Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 89: Yêu Nữ Sợ Tiên Tử






"Giữ lại một yêu nữ như ta ở trong môn phái, ngươi sẽ không sợ miệng đời kẻ khác sao?"
***********
Mạc Ly Hề rút tay về, đôi mắt tuy rằng ôn nhu kia, chỉ thiếu duy nhất là nhu tình.

"Ngươi bị thương, nghỉ ngơi chút đi, ta kêu Điềm Nhi mang thuốc lại đây."
Mạc Ly Hề đang muốn xoay người rời đi, Thu Hồng Y liền ngay thời khắc này ma xui quỷ kiến thế nào mà nắm lấy tay Mạc Ly Hề, mềm như không xương, giữa các ngón tay còn có nốt chai do luyện kiếm tạo thành, những ngón tay này làm Thu Hồng Y yêu thích đến không nỡ buông tay.

Mạc Ly Hề không thích cùng người khác có quá nhiều cử chỉ tiếp xúc, nhưng mà ngay tức thì cũng không rút tay Thu Hồng Y ra, chỉ muốn xem nàng ấy còn muốn nói gì không.

Thu Hồng Y nhìn đôi mắt xinh đẹp kia của Mạc Ly Hề, lại cảm nhận được các ngón tay của nàng ấy đã cứng ngắc, lập tức buông tay ra.

"Có thể...cho ta một chút nước trà, cổ họng của...khô quá..."
Thanh âm của Thu Hồng Y quả thực có chút khô khốc khàn khàn, chất giọng này cùng thanh âm ngày thường mang theo vài phần mị hoặc của nàng có chút khác biệt.

"Ừ."
Mạc Ly Hề đồng ý, liền rời khỏi phòng...!
Dựa vào tia sáng nhè nhẹ chiếu vào, đầu óc của Thu Hồng Y cũng dần dần mà thanh tỉnh lại.

Đúng rồi, trước khi nàng ngất đi, còn nghe thấy Mạc Ly Hề gọi là nàng một tiếng...!
Thu sư muội...!

Thu Hồng Y nghĩ, khóe miệng lại không tự giác mà kéo lên...!
Mạc Ly Hề a Mạc Ly Hề, ta vẫn bởi vì một ân huệ nhỏ này của ngươi mà vui vẻ thêm một thời gian nữa...!
Mặc dù ngươi chỉ nói ba chữ, nhưng đối với ta vậy là đủ rồi...!
Rất nhanh, Mạc Ly Hề liền trở lại, người đến còn có Gia Cát Điềm Nhi, chỉ thấy biểu tình của Gia Cát Điềm Nhi có chút cứng ngắc mà đi tới mép giường, sau đó nói một câu: "Dậy...dậy uống thuốc đi."
Một tay của Gia Cát Điềm Nhi cầm chén, một tay đỡ Thu Hồng Y, mà Thu Hồng Y cũng không nói gì, dù sao bản thân là yêu nữ, lúc Gia Cát Điềm Nhi nhập môn thì bản thân đã rời đi, tất nhiên không biết khúc mắc giữa mình và Thiên Duyên phái.

Thu Hồng Y nhìn chén thuốc đen nhẻm ở trước mặt, nhíu mày, nhưng vẫn sảng khoái mà uống cạn sạch.

Gia Cát Điềm Nhi lúc này mới đỡ Thu Hồng Y dựa vào đầu giường, sau đứng dậy cầm chén thuốc, Mạc Ly Hề rót trà mang lại, Thu Hồng Y nhận lấy, đặt ở giữa mũi...chính là trà hoa lài bản thân thích nhất.

"Ngươi...còn nhớ rõ sao..."
Thu Hồng Y chỉ thì thầm nói một câu, Mạc Ly Hề hơi mỉm cười, không nói gì, chỉ chờ Thu Hồng Y uống xong...!
Thật là cực kỳ yêu cũng cực kỳ hận loại săn sóc dịu dàng thế này của Mạc Ly Hề...!
"Ta cảm thấy mình nên đi rồi."
Thu Hồng Y nói xong, đang muốn đặt chân xuống giường, chịu cơn đau nhức ở lồng ngực, lúc muốn mang giày vào, Mạc Ly Hề thế là lạnh lùng nhìn nàng, làm nàng ngừng lại động tác đang làm...!
Yêu nữ...thật sự sợ tiên tử, cho dù chỉ là một ánh mắt...!
"Ngươi cứu Thiên Duyên phái, theo lý chúng ta nên chữa khỏi thương thế của ngươi."
Mạc Ly Hề nghĩ, nếu không phải Thu Hồng Y nói cần chặt đầu xuống, e là Thiên Duyên phái sẽ phải hy sinh rất nhiều mới tiêu diệt được đám hắc y nhân kia.

