Phồn Hoa hiện thế, sinh linh huyết phệ.
Không thể nghi ngờ , chuyện này hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, Quản Tam Quốc quyết định thật nhanh, trước hết phải ổn định cảm xúc bối rối.
Đương nhiên người bối rối nhất chính là người mất của, hai tháng
trước khi hắn quyết định trả lệnh bài lại cho chủ cũ, Phồn Hoa lệnh vẫn
còn hoàn hảo nằm trong hộp gỗ, hắn cũng trông coi cẩn thận, không lý do
gì mà hai tháng sau lại biến mất không chút tăm hơi.
Về phần người tới thu hồi lệnh bài…vẫn duy trì vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh như trước, thật làm cho Quản Tam Quốc tâm đãng thần trì, tất nhiên là trước mặt mọi người hắn che giấu rất tốt, vẫn duy trì hình tượng
thành khẩn lại đáng giá tin cậy.
Tóm lại, chuyện rất nghiêm trọng nhưng mọi việc còn chưa rõ ràng,
Quản Tam Quốc nghĩ trước hết cần ổn định cảm xúc của mọi người, làm cho
Hoắc thúc thúc tuổi tác đã cao tin tưởng không có việc gì, hết thảy mọi
việc đều nằm trong lòng bàn tay, không đến mức lại hoảng sợ đến kinh
hoàng.
Quản Tam Quốc thật cao hứng hắn đã nghĩ như vậy.
Càng làm cho hắn thấy may mắn vô cùng là mấy ngày sau quả thật sóng
yên gió lặng, chứng minh lời hắn nói không sai, lão nhân gia quả thật đã thả lỏng tinh thần, tin tưởng mọi việc đều có thể khống chế được.
Ba ngày sau, lão nhân thân thể khỏe mạnh, cường tráng lại trong lúc ngủ mà rời đi thế gian.
Không có dấu hiệu hắn bị giết, Hoắc thúc thúc là tự nhiên mà chết.
Nói thế nào thì cũng đã gần tám mươi tuổi, nhưng sự việc xảy ra đột
ngột làm cho người ta cũng không kịp trở tay, sinh mệnh không thể đoán
trước được lại làm cho người ta thương cảm. Đột ngột lại hỗn loạn nhưng
điều duy nhất làm người ta cảm thấy an ủi là người chết thần thái rất an tường, nhưng là không mang theo tiếc nuối gì mà rời đi.
Hẳn là…… Là không có tiếc nuối sao?
Sau khi dọ thám tình hình biết được thúc thúc mang theo tình cảm
trong lòng suốt năm mươi năm, Quản Tam Quốc không kiềm được sự cảm động, không tự chủ mà tưởng tượng đến cản hai người gặp lại nhau ở thế giới
bên kia.
Kỳ thật hắn cũng không phải rất kinh ngạc chuyện Hoắc thúc thúc và cung chủ tiền nhiệm của Ngự Hoa cung có một đoạn tình bí mật.
Dù sao hắn luôn giỏi quan sát ngôn sắc, từ lúc Hoắc thúc thúc nói về
cung chủ tiền nhiệm, phản ứng cùng cảm xúc kỳ lạ đã làm cho hắn cảm thấy khác thường.
Sau hắn thừa dịp Diễm Quan Nhân đi theo bằng hữu mới là Thượng San ra ngoài dạo chơi, một mình hắn liền đến chỗ thúc thúc ở, dò la tin tức,
tìm hiểu sự tình.
Vì yêu quý tiểu bối này, không muốn hắn đau khổ giống mình nên Hoắc
thúc thúc đã nói hết những chuyện chôn dấu trong lòng suốt năm mươi năm
qua, mọi chuyện đã chứng minh suy đoán của hắn là đúng, lệnh bài có liên quan đến tình cảm của hai vị trưởng bối.
“Nếu yêu nhau, vì sao không ở cùng nhau?” ngay lập tức vấn đề được đưa ra.
Quyền thế?
Danh lợi?
Cung chủ tiền nhiệm không thể dứt bỏ được địa vị của mình?
“Thanh Linh lớn hơn ta mười tuổi”, lão nhân nói thế.
Quản Tam Quốc không thể tin.
