Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 79: Là Người Của Ngươi






"Nữ ma đầu...người từ nay về sau sẽ là của ta sao?"
***********
Phó Vân Mặc bị nhịp đập của trái tim làm tỉnh táo lại, nàng ngồi đậy, lại phát hiện Dạ Khê Hàn đang ôm nàng, bình sứ vốn dĩ đã bị Dạ Khê Hàn nắm trong tay, không biết từ khi nào đã lăn về phía bên kia giường.

"Ta...bị thương mà."
"Ừ...".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài |||||
"Ngươi...thả tay ra trước đi..."
"Không muốn..."
Ngữ khí cự tuyệt của Dạ Khê Hàn tựa như mang theo tính khí trẻ con, nhưng đôi mắt lại hàm chứa sự quyến rũ khó cưỡng, làm Phó Vân Mặc trong nhất thời không có cách nào tự kiềm chế được mà trầm luân vào đó.

"Không phải cần thoa dược sao?"
Phó Vân Mặc ôn nhu hỏi, Dạ Khê Hàn nghe thấy, khóe miệng gợi lên một nụ cười, một cái xoay người, lại đem Phó Vân Mặc áp dưới thân, Phó Vân Mặc chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, bản thân đã nằm dưới vị kia.

"Tất nhiên là phải thoa dược rồi."
Dạ Khê Hàn nghiêng thân mình, giơ tay cầm lấy bình sứ đã lăn đến một góc giường.

Dạ Khê Hàn ngồi ngay ngắn, dùng chân khóa lấy vòng eo của Phó Vân Mặc, cầm lấy bình sứ lắc lư ở trong tay, nói: "Kéo vạt áo xuống."
Phó Vân Mặc hiện giờ là tiến thoái lưỡng nan, đành phải chậm rãi kéo vạt áo xuống, lộ ra chiếc yếm màu trắng, mà dưới yếm trắng là một mảng màu tím đen, nhìn đến chỗ này, Dạ Khê Hàn nhíu chặt mày.

"Ta sẽ không buông tha cho kẻ đó."

Sự khó chịu tích tụ ở trong lòng, cũng vẫn tồn tại sự sợ hãi, nếu bản thân không tới kịp thì sao, sợ là Phó Vân Mặc sẽ trở thành hồn ma dưới kiếm của kẻ đó.

Kẻ đó lần lượt mang những thứ bản thân quý trọng ở bên người cướp mất đi, lúc trước là Hạ gia, hiện tại là Phó Vân Mặc, Dạ Khê Hàn không muốn lại mất đi.

Dạ Khê Hàn mở bình sứ ra, bên trong chứa từng mùi thảo dược, không khó ngửi, nhưng cũng không dễ ngửi, làm cho Phó Vân Mặc không nhịn được mà nhăn mày.

Dạ Khê Hàn đem dược rải lên trên tay một ít, sau đó chậm rãi đặt xuống trên ngực của Phó Vân Mặc mà xoa nắn, nàng cũng không dám dùng quá sức, sợ sẽ làm đau Phó Vân Mặc.

Phó Vân Mặc nhìn bộ dạng rất cẩn thận của Dạ Khê Hàn, không ngăn được cười, nói: "Cảm giác được thoa dược thế này, thật là kỳ lạ."
Dạ Khê Hàn nhìn Phó Vân Mặc kia vô tâm vô phế mà tươi cười, mày hơi chau lại, khóe miệng lại gợi lên một nụ cười nguy hiểm.

"Chỗ nào kỳ lạ?"
Tay của Dạ Khê Hàn tựa hồ có chút không an phận, Phó Vân Mặc trong phút chốc cả người có chút đờ đẫn, nói: "Không...không có gì, rất bình thường."
Phó Vân Mặc có thể cảm giác được sự ấm lòng từ lòng bàn tay kia đang lượn lờ ở giữa ngực, động tác này làm cho cả người giống như bị mất hết khí lực, tim lại bắt đầu đập kịch liệt hơn, cuối cùng bất đắc dĩ, nàng bắt lấy bàn tay của Dạ Khê Hàn.

"Ta thấy vậy được rồi?"
Lúc Phó Vân Mặc đỏ mặt nói ra những lời này, thanh âm cũng có chút khàn khàn, miệng khô lưỡi khô cảm giác không thoải mái lắm.

"Phải không?"
Dạ Khê Hàn rút tay về, ngón tay hướng về giá cắm nến mà phóng ra, ánh nến kia lại bị dập tắt, nháy mắt, toàn bộ gian phòng chìm vào bóng tối, bởi vì không nhìn thấy, những giác quan khác càng thêm mãnh liệt hơn.

"Phó Vân Mặc....Điếm tiểu nhị..."
Phó Vân Mặc nghe thấy thanh âm của Dạ Khê Hàn, sau đó cảm giác một luồng hơi thở ấm áp phả lên trên mặt của mình, cánh môi của Dạ Khê Hàn chuẩn xác tìm tới môi của mình, tư vị quá ngọt ngào, Phó Vân Mặc kiềm chế không được, cử động cơ thể chồm tới, ôm Dạ Khê Hàn vào trong lòng, cùng nhau triền miên....!
"Nữ ma đầu...người từ nay về sau sẽ là của ta sao?"
Tách khỏi cánh môi, Phó Vân Mặc sâu kín hỏi, thanh âm khàn khàn, nghe kỹ lại sự gợi cảm cùng kiềm chế lại tăng lên vài phần, nó giống như Dạ Khê Hàn gặp phần cuộc khảo nghiệm lớn nhất thế gian này.

"Hiện tại, về sau, đều là của ngươi."
Dạ Khê Hàn chủ động dâng lên đôi môi, liều chết mà triền miên...!
Phó Vân Mặc không tiếp tục nói nữa, nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ôn nhu thuộc sở hữu từ Dạ Khê Hàn.

Quãng đời còn lại có ngươi rồi, là trời cao ban cho ta sự ôn như lớn nhất.

Ban đêm bị lửa tình thêu đốt, tồn tại một chút lý trí cũng bị cắn nuốt lấy, giống như ngọn lửa đang thêu đốt ở yết hầu, không còn gì nữa.

Ngày tiếp theo, Phó Vân Mặc tỉnh lại trước, cả người đều có chút mệt, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt liền đỏ lên, quay đầu lại nhìn về phía mép giường