Trên lôi đài, các phái tu chân không còn dám lên khiêu chiến với kẻ cầm trong tay Càn Khôn kiếm: Xích Nha, thân là người chủ trì Bắc Cung Bình theo phản ứng bản năng nhìn Tử phủ thánh nữ một chút, sau đó mới giương giọng tuyên bố: "Các vị đạo hữu, nếu không ai lên đài khiêu chiến nữa, vậy Xích Nha công tử kia thì..."
Bắc Cung Bình cố ý dùng ngữ điệu chậm rãi, dư quang nơi khoé mắt ngưng thị trên người tên Kiều Tam vẫn không hề xuất thủ, theo từng chữ từng chữ hắn tuyên bố, tiếng lòng của mọi người cũng một điểm một điểm căng thẳng, người thông minh đều biết, thời khắc cao trào giờ mới chính thức bắt đầu.
Quả nhiên, đang lúc Bắc Cung hầu gia nói chưa xong, một trận cuồng phong đã bao phủ khắp sân rộng hoàng thành, một mảnh hồng quang từ trên trời giáng xuống.
Hồng quang -- hồng quang tuyệt đối không bình thường, đầu tiên là bỗng nhiên tăng vọt, trong chớp mắt đã đầy rẫy khắp trăm nghìn trượng không gian, sau đó liền điên cuồng thu lại, hiện ra ở giữa giống như thân ảnh của liệt hoả sát thần.
"A, Đại Đảm Tam?" Mọi người không khỏi kinh hô, nghiêng mắt nhìn lại, lúc này mới phát giác, "Kiều Tam" trên chỗ ngồi đã biến thành một khúc đầu gỗ.
Không chỉ các phái tu chân ngạc nhiên, ngay cả Ngọc Phiến cao mảnh dù đã sớm có chuẩn bị thì đôi mắt nàng cũng hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó lại cuồng hỉ vô hạn.
Người, chính là nam nhân quen thuộc kia, nhưng vì nàng đã tiếp xúc qua Đại Đảm Tam, còn mọi người lại nghĩ rất xa lạ.
Trong sự chờ mong của vạn chúng, gã nam nhân rốt cục chậm rãi xoay người lại, nhất phân nhất phân, nhất thôn nhất thốn, chúng nhân nhất điểm nhất điểm mong được thấy thời khắc lúc này của lưu manh Tam.
"A!" Một chuỗi chuỗi tiếng kêu sợ hãi vang vọng, đôi mắt mọi người đều mở lớn đến cực hạn, sợ hãi trước dị biến của lưu manh Tam trên đài.
Vẫn là khuôn mặt tuấn lãng đã có thêm dã tính dương cương, trên thân vẫn mặc trang phục của dân vô lại, điều duy nhất không đồng nhất là giữa mi tâm Kiều Tam đã nở một đoá huyết ấm khá lớn -- giống như hoả diễm toả rộng, tản phát ra một huyết ấn vô cùng tà mị.
Yêu ma -- lưu manh nam nhân này đã trở thành yêu ma, thành một yêu ma chân chính!
"Long nương nương, người xem..." Huyền Nữ lẳng lặng xuất hiện bên cạnh Long Mẫu, trên mặt ngọc thanh lịch đã được tỉa gọt tinh xảo hiện lên một mạt ngưng trọng, nhãn thần khẽ động, hai sợi quang mang "tĩnh tĩnh" cách không bắn thẳng đến huyết ấn quái dị đó.
"Hắn nhập ma rồi, Thập Âm ma châu sắp làm hại tam giới!" Tiếng thở dài của Long Mẫu cũng không quá bất ngờ, để Kiều Tam mấy ngày gần đây tác oai tác quái, trong mắt tiên nhân tại thiên giới, cùng yêu ma không có quá nhiều khác biệt.
"Thập Dương Châu nhập ma, làm sao bây giờ?" Huyền Nữ vừa nghĩ đến chỗ thần kỳ của Thập Dương Châu, không khỏi trong lòng chấn động, trong lúc nhất thời, đạo tâm tố nữ quyết cũng không ức chế được bản năng của nhân loại.
"Yên tâm, thiên giới sẽ có biện pháp! Giờ ta nên nhanh chóng đem Huyền Hoả đan chuẩn bị trở về Tử Phủ Sơn, tạm thời không nên gây phức tạp."
Lúc này, Đại Đảm Tam đã nhập ma trực tiếp bước tới trước mặt Trần Duyên Thiểu Tôn, từng chữ từng chữ nặng nề, mỗi một lời đều phảng phất như đến từ Cửu U luyện ngục.
"Ngươi -- chính là Xích Nha?!"
Xích Nha tâm thần cả kinh, nhưng Trần Duyên Thiểu Tôn trong nháy mắt gạt bỏ sự sợ hãi, không lùi mà tiến, đối đầu với Đại Đảm Tam ngạo mạn phản kích, nói: "Bản công tử chính là Xích Nha, yêu nghiệt... Hãy xưng tên ra, chết dưới Càn Khôn kiếm không có hạng người vô danh!"
"Con mẹ nó!*" Căm giận ngủ trời rốt cục không thể nhẫn nại nữa, cách cừu nhân chỉ trong gang tấc, Kiều Tam nguyện không bao giờ giả dối khách sao nữa, tuy biết rõ phải chờ cơ hội, nhưng hắn đang rít gào rống giận căm hờn.
