Công Tôn Ngạc đi thăm người sư đệ ở Trấn Oai tiêu cục, Nhan Duật từ chối đi cùng nên dạo quanh mấy quầy hàng nhạc cụ nhờ sửa lại cây tiêu của hắn. Tình hình là hôm trước quan binh lùng bắt thổ phỉ trên núi, đám thổ phỉ chạy trốn vào thành, lúc quan binh đuổi theo gây ra một trận hỗn loạn lớn. Nhan Duật và Công Tôn Ngạc đúng lúc có mặt, Nhan Duật còn bất cẩn bị đám người chạy loạn xô ngã, làm rơi cây tiêu ra đất, trầy xước không nhẹ. Hắn nghĩ cây tiêu này đã theo hắn lâu như vậy, không đành tâm vứt bỏ, mong là sửa được phần nào.
"Công tử, cây tiêu này đã cũ lắm rồi, chi bằng công tử thay cái mới đi. Ở chỗ ta cũng có vài cây tiêu tốt." Chủ quầy xem xong thì lắc đầu trả cây tiêu lại cho Nhan Duật và nói.
Nhan Duật ủ rũ từ chối. Hắn nhìn lên cao, trời cũng đã quá trưa, bèn quay lại quán trọ. Công Tôn Ngạc vẫn chưa trở về, Nhan Duật đói bụng không đợi y nổi nên gọi tạm vài món ăn ra bàn. Đang lúc nhai chân giò nóng hổi, ngẫu nhiên ngó quanh quẩn, hắn chợt giật mình khi phát hiện cách một chiếc bàn ở phía trước mặt, Cảnh Uyên đang ngồi trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhan Duật quên cả việc nhai tiếp, cơ hàm cứng đờ lại, trái tim đập phập phồng. Tại sao Cảnh Uyên lại có mặt ở đây? Hắn phải làm sao bây giờ? Có nên qua đó chào hỏi Cảnh Uyên hay giả vờ như chẳng nhìn thấy gì?
Khi Cảnh Uyên thu hồi ánh mắt quay vào trong quán, Nhan Duật đột nhiên sợ hãi, cúi gầm mặt xuống bàn. Tiếp đó, từ dưới lầu, Bạch Cơ dẫn theo hai nữ tử mặc bạch y tiến lên, lại gần chỗ Cảnh Uyên. Lúc ngang qua bàn của Nhan Duật, Bạch Cơ lén viết nhanh một chữ gì đó rồi đi tiếp. Nhan Duật ngồi ngẩn ngơ một hồi mới hiểu ra Bạch Cơ viết chữ "đi." Đi? Hắn tự hỏi lẽ nào Bạch Cơ muốn hắn chủ động đi chào Cảnh Uyên trước.
Ở chiếc bàn phía xa, Cảnh Uyên chỉ liếc nửa mắt nhìn hai nữ tử bạch y hỏi: "Trang chủ của các ngươi đâu?"
Hai nữ tử cúi chào Cảnh Uyên rồi một trong số đó đáp: "Trang chủ nói chốn này đông người, không tiện ra mặt, mời ngài đến Thiết Diện Trang hội ngộ."
Cảnh Uyên hớp một ngụm trà, an nhàn nói: "Nếu hắn không muốn đến, thì bảo với hắn rằng từ nay về sau không cần đến nữa."
Cảnh Uyên vừa dứt lời, từ dưới lầu bỗng vang lên một trận cười sảng khoái. Một thân nam tử vận cẩm y trang nhã, thắt lưng đeo ngọc bội leng keng, tay cầm quạt lông công màu tía không nhanh không chậm bước lên. Mọi người có mặt trong quán trọ đều nhất loạt sửng sốt, có người còn đứng lên hành lễ với y. Y xua tay nói: "Không cần đa lễ, hôm nay ta đến đây chỉ để gặp bạn thôi."
Nhan Duật không rõ người đến lai lịch ra sao mà có uy thế đến vậy, liền nghe được ở chiếc bàn cạnh bên, một nhân sĩ giang hồ hỏi nhỏ người bạn đi chung: "Đó là ai vậy?"
"Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói đến? Trong giang hồ có tam đại thế gia tuyệt nhiên không thể đắc tội. Một là Cảnh gia cai quản tổ chức sát thủ đứng đầu giang hồ Tử Bất Minh. Hai là Tào gia quản lý toàn bộ đội thuyền thông thương trên biển. Và ba chính là Nghiêm gia sở trường về chế tạo những loại binh khí có một không hai trong thiên hạ. Người vừa đến chính là Nghiêm tam công tử Nghiêm Bội Lăng, đồng thời là trang chủ hiện tại của Thiết Diện Trang. Ở Hà Nam này có thể nói, hắn chính là hoàng đế, không ai dám đắc tội."
Vị nhân sĩ giang hồ kia gật gật như đã hiểu. Nhan Duật nghe mà lạnh cả sóng lưng. Chuyện giang hồ đúng là nhiều rắc rối, gì mà tam đại thế gia, gì mà Thiết Diện Trang trang chủ, hắn đều chưa từng biết đến.