Nhớ lại lúc ban đầu, hắn còn hiểu lầm Diễm Quan Nhân có lẽ là bốn,
năm thậm chí là sáu, bảy chục tuổi nhưng tình cảm vẫn không thay đổi,
hoàn toàn không xem đó là vấn đề.
Dù sao Ngự Hoa cung cũng có tâm pháp độc môn, có thể duy trì nét
thanh xuân, nhìn sẽ không có sự chênh lệch nào, mặc cho ai cũng sẽ không biết được thực tế hai người tuổi tác cách xa nhau, vậy thì sao lại phát sinh vấn đề?
“Chỉ vì vấn đề tuổi tác?”, Quản Tam Quốc bắt đầu dao động, nghĩ rằng các vị trưởng bối tình cảm cũng không sâu đậm cho lắm.
“Không, đương nhiên không phải vì chuyện hơn nhau mấy tuổi, tuy rằng
Thanh Linh cũng từng để ý nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu.
Cho nên?
Quản Tam Quốc suy đoán rất nhiều đáp án, nhưng từ lời của lão nhân, hắn thất thần, đứng lên rồi cuối cùng là há hốc mồm.
Bởi vì hắn hoàn toàn không đoán được vấn đề lại vì Ngự Hoa cung muốn đạt thành võ công đệ nhất…
“Uy.” Kim Bình xao xao mặt bàn, thực không khách khí nói thẳng“Huynh đệ, ngươi thất thần .”
“Thật có lỗi, mới nói đến chỗ nào rồi?”, ngồi đối diện hắn, Quản Tam
Quốc cũng không che lấp sự thất thố, xoa xoa hai gò má, thậm chí dùng
sức vỗ vài cái, muốn cho mình định thần lại mà không nghĩ đông nghĩ tây.
Kim Bình thở dài, thản ngôn nói:“Ta thực lo lắng cho ngươi.”
“Vì sao?” Quản Tam Quốc mặt lộ vẻ ngạc nhiên, bật cười nói:“Ta có cái gì phải lo lắng? hết thảy đều nắm giữ trong lòng bàn tay”
“Cũng không có.” Kim Bình mắt trợn trắng mà chống đỡ, thực không khách khí phủ định cách nói của hắn.
“Ngươi muốn thói quen.” Doãn Thủy Hử đi đến, trên tay mang theo hai
vò rượu, tự tìm chỗ ngồi xuống, rồi nói “ người ngày từ nhỏ tới giờ đều
là như vậy, cho dù trời có sập xuống cũng coi như là không có gì”
Kim Bình vốn nhíu mày, định tỏ vẻ “ hiện tại lửa đã cháy tới lông
mày, cũng không phải là thời điểm tập trung trong thư phòng hắn để uống
rượu”, nhưng nghĩ lại..
Quản Tam Quốc hiện tại gặp phải chuyện phiền toái liên quan tới Phồn
Hoa lệnh, ngay cả nên làm gì, xử lý ra sao còn không rõ, lúc này sự việc là diễn biến bất ngờ, bởi vì võ lâm minh chủ đã phát ra anh hùng thiếp, nói muốn thương thảo việc Phồn Hoa lệnh hiện thế, đề phòng xảy ra hậu
quả khó lường.
Chỉ cần là Phồn Hoa lệnh cũng đã đủ phiền toái , giải quyết thế nào
còn chưa có kết quả, còn gặp hạn trên tình trường, yêu phải một người
không nên yêu…
Cho nên, Kim Bình không thể không thừa nhận, Doãn Thủy Hử mang hai vò rượu đến thật đúng lúc.
Doãn Thủy Hử cực kỳ hiểu ý, gật gật đầu với Kim Bình “ hắn cần, ngươi biết mà”
“Các ngươi nói chuyện thật khoa trương, Quản Tam Quốc bật cười nhưng
khi Doãn Thủy Hử khui vò rượu, rồi đưa cho hắn một vò, hắn liền đưa tay
ra lấy, còn không tự giác mà há mồm uống một ngụm to.
“Mới vừa nói đến chỗ nào rồi?” Doãn Thủy Hử truy vấn tiến độ.
“Ta phái người tra qua, kia tiểu sa di vốn vẫn hầu hạn Hoắc thúc thúc trước đó vài ngày để thư lại rồi rời đi, nói muốn hoàn tục, nghĩ rằng
hắn nhớ nhà nên không truy cứu nhưng đứa nhỏ này đến nay vẫn chưa về
nhà”, Kim Bình nói ra kết quả điều tra mới nhất.
Quản Tam Quốc lại há mồm uống một ngụm rượu, thừa nhận ánh mắt đồng tình của hai huynh đệ.
Không có người muốn suy nghĩ theo phương diện kia, nhưng sự tình lại
làm cho người ta không thể không nghĩ như vậy: trong Cảnh Quan tiêu cục
có nội gián, Quản Tam Quốc hắn nhìn người không rõ, đã có vài tên tâm
phúc bất nhân bất nghĩa phản bội hắn.
Sự tình thập phần rõ ràng.
Gần đây, hắn vì không muốn kinh động người khác cho nên phái bốn gã
tiêu sư giỏi võ của Cảnh Quản tiêu cục đến âm thầm bảo hộ Hoắc thúc
thúc, cuối cùng lại vô thanh vô thức biến mất.
Hơn nữa, sự tình như thế nào Cảnh Quản tiêu cục còn chưa rõ, võ lâm
minh chủ đã phát anh hùng thiếp, lúc này Cảnh Quản tiêu cục cùng những
người khác mới biết chuyện về Phồn Hoa lệnh.
Việc này, nếu không phải là có nội gián thì còn có nguyên nhân khác sao?
“Ngươi nói xem trong bốn người kia, người nào có vấn đề?”, Doãn Thủy Hử phá vỡ sự trầm mặc.
“Có lẽ là hợp mưu, cũng không hẳn là không thể xảy ra”, Kim Bình đưa ra giả thuyết
Kỳ thật trong lòng hai người đều hiểu rõ, cho dù là cá nhân hay là
tập thể phản bội, thì chính người thân tín của mình làm việc này, đối
với người trọng bằng hữu, nói nghĩa khí như Quản Tam Quốc là một chuyện
rất khó chịu.
“Nhưng cũng không cần bi quan như vậy”, Doãn Thủy Hử lạc quan nói “
ta nhớ rõ Tam Quốc có nói qua, vị cung chủ mỹ nhân kia đối với việc này
cũng không sốt ruột, có lẽ là không có chuyện gì, chỉ do chúng ta nóng
lòng nên nghĩ sự việc rất nghiêm trọng”
Kim Bình vẫn cảm thấy có thể tránh được phiền toái là tốt nhất, liền
phụ họa “ nhìn nàng ôn hòa, còn nói người bận tâm, có lẽ nàng đã sớm có
phương pháp đối phó hoặc có thể việc nhanh chóng bắt được nội gián, buộc hắn giao ra lệnh bài không phải là chuyện quan trọng”
Hai người kẻ xướng người hoạ, nhưng Quản Tam Quốc cũng không có lạc
quan như vậy, bởi vì hắn biết thực tế nàng giống như tờ giấy trắng, căn
bản không thể nghĩ đối sách gì…
“Ngươi không rõ.” Quản Tam Quốc không thể nói rõ với các huynh đệ,
hắn chưa từng đem lời của nàng trở thành chuyện để thảo luận, chỉ có thể uyển chuyển nói” việc này nếu do nội gián gậy nên thì phải là vấn đề
của ta, ta muốn trước khi người nhận lệnh bài nhận được yêu cầu chấp
hành nhiệm vụ, đem lệnh bài kia trở về”
“Nhưng so với cái lệnh bài đáng chết lại phiền toái kia, ta thật ra
cảm thấy ngươi nên quan tâm chuyện của chính mình”, Kim Bình thật lo
lắng “ võ công của Ngự Hoa cung thật là cổ quái, trước kia người kể
chuyện cũng có nói chỉ cần cùng nữ tử của Ngự Hoa cung ân ái thì sẽ lấy
được toàn bộ nội lực của đối phương, ta trước giờ cũng không có tin, cho là nói bừa nhưng không nghĩ tới thực sự lại là như vậy”
Lời đồn thế nhưng lại thành sự thật, làm cho Quản Tam Quốc càng uể oải hơn so với bất cứ ai.
Năm đó, ngăn cản Hoắc thúc thúc cùng cung chủ tiền nhiệm làm một đôi
tình nhân song túc song phi, chuyện tuổi tác chỉ là chuyện nhỏ, trở ngại chân chính là do lúc đó Ngự Hoa cung lâm vào tình thế thù trong giặc
ngoài, tuyệt không thể không có người lãnh đạo.
Mà đối với một nữ nhân mất hết võ công, tay trói gà không chặt thì
việc giải quyết thù trong giặc ngoài là không thể, bởi vậy cung chủ tiền nhiệm biết nàng không thể mất đi lợi thế lớn nhất của mình, đó là một
thân tuyệt học võ công.
Trừ việc đó ra, nàng cũng biết với tình nhân tập y, thân mình văn
nhược, căn bản không thể thừa nhận nội lực hùng hậu của nàng, nếu tùy
tiện yêu nhau sẽ rơi vào tình thế gân mạch bị hủy hoại, cho nên quả
quyết dứt tình, làm cho hai người xa cách hai nơi.
Như vậy, bây giờ hắn cùng Diễm Quan Nhân thế nào?
Cho dù hắn hiện tại vẫn trành đầy nhiệt huyết cùng cố gắng nhưng đến
lúc nàng đáp lại tình cảm của hắn, hắn có thể nào cứ như vậy mà tiếp
nhận hết nội lực nàng nhiều năm rèn luyện cực khở mới có được?
Khôn phải là chuyện chiếm được chút tiện nghi nhỏ như nắm tay nhau,
gọi khuê danh của nàng mà là chuyện một thân tuyệt học vất vả nhiều năm
mới có được lại mất đi, nàng có thể bình tĩnh đón nhận sao?
“Trên đời này cô nương gia nhiều như vậy, ngươi như thế nào cố tình coi trọng một người này?” Kim Bình nhíu mày.
“Trước kia cũng không biết ngươi nhất kiến chung tình”, Doãn Thủy Hử
nhớ lại trước giờ chưa từng thấy hắn quan tâm, chú ý đặc biệt đối với cô nương nào.
“Trước kia?” Quản Tam Quốc ngắm hắn liếc mắt một cái, hừ nhẹ:“Trước
kia ta nghĩ đến ngươi thích là tài nữ, thật không nghĩ tới cuối cùng lại rơi vào tay Thượng San”
“Trọng điểm không phải chúng ta.” Kim Bình xao xao cái bàn, không thể không làm sáng tỏ nói:“ mặc kệ chúng ta thích ai, đường tình cảm gặp
trắc trở thế nào nhưng chúng ta không có ai thải âm bổ dương, hại người
yêu quý của mình mất hết công lực”
Lời này làm cho Quản Tam Quốc phải đầu hàng, nhận thất bại.
Đúng vậy!
Thải âm bổ dương, nội công tâm pháp quỷ quái của Ngự Hoa cung kia làm cho các nam nhân muốn theo đuổi cung nhân của Ngự Hoa cung liền bỏ chạy giống như gặp quỷ.
Người sáng lập ra nội công tâm pháp quỷ quái này chẳng lẽ chưa từng
nghĩ tới không phải nam nhân trên đời này đều dụng tâm kín đáo như đồ
đệ? Biến thành như vậy, đối với những người thực lòng, chưa từng ham
muốn nội lực mà nói là rất không công bằng.
Là tốt rồi so với hắn!
Quản Tam Quốc hắn chưa từng nghĩ tới chuyện thải âm bổ dương, hiện
tại hắn giống như Hoắc thúc thúc, bị vây khốn trong con đường tình ái
không lối thoát.
“Đây là một vấn đề rất quan trọng”, Doãn Thủy Hử cũng đồng tình.
“Ta biết.” Quản Tam Quốc thanh âm rầu rĩ .
“Nàng là người đứng đầu cung, tuy rằng hiện tại môn hạ rất ít nhưng
dù sao nàng cũng là cung chủ, muốn nàng từ bỏ một thân tuyệt học, cơ hội rất thấp”, Doãn Thủy Hử còn nói thêm.
“Ta biết.” Lúc này chẳng những là buồn, âm thanh cũng nhỏ hơn.
“Kỳ thật…… Diễm cô nương có thích ngươi hay không cũng là một vấn đề”, Kim Bình nói lên sự thật, mặc dù nó có vẻ tàn nhẫn.
“……” Quản Tam Quốc lúc này ngay cả nói đều nói không được.
“Như vậy ngươi cũng không thể buông tha cho nàng?”, Kim Bình lại truy vấn.
Hắn nếu có thể khống chế tâm của mình còn phiền não như vậy sao?
Quản Tam Quốc thừa nhận ánh mắt tràn đầy sự đồng tình của huynh đệ, không muốn đáp lại.
Hắn buồn rầu uống rượu, chỉ cảm thấy may mắn là Hoắc Tây Du luôn nói
chuyện ác mồm ác miệng đang đưa thê tử đi du lịch, nếu không hắn có ở
đây thế nào cũng sẽ nổi giận, sẽ nói “ biết rõ là hố lửa ngươi còn nhảy
vào, ngươi ngu ngốc sao?”
“Trời không tuyệt đường người, có lẽ sẽ có biện pháp .” Doãn Thủy Hử muốn an ủi bạn tốt để tinh thần phấn chấn hơn.
“Đúng vậy, có lẽ sẽ có biện pháp .” Tiền đồ rất nhấp nhô, Kim Bình không đành lòng lại dội nước lã, chỉ có thể an ủi một câu
Là như thế này sao?
Quản Tam Quốc buồn rầu uống rượu, thẳng thắng nói, hắn thật sự không biết.
Mặc kệ là Phồn Hoa lệnh bị mất trộm hay là đường tình trắc trở của hắn, đều chỉ có thể buông tay nhất bác.
Một viên cầu bay lại đây, lướt qua chỗ Diễm Quan Nhân, dừng lại trên mặt bàn trước mặt nàng.
Sự tình xảy ra đột ngột, nàng còn đang đứng dựa vào lan can ngẳm cảnh mà ngẩn người.
Bọn nhỏ đang chơi cầu ở phía ngoài sợ hãi nhìn nàng, ánh mắt lại nhìn vào quả cầu ở trên bàn sau lưng nàng, mặt tràn đày vẻ do dự, không biết có nên mạo hiểm vào lấy lại quả cầu hay không.
Diễm Quan Nhân không quay đầu, bàn tay trắng nõn hướng về phía quả
cầu, giống như là thi triển pháp thuật, quả cầu bay lên, chậm rãi rơi
thẳng vào bàn tay nàng.
Trợn mắt há hốc mồm.
Mấy tiểu hài tử không còn nhìn nàng với ánh mắt lo sợ, bất an mà ngược lại tràn đầy sự ngưỡng mộ, xem nàng như là tiên nữ.
Đương nhiên, mấy đứa nhỏ có tật lớn là hay quên, trong chốc lát lại cười ha ha hi hi, tiếp tục chơi đùa.
Nhìn cảnh đó, Diễm Quan Nhân nhịn không được nghĩ trước kia Ngự Hoa cung có như thế không?
Khung cảnh tựa như tiên cảnh nhưng lại trống trải, vắng lặng làm cho
nàng không thể tưởng tượng được nhiều năm trước kia nơi này cũng ồn ào,
náo nhiệt…
Nàng cũng không hiểu được cung chủ vì nguyên nhân gì mà lại nguyện ý
thu nhận nhiều đứa trẻ mồ côi như vậy, nhưng hiện tại cùng Thượng San ở
trong Dục Nhi viên, nhìn bọn nhỏ chạy tới chạy lui, trên mặt còn lộ rõ
vẻ tươi cười, nàng dường như hiểu được chút ít.
Rất nhiều việc cho tới bây giờ đều là Diễm Quan Nhân chậm rãi hiểu được.
Tựa như trước kia Ngự Hoa cung không oán không hối hận thu dưỡng cô nhi cùng với tình cảm của Mỗ Mỗ và Hoắc thúc thúc.
Việc này đối với nàng mà nói, là bất khả tư nghị, khi Quản Tam Quốc
kể sơ cho nàng nghe chuyện cũ của họ, nàng đầu tiên là không thể tưởng
tượng được nhưng sau lại phát hiện có thể hợp tình hợp lý giải thích hết thảy.
Mỗ Mỗ hai lần tẩu hỏa nhập ma đều là chuyện xảy ra trước đó rất lâu,
lần đầu nàng không có ấn tượng gì, nhưng lần thứ hai thì đã để lại ấn
tượng rất sâu sắc.
Tuy rằng chuyện không xảy ra trên người nàng, nhưng nhìn một người
đột nhiên co rút lại chỉ còn chừng một thước, đau đớn gào khóc, ngôn ngữ lộn xộn, sự thống khổ không thể nói được hết…
Nhưng là, này “Không cần, thành toàn ngươi…… Ta không cần chịu loại
tai họa này, ta không cần…”, thì thào những lời vô nghĩa, nàng vẫn không thể giải thích được cuối cùng chỉ có thể đem những lời nói này bỏ qua
một bên.
Nếu là vì tình cảm đặc biệt với Hoắc thúc thúc, như vậy, hết thảy đều hợp lý..
Hợp lý không chỉ là lời nói lúc hôn mê, cũng bao hàm cả sự công đạo
của Mỗ Mỗ trước khi chết, muốn nàng có cơ hội đi xem cuộc sống của Hoắc
thúc thúc thế nào.
Thực ra cũng không phải chỉ nhờ nàng nhìn xem Hoắc đại phu sống thế
nào, Mỗ Mỗ còn dặn thêm “ đừng quấy nhiễu vợ con hắn”, chính là điều
nàng không rõ.
Là vì nghĩ cho Hoắc đại phu, một bên sợ quấy rầy cuộc sống của hắn,
một bên lại nhịn không được mà tưởng tượng đến cảnh hắn một nhà hòa
thuận vui vẻ cho nên mới bị tẩu hỏa nhập ma hai lần?
Chắp nối từng sự kiện lại thành một mạch liên kết liền lạc nhưng Diễm Quan Nhân vẫn không rõ.
Cảm tình, rốt cuộc có gì tốt?
Nàng rất khó tưởng tượng Mỗ Mỗ là một người quyết đoán, suy nghĩ thông minh, sáng suốt lại đau khổ vì tình.
Thậm chí còn vì vậy mà bị tẩu hỏa nhập ma, chịu nỗi đau xương cốt bị co rút…hai lần!
Nếu yêu thương thực lòng mà nguyện ý chịu sự tra tấn của tẩu hỏa nhập ma, như vậy chỉ cần đi một chuyến là có thể biết được Hoắc đại phu thực ra không lấy vợ, vẫn thực rất yêu nàng thì làm sao phải thương tiếc cả
đời, đến nỗi chỉ có thể gặp nhau nơi hoàng tuyền?
“Ngươi nói, rõ ràng muốn gì đó ngay tại trước mắt, chỉ cần thân thủ
có thể lấy đến, vậy trong tình huống nào ngươi sẽ lựa chọn buông tha,
ngay cả đã đến tay cũng không muốn lấy”, không quay đầu, Diễm Quan Nhân
đột nhiên mở miệng hỏi.
Bắng hữu vừa mới kết giao của nàng, Thượng San, mang theo hai bầu
rượu ngon mới trộm được về, không nghĩ lại bị hỏi vấn đề này nên có chút sửng sốt.
“Vấn đề này…rất khó trả lời”, Thượng San thở dài rồi ngồi xuống một
bên, đưa một bầu rượi cho Diễm Quan Nhân, nói “phải xem đó là cái gì thì mới có thể có phương hướng, đáp án”
Diễm Quan Nhân thấy nàng nói cũng như không.
Thượng San nhún nhún vai nói:“con người có rất nhiều mặt, một vấn đề
không chỉ có một đáp án, mỗi đáp án cũng chưa chắc tuyệt đối chính xác,
sẽ không thay đổi”
Cá tính sảng khoải, không mang theo thành kiến, lại bao dung với mọi
việc, không giống một nữ tử thế tục bình thường làm cho Diễm Quan Nhân
thích nàng, nguyện ý cùng nàng kết giao bằng hữu.
Càng chơi càng hiểu, vì tính cách nàng khác với nữ tử bình thường,
sảng khoái, hào sáng làm cho Diễm Quan Nhân ở chung cũng nhiễm được tính tự tại, nghe nói nàng đang quản lý Dục Nhi viên nên mới có hứng thú tìm đến đây…
Cũng vì vậy, nàng mới cùng Thượng San ở chỗ này…
“Như vậy……” Liền bởi vì đối phương là Thượng San, làm cho Diễm Quan Nhân khó được vấn đề:“Nếu muốn , là một phần cảm tình đâu?”