Thân thể phàm nhân của Kiều Tam vẫn còn đứng yên tại chỗ, nhưng chân thân hắn đã bay lên đỉnh đầu của Xích Nha, một quyền trí mạng đấm thẳng xuống, Xích Nha không hẹn tâm thần của căng thẳng, mặc dù hắn ngạo khí ngút trời, nhưng tiếng tăm của Đại Đảm Tam cũng rất vang dội, đáng để Trần Duyên Thiểu Tôn phải toàn lực ứng phó.
Trong tiếng chú ngữ cất lên hoàng phù đã bay lên không, toả ra quang mang hình thành một pháp thuẫn hư ảo, đúng lúc che ngay dưới nắm tay của Kiều Tam. "Ầm!" Phù chú biến thành mảnh vụn, mãnh công của lưu manh Tam cũng tan rã.
Lần thứ hai Xích Nha sửng sốt ngoài ý muốn, thật không ngờ pháp lực của đối thủ mạnh đến vậy, khiến hắn sau đó cả hai hoàng phù kế tiếp cũng không kịp dùng đến.
Khinh thường cùng sát khí song song cuộn trào mãnh liệt, chiêu thứ hai của lưu manh Tam còn chưa xuất hiện, Xích Nha đã lao lên tung 1 cước, vô ảnh vô hình cước đã thẳng vào trước ngực của yêu nghiệt, đá văng Kiều Tam bay thẳng lên trời.
"Ha ha..." Trần Duyên Thiểu Tôn ngửa mặt trên trời trường tiếu, nghe mọi người nói đối thủ yêu vật đáng sợ lắm, hắn cũng chẳng mất nhiều sức đã hạ đối thủ, khiến Xích Nha hưng phấn toàn thân phát nhiệt, "Yêu nghiệt, hôm nay bản công tử muốn vì dân trừ hại!"
Xích Nha nhất phi trùng thiên thẳng xuống gã Kiều Tam đã ngã xuống, ý niệm khẽ động, Càn Khôn kiếm đã tự động bay vào trong tay hắn.
Mọi người đang quan chiến trầm trồ khen ngợi ầm ầm, chỉ có một số ít tu chân thần sắc hiện lên vẻ mê hoặc, nhất là Long Mẫu cùng Huyền Nữ càng thêm kỳ quái, với pháp lực của lưu manh Tam tuy không so được với Thái Hư thần binh mạnh mẽ của Xích Nha, nhưng đâu thể yếu ớt dữ vậy, Xích Nha thắng dễ dàng quá.
Dễ dàng? A, không tốt! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Dự cảm không ổn trong lòng Long Mẫu chợt hiện lên, đôi mắt tròn của Tứ Hải chi chủ phát sáng, đúng lúc thấy khoé miệng Ngọc Phiến công chúa khẽ mỉm cười đắc ý.
Phong Vũ nhị cư sĩ được xem là tu chân đứng đầu trong nhân gian, vội vàng song song ra nhắc nhở: "Thiểu Tôn, cẩn thận có gian trá!"
"A ---" Trong hư không, một tiếng hét bi thảm đáp trả, Phong Vân nhị cư sỹ vừa rời khỏi chỗ ngồi liền bất động tại chỗ.
Thế sự luôn luôn ngoài ý muốn, các vị cao thủ vốn tưởng yêu nghiệt gian trá, không ngờ Xích Nha một kiếm đâm thủng người đối thủ, thắng lợi là điều chẳng phải lo lắng.
Xích Nha một kiếm xuyên thủng tim Kiều Tam, khuôn mặt của tiên hiệp trảm yêu trừ ma không khỏi mỉm cười, cổ tay vừa chuyển, định tứ phân ngũ liệt* yêu nghiệt, tỏ rõ bản sắc anh hùng của hắn.
Cơn giận dữ từ lỗ mũi Kiều Tam hừ hừ phun ra, không đợi mũi kiếm Càn Khôn kiếm biến chuyển, hắn bỗng nhiên thuận thế nhảy về phía trước, thân thể nhào tới chỗ chuôi kiếm, cũng nhào tới trước người của Xích Nha, thần kiếm trượt trong cơ thể hắn, tiên huyết giàn giụa, đau nhức tới tận xương tuỷ... Tất cả cũng không thể nào ngăn cản ngọn lửa báo thù trong hắn.
Địch đông ta ít, địch mạnh ta yếu, nếu muốn diệt sạch cừu nhân, chỉ có thể dựa vào chỗ thần kỳ của Thập Dương thể.
Tia chớp tại đầu ngón tay của Kiều Tam toát ra, hầu như ngay lúc thanh kiếm đâm thẳng vào ngực, trong lúc địch nhân chủ quan nhất, điện trảo của hắn khoá ngay trước chỗ yết hầu trọng yếu của đối phương.
Trần Duyên Thiểu Tôn từ nhỏ đã nhận nhiều sự nâng bốc ca tụng, chưa từng trải qua sóng khó cuộc đời, chưa từng nghĩ đến trên thế giới con có loại đấu pháp lưu manh là đồng quy vu tận*.
Xích Nha thần kinh hoảng loạn ngơ ngác nắm chuôi kiếm, chỉ có thể kêu lên nửa tiếng kêu sợ hãi, chỗ yếu hại đã rơi vào trong tay lưu manh, hộ thể pháp thuật của hắn nhanh chóng bị sức mạnh như tia chớp trong nháy mắt xuyên thủng.
*đồng quy vu tân: chết cùng đối thủ
*tứ phân ngũ liệt: xé xác, chém thành nhiều mảnh
*Con mẹ nó: hán việt là tha nương đích!, để ae biết tiếng chửi của con khựa tàu
*mi tâm: ấn đường: điểm giữa hai đầu lông mày
*thốn: tấc, đơn vị đo chiều dài của, 10 phân là 1 tấc, 10 tấc là 1 thước TQ