Nghiêm Bội Lăng có vẻ không thích một nơi tầm thường như quán trọ này, soi mói cả buổi mới miễn cưỡng ngồi xuống ở phía đối diện với Cảnh Uyên.
"Sao nhất thiết phải hẹn ở nơi này? Ngươi đến chỗ ta chẳng phải càng tốt hơn sao?" Nghiêm Bội Lăng phe phẩy chiếc quạt lông công nói.
"Tào Liêm có đến chỗ ngươi chưa?"
Nghiêm Bội Lăng cười cười: "Đến rồi, làm ầm cả ngày mới chịu đi, nói rằng ngươi thất tín với hắn."
"Đó là lý do ta không đến chỗ ngươi, lỡ như hắn còn ở đó chẳng phải là đụng mặt nhau sao?"
"À, tên đó đúng là vừa phiền phức vừa dai dẳng. Nếu ta là ngươi, ta đã toại nguyện cho hắn từ lâu rồi. Dù sao ai bảo lấy hắn rồi thì không thể lấy thêm người khác? Cứ cho hắn một danh phận để hắn bớt kiếm chuyện là được rồi."
"Đừng nói nhảm nữa. Thứ ta cần ngươi có mang đến không?"
"Ngươi đoán xem." Nghiêm Bội Lăng gập quạt lại rồi moi từ trong tay áo ra một bao da đẩy sang chỗ Cảnh Uyên. "Ta đã dùng loại huyền thiết tốt nhất để làm ra số kim châm này. Bộ kim châm bằng vàng của ngươi không phải là báu vật hiếm có rồi sao, vì sao còn muốn ta phải làm thêm một bộ khác nữa?"
Cảnh Uyên mở bao da, sờ lần lượt từng cây kim châm, xem xét tỉ mỉ xong nói: "Lần trước trong lúc làm nhiệm vụ, không cẩn thận đánh rơi mất một cây, tìm mãi vẫn không ra."
"Vậy chế lại cây khác giống hệt không phải được rồi sao?"
Cảnh Uyên trầm mặc: "Có nhiều thứ mất rồi thì không thể thay thế. Bộ kim châm vàng ấy là do tỷ tỷ tặng ta, dù có trăm ngàn kỳ trân dị bảo đặt ở trước mặt cũng không sánh nổi với nó." Y gói bao da lại, cất vào tay áo. "Sau này ta vẫn nên cẩn thận hơn. Những lúc đi làm nhiệm vụ sẽ dùng đến bộ kim châm của ngươi."
Cảnh Uyên nói xong vô tình lướt mắt sang chỗ Nhan Duật. Nhan Duật ở quá xa không nghe rõ Cảnh Uyên và Nghiêm Bội Lăng đang nói gì, dù vậy khi bắt gặp ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ của Cảnh Uyên, Nhan Duật vẫn thấy xốn xang khó tả. Cảnh Uyên như có như không thu hồi tầm mắt lại. Đúng lúc này Công Tôn Ngạc từ xa đi tới, gọi lớn: "Tiểu Duật, ta về rồi."
Nghiêm Bội Lăng bĩu môi: "Vậy chẳng khác nào ngươi chê bai tài nghệ của Thiết Diện Trang bọn ta, rõ ràng bảo ta làm thứ tốt nhất, lại chỉ để nó trở thành vật thứ yếu?"
"Chẳng phải vì xem trọng ngươi nên mới bảo ngươi làm hay sao?"
"Ây nha..." Nghiêm Bội Lăng cười lớn. "Ngươi nói như thể ta còn phải cảm ơn vì ngươi xem trọng ta đấy. Mà bỏ mặc chuyện này, cái ta quan tâm hơn là thiệp hỉ ngươi đã phát ra, giang hồ cũng dậy lên cơn sóng lớn cả rồi. Tào Liêm ngươi không chịu lấy, vậy thì lấy ai?"
"Mười ngày sau ngươi đến tham dự liền sẽ biết, thắc mắc bây giờ là quá sớm rồi."
Nghiêm Bội Lăng đắn đo, nghĩ nghĩ rồi nói: "Lại còn có người ngươi quen mà ta không quen cơ đấy. "
Ở bàn bên kia, Nhan Duật không còn thời gian nhìn đến Cảnh Uyên nữa. Công Tôn Ngạc vừa ngồi xuống liền huyên thuyên luôn về sư đệ của y và việc làm ăn không mấy thuận lợi gần đây của Trấn Oai tiêu cục. Nhan Duật ậm ờ nghe cho có, gắp sơ qua mấy đũa thức ăn, bỗng thấy vị công tử bạch y cùng hai nữ tử đi xuống lầu. Hắn bèn đảo mắt sang chỗ Cảnh Uyên. Cảnh Uyên nói nhỏ với Bạch Cơ gì đó rồi đẩy xe lăn cùng nàng rời khỏi. Lúc ngang qua chỗ Nhan Duật, Cảnh Uyên không hề nhìn đến hắn. Hắn bỗng dưng thấy lạc lỏng cực kỳ, dù biết làm người xa lạ mới là lựa chọn tốt nhất cho cả hai. Nếu như không có Lãm Bân, giữa họ cũng không còn mối ràng buộc nào. Tuy nhiên, nhất thời hắn không thích ứng được cảm giác khó chịu này. Công Tôn Ngạc thấy mặt mày hắn xám xịt, lo lắng hỏi: "Tiểu Duật, ngươi không khỏe chỗ nào sao?"