"Thương thế của ta là lúc trước còn lưu lại, không phải bởi vì Thiên Duyên phái của các ngươi."
Thu Hồng Y không nghe, chỉ muốn rời đi, nàng độc cô độc vãng, quen thói lưu lạc, quen thói không người quan tâm, nàng không muốn ở chỗ dùng bất cứ thứ gì...!
Nàng sợ, sợ sau khi gặp được ánh mặt trời, thì cuối cùng lại không thích ứng lại bóng tối.

"Ngồi xuống."
Thấy Thu Hồng Y đứng lên, Mạc Ly Hề lạnh lùng nói một câu, làm Thu Hồng Y lập tức đứng hình, giương mắt nhìn tới, chỉ thấy đôi mắt dịu dàng kia của Mạc Ly Hề tăng thêm vài phần lạnh lẽo, điều này làm cho Thu Hồng Y bất đắc dĩ không còn hành động gì nữa.

"Ở lại đây chữa thương đi!"
Ngữ khí của Mạc Ly Hề vẫn bình đạm như cũ, lại mang theo vài phần uy nghiêm không thể cãi lại, chuyện này làm cho Thu Hồng Y nhíu mày, trong khoảng thời gian ngắn lại nói không ra lời.

Bất quá, chỉ là một lúc lâu sau, Thu Hồng Y vẫn phải mở miệng.

"Mạc chưởng môn, ngươi cũng đừng quên, ta là yêu nữ mà mọi người trên giang hồ đều muốn tiêu diệt, giữ lại một yêu nữ như ta ở trong môn phái, ngươi sẽ không sợ miệng đời kẻ khác sao?"
Thu Hồng Y khôi phục lại dáng vẻ làm theo ý mình, bộ dạng mang theo vài phần khiêu khích, nhưng mà Mạc Ly Hề chỉ âm thầm mà liếc nàng một cái, tựa hồ không để ý tới thái độc của nàng.

"Ngươi cảm thấy hiện giờ Thiên Duyên phái còn sợ thứ miệng đời đó nữa sao?"
Mạc Ly Hề cười lạnh một cái, nụ cười lười biếng vốn dĩ đang treo trên miệng của Thu Hồng Y chợt trở nên cứng ngắc, đặc biệt sau khi thấy khóe miệng đang cười lạnh của Mạc Ly Hề, liền càng đau lòng hơn.

"Điềm Nhi, ngươi và Nhược Nhàn chăm sóc nàng ấy, ta đi ra ngoài kiểm tra một chút."
Mạc Ly Hề cơ hồ không để Thu Hồng Y có cơ hội cự tuyệt, liền rời đi, nhưng mà nàng biết, nếu Thu Hồng Y muốn đi, nàng cũng không ngăn được, dù sao người này quỷ kế đa đoan, khinh công lại còn cao, phải cản thế nào chứ?
Chờ sau khi Mạc Ly Hề rời đi, trong phòng xuất hiện một bầu không khí an tĩnh đến quỷ dị, ngày thường Gia Cát Điềm Nhi luôn nói nhiều, lại cũng không biết làm sao cùng Thu Hồng Y ở trước mắt nói chuyện phiếm.

Dù sao ấn tượng của Gia Cát Điềm Nhi đối với Thu Hồng Y vẫn luôn rất không tốt.


"Ngươi không thích ta đúng không?"
Thu Hồng Y là nhân vật thế nào, Gia Cát Điềm Nhi suy suy nghĩ, nàng làm sao có thể không nhìn ra được.

"Ừ."
Gia Cát Điềm Nhi không phải vào người thích nói vòng vo, tất nhiên cũng sẽ không giấu diếm.

"Vậy không bằng ngươi thả ta đi đi? Điềm Nhi...sư muội."
Thu Hồng Y đứng lên, trong ngực vẫn còn đau nhức, nhưng mà nàng cố chịu đựng, còn lộ ra một nụ cười, chỉ là mồ hôi lạnh giữa trán đã bán đứng nàng.

"Ai là sư muội ngươi chứ...Mạc sư tủy bảo ta chăm sóc ngươi, chính là phải chăm sóc ngươi, ngươi không được đi."
Gia Cát Điềm Nhi tuy rằng ngày thường vô cùng tùy hứng, nhưng sau khi Thiên Duyên phái trải qua thời gian khó khăn kia, nàng cũng ổn định lại tính tình không ít, tính cách cũng không còn hồ nháo giống như trước kia nữa.

"Cái nết cứng nhắc này của ngươi là học ai vậy hả."
Thu Hồng Y nhớ rõ bản thân đã từng gặp qua Gia Cát Điềm Nhi vài lần, nhưng hình tượng cứng nhắc như thế này, không phải là người mà lúc trước Thu Hồng Y gặp qua được.

"Ta nghĩ chắc là ta."
Cánh cửa được đẩy ra, là Văn Nhược Nhàn, bộ dáng của nàng vẫn mang theo vài phần anh khí xuất hiện ở trước mắt Thu Hồng Y, làm Thu Hồng Y nhăn mày nhăn mặt lại...!
Cái nết này....quả nhiên có khả năng là học theo nữ nhân cứng nhắc này rồi....!
- -----------
Một bên khác, đoàn người Phó Vân Mặc đã sắp chạy đến cửa chùa của Thiên Bình tự, chỉ là gần tới cửa chùa, liền nghe thấy thanh âm niệm kinh du dương kia, giống như là khóa tu hành vào buổi sáng, nhưng mà thanh âm kia lại mang theo vài phần bi thương, càng giống như đang thương tiếc ai đó, ba người hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu mới đi vào.

Thấy người lạ tới, rất nhanh liền có tiểu hòa thượng đi đến.

"Ba vị thí chủ không biết là có chuyện gì?"
Tiểu hòa thượng kia chắp tay ở trước ngực, hướng ba người khom lưng, xem như chào hỏi.

"Chúng ta muốn tìm Trụ trì của quý tự."
Phó Vân Mặc chậm rãi mở miệng, tiểu hòa thường kia vòng qua sau ót gãi gãi, cười khổ nói: "Xin lỗi ba vị, Trụ trì đang chủ trì đại hội siêu độ, mấy ngày tới sợ là không có thời gian để thiết đãi ba vị."
Đại hội siêu độ?
Ba người lại nhìn nhau, Nam Côn Luân nhìn quanh một vòng, trong chùa còn có một số cư dân ở trong trấn đang đi lại.

"Không biết chúng ta có thể đi tham quan ở đây được không?"
Nam Côn Luân hỏi, vị tiểu hòa thượng kia ôn hòa cười cười, nói: "Tất nhiên có thể, thí chủ mời tự nhiên."
Vị tiểu hòa thượng kia nói xong, liền trở về trong điện, bộ dáng giống như vô cùng bận rộn, mà ba người ở trong chùa đi dạo khắp mọi nơi, một số người ở trong trấn nhìn thấy ba người, vẫn vô cùng sợ hãi, tránh còn không kịp.

Phó Vân Mặc cùng Dạ Khê Hàn cũng không thèm để ý, chỉ là nhìn mọi nơi ở Thiên Bình tự to như vậy, mọi nơi đều có một số điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ, mà những điêu khắc đó có một câu chuyện xưa, chính là ghi lại câu chuyện thần thoại ở Phật giáo ở phía Nam.

Phó Vân Mặc bị bức phù điêu này hấp dẫn, nhìn đến xuất thần, mà Dạ Khê Hàn ở một bên vẫn xem xét khắp mọi nơi, giữa cánh mũi cũng có mùi hương của nhang vờn quanh, một không gian yên tĩnh, ngược lại không giống như một nơi có làm một số hành vi dơ bẩn...!
Mà Nam Côn Luân tự mình đi tới, cố ý hay vô tình mà đi tới tòa tháp đại điện đang có trăm người đang niệm kinh, sau đó tập trung nhìn vào trong, chỉ thấy có ba vị hòa thượng mặc áo cà sa dẫn theo một đám đông người thiện nam tín nữ đang niệm [Vãng Sinh chú], mà trước mặt của bọn họ đặt một số y phục, giống như đó là di vật cần dùng đến để siêu độ người chết.

Nam Côn Luân xem xong, thấy một người cũng yên lặng mà nhìn giống mình, liền mượn cơ đi qua hỏi thăm: "Đại thúc, trong đại điện đang siêu độ ai vậy?"

Thanh âm của Nam Côn Luân cực nhỏ, vì không muốn quấy rầy đến tiếng tụng kinh ở trong đại điện.

"Còn không phải là người ở trong trấn bị sát hại sao...Từ sau khi...từ khi chuyện đó phát sinh, Thiên Bình tự và An Ninh tự mỗi tháng đều sẽ làm đại hội siêu độ, giúp người chết tụng kinh siêu độ..."
Vị đại thúc kia than một tiếng, biểu tình đau thương, sợ là trong lòng cũng có ký ức không mấy vui vẻ gì.

Nam Côn Luân gật đầu, không hỏi thêm nữa, dù sao đây cũng là vết thương của người khác.

Thiên Bình tự rất lớn, trước đại điện đang tụng kinh, hậu đường thì còn có người đang bái tượng Phật, thiên thính* có chỗ để nghỉ ngơi, còn một số nơi trống trải đều đặt tượng Phật và phù điêu, hậu viện lại nơi người của Thiên Bình tự cư trú, còn có một phòng bếp, nơi đó đều không phải là chỗ tùy tiện có thể vào được.

*偏厅–Thiên thính.

Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên.

Ba người đi dạo trong chốc lát, liền đi tới thiên thính, ngồi xuống nghỉ ngơi, trong phòng có có một số cư dân khác, tăng thêm nhiều phần sức sống, so với không khí ở trong trấn tốt hơn nhiều.

Ba người lại không dám uống trà, mà uống nước bản thân mang bên người, dù sao nơi này thoạt nhìn không có hiềm nghi, nhưng vẫn là phải cẩn thận một chút.

"Đại thẩm, Trụ trì của Thiên Bình tự thật tốt, mỗi tháng đều chủ trì đại hội siêu độ một lần, thật là thiện tâm a!"
Loại chuyện lôi kéo làm quen này đương nhiên là để Phó Vân Mặc làm, hơn nữa hắn lớn lên lại đẹp trai, nói chuyện với một số đại thẩm có tuổi rồi, hoàn toàn không có khó khăn gì, ngược lại là Dạ Khê Hàn chắc làm không được loại chuyện này, dù sao mặt của nàng lạnh lùng quá đi, sợ sẽ dọa cho người ta chạy mất dép, nàng lớn lên rất đẹp, nhưng khí chất lại quá lạnh lùng.

"Đúng vậy, Trụ trì hắn ta thực sự rất tốt, chủ trì đại hội siêu độ cho người trong trấn mà không lấy phí gì cả...Ôi..."
Đại thẩm này giống như bị đụng đến chuyện thương tâm gì đó, cúi đầu, đôi mắt đen ảm đạm rũ xuống.

"Trụ trì còn xuống núi để trông thấy những người qua đó, làm cho đôi tay đều chồng chất vết thương."
"Chồng chất vết thương?"
Nam Côn Luân vừa hỏi, Phó Vân Mặc và Dạ Khê Hàn lập tức đánh lại tinh thần, chăm chú nghe.

"Ừ...Trên người mấy ngươi vãng sinh (người chết) đó có độc, Trụ trì chạm vào liền bị thương, vết thương đó rất khó coi, bản thân Trụ trì lại nói không sao."
"Những vết thương đo, là sau khi đi nhìn người vãng sinh mới xuất hiện sao?"
Nam Côn Luân tiếp tục hỏi, mà vị đại thẩm chỉ trả lời một câu: "Chắc là vậy..."
Chắc là...vậy sao?
Nam Côn Luân quay đầu nhìn về phía Phó Vân Mặc đang chăm chú, chỉ thấy nàng ấy cũng đang nhìn mình....!
Tiểu Lý chưởng quầy từng nói qua, người luyện độc, tay sẽ bởi vì thường xuyên tiếp xúc với độc vật, chính vì vậy mà vết thương chồng chất thậm chí thối rữa...!
--------Hết chương 89------.