công Tôn Ngạc nắm tay áo giữ chặt: "Đừng đi. Nếu bây giờ ngươi đi thì không thể quay đầu được nữa."
Nhan Duật thoáng do dự. Công Tôn Ngạc nói đúng. Vu Hàm Cung canh gác cẩn mật như thế, hắn trốn được một lần chỉ nhờ vào may mắn, mà may mắn chắc chắn sẽ không đến lần thứ hai.
Cảnh Uyên chau đôi mày cong: "Công Tôn Ngạc ngươi nên biết tự lượng sức, bằng không đừng trách sao con đường xuống hoàng tuyền lại ngắn như vậy?"
"Mạng thì có sẵn đây. Nếu giỏi ngươi tự đến mà lấy." Công Tôn Ngạc không mảy may khiếp sợ, ngược lại còn lớn giọng thách thức.
Xích Linh tức tối xen ngang: "Thứ tầm thường như ngươi cần đến cung chủ bọn ta ra tay sao? Chỉ một mình ta đã đủ lấy mạng ngươi rồi." Vừa nói, y vừa cầm song thích lao ra. Công Tôn Ngạc liền vung kiếm tiếp chiêu, Nhan Duật muốn cản cũng cản không được.
Song thích và trường kiếm đều có chỗ lợi hại riêng, càng đánh càng khó phân thắng bại. Xích Linh so về thể lực dũng mãnh hơn Công Tôn Ngạc, nhưng lại không nhanh nhẹn bằng, đánh một lúc thì thấm mệt. Công Tôn Ngạc thừa cơ công kích tới, chiếm thế thượng phong, đẩy Xích Linh lui xa một đoạn. Cảnh Uyên lên tiếng: "Đủ rồi!"
Xích Linh hổ thẹn lui về bên cạnh y, mặt mày xám xịt nói: "Cung chủ, là lỗi của ta."
"Thua rồi thì thôi, có gì phải khó chịu? Người luyện võ nào mà chưa từng thua qua trăm trận trước khi thành cao thủ. Bạch Cơ, ngươi lên dạy dỗ hắn."
Bạch Cơ khó xử bước ra. Nếu hôm nay Công Tôn Ngạc chết tại đây, chỉ càng khiến cho mối quan hệ giữa Cảnh Uyên và Nhan Duật thêm xấu đi. Cảnh Uyên đang tức giận nên bất chấp hậu quả. Nàng không thể biết là gây hại cho Cảnh Uyên mà vẫn nhắm mắt làm ngơ được, bèn nói:
"Công Tôn công tử, chuyện đi hay ở nên để Nhan công tử quyết định. Công tử là người ngoài, miễn cưỡng xen vào không phải là quá cưỡng từ đoạt lý sao?"
Nhan Duật nghe ra Bạch Cơ đang cố tình nhắc nhở hắn. Hắn có ngốc mấy cũng hiểu được không nên khiến Cảnh Uyên càng tức giận hơn nữa.
"Chúc Dung, đừng đánh nữa, để ta đi."
"Ngươi điên rồi? Đừng vì vài lời của cô ta mà dao động. Ta không sợ bọn họ."
"Khẩu khí lớn thật. Xem ra phải dạy dỗ cho công tử thế gia như ngươi biết trời cao đất rộng là gì."
Cảnh Uyên nhổm dậy từ xe lăn, lườm qua Bạch Cơ vì cho rằng nàng quá nhiều lời. Y tiến đến chỗ Công Tôn Ngạc. Công Tôn Ngạc kinh ngạc tột cùng: "Chân ngươi...?"
"Thay vì có thời gian lo chuyện của ta, thì tự lo cho chính ngươi đi." Cảnh Uyên khinh thường nói.
Công Tôn Ngạc lấy làm tức tối, ăn nói không khách khí: "Lấy vũ khí của ngươi ra."
"Ta không cần vũ khí, tay không đã đủ đánh thắng ngươi rồi."
"Ngươi xem ta là con nít ba tuổi?"
"Đấy là tự ngươi nói."
Công Tôn Ngạc hừ lạnh, cầm kiếm lao tới. Cảnh Uyên lúc nãy từng xem qua cách đánh của y. Kiếm thuật đúng là có phần tinh vi, nhưng nôn nóng hiếu thắng, chỉ giả vờ tránh né vài chiêu là Công Tôn Ngạc đã gấp gáp đánh bừa, quyết dồn Cảnh Uyên vào tử địa. Cảnh Uyên dùng tay không tiếp lưỡi kiếm rồi bẻ cong, lưỡi kiếm gãy phập. Y dùng phần kiếm gãy phóng vào cổ Công Tôn Ngạc. Công Tôn Ngạc khiếp vía một phen, ngửa cổ ra sau tránh né, lại bị Cảnh Uyên chưởng tới, ngã xuống đất trọng thương thổ huyết.
Cảnh Uyên vung tay định kết liễu Công Tôn Ngạc nhưng Nhan Duật đột nhiên chạy vào, đứng trước mặt y giơ hai tay sang ngang ngăn cản: "Cảnh Uyên, đừng mà!"
Cảnh Uyên thu tay, giũ giũ tay áo, yên lặng không nói gì. Nhan Duật cảm thấy khi y thế này lại càng đáng sợ hơn. Hắn cố gắng giải thích: "Ta chỉ tình cờ gặp Chúc Dung. Y thấy ta bị truy bắt nên mới ra tay giúp đỡ, ta..."
"Ta không muốn nghe. Ngươi về hay không về?" Cảnh Uyên lạnh nhạt ngắt lời hắn.
"Ta theo ngươi. Tha cho Chúc Dung."
"Không được! Người đắc tội với Tử Bất Minh chỉ có con đường chết." Cảnh Uyên cứng rắn nói, không chừa lại một tia tình cảm nào cho Nhan Duật thương lượng.
Công Tôn Ngạc dù thua cũng không muốn chịu nhục: "Tiểu Duật, đừng van xin hắn. Ta sẽ không vì tính mạng này mà luồn cúi trước kẻ khác. Có chết cũng phải chết vinh quang."
Cảnh Uyên xô dạt Nhan Duật ra, định hạ thủ nhưng không biết từ đâu chợt vọng lại tiếng đàn cầm. Cảnh Uyên nghe xong liền kinh động, rút tay lại, dừng một lúc im lặng rồi nói với Công Tôn Ngạc: "Cố nhân muốn ta giữ mạng cho ngươi. Ta nợ y, xem như lần này trả lại y. Về sau đừng để ta gặp ngươi lần nào nữa, bằng không, kể cả khi y xuất hiện thì cũng không cứu nổi ngươi."
Cảnh Uyên kéo tay Nhan Duật bỏ đi, toàn bộ người của Vu Hàm Cung cũng theo sau. Công Tôn Ngạc ngơ ngác không hiểu gì, nghĩ xong chợt biến sắc: "Dịch Ngung, lẽ nào là đệ?"