Nhan Duật lắc đầu, đột nhiên đứng lên. Hắn muốn gọi Cảnh Uyên, nhưng chỉ gọi được một chữ "Cảnh" liền ngại ngùng im bặt. Bất quá, Cảnh Uyên dường như đã nghe thấy, bàn tay đang đẩy xe lăn chợt dừng lại. Nhan Duật lúng ta lúng túng không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn gọi thêm lần nữa thì xấu hổ, mà không gọi lại sợ Cảnh Uyên sẽ đi mất. Đúng lúc này, Bạch Cơ bèn nói lớn giải vây cho Nhan Duật, cũng là giúp hắn hạ một bậc thang leo xuống trước tình cảnh khó xử: "Cung chủ, thật tình cờ, Nhan công tử đang ở bên kia, hay là chúng ta qua chào hỏi một tiếng."
Cảnh Uyên không thèm trả lời. Tuy nhiên, nhờ có Bạch Cơ, Nhan Duật được thêm chút tự tin giơ tay ra ấp úng chào y. Cảnh Uyên lườm Bạch Cơ một cái không mấy thích thú gì rồi đẩy xe lăn lại gần Nhan Duật. Bạch Cơ tự hiểu Cảnh Uyên trách nàng lắm lời, bèn xin đi thu dọn phòng ngủ cho y.
Công Tôn Ngạc vừa nhìn thấy Cảnh Uyên thì liền lộ ra vẻ kinh ngạc. Cảnh Uyên có thể hiểu được thái độ này, bởi vì Công Tôn gia của y cũng là một trong những kẻ chính đạo năm xưa khiến cho Cảnh Uyên chịu nỗi khổ mất đi đôi chân. Thù này...nếu như Cảnh Uyên phải tìm người tính sổ, vậy thì khắp võ lâm sợ rằng sẽ tắm trong biển máu.
Nhan Duật không rõ tình hình, chỉ thấy không khí giữa bọn họ có gì đó không đúng, bèn thử lên tiếng giới thiệu: "À...ừm, Chúc Dung, đây là Cảnh công tử."
Công Tôn Ngạc gật đầu, không nói gì thêm. Nhan Duật ấp úng quay sang Cảnh Uyên: "Cảnh Uyên, còn đây là người bằng hữu ta vừa quen biết không lâu, Công Tôn công tử."
"Công Tôn gia...ta đã nghe danh từ lâu." Cảnh Uyên chậm rãi nói, mỗi chữ đều như đay nghiến tận sâu bên trong.
Công Tôn Ngạc sắc bén đáp lại: "Thanh danh của Cảnh công tử cũng chẳng phải tầm thường gì. Người người đều không dám không biết. Tiểu Duật, sao ngươi lại quen được Cảnh công tử vậy?"
"À, ta dạy tiêu cho cháu trai của Cảnh Uyên." Nhan Duật đáp. Vừa nói xong, hắn liền nhớ lại mối quan hệ giữa hắn và Cảnh Uyên chính là đơn thuần như vậy. Hắn thậm chí còn là người chấm dứt quan hệ này trước.
Công Tôn Ngạc nghe xong thở phào, nếu vậy thì cũng không phải quan hệ gì thân thiết cho lắm. Cảnh Uyên nhàn nhạt siết tách trà vừa rót trên tay, không nhanh không chậm nói: "Ta và ngươi thậm chí còn chẳng phải là bằng hữu như ngươi và Công Tôn công tử nhỉ?"
Nhan Duật toát mồ hôi lạnh, cười khổ: "Cảnh Uyên, ngươi lại đùa ta rồi."
Công Tôn Ngạc kéo tay áo Nhan Duật: "Hôm nay ta đi đường xa có chút mệt. Tiểu Duật, ta lên phòng trước. Lát nữa ngươi qua tìm ta, ta có chuyện muốn nói."
Nhan Duật gật gật. Công Tôn Ngạc chào Cảnh Uyên một cái rồi đi. Cảnh Uyên thụt lùi xe lăn, nói: "Ta cũng có việc..."
Cảnh Uyên chưa nói hết câu, Nhan Duật bỗng lo sợ rằng y sẽ bỏ đi, bèn không suy nghĩ gì mà lên tiếng: "Hay là chúng ta đi dạo một lúc."
Cảnh Uyên quan sát Nhan Duật, khóe môi cong lên rồi đáp ứng: "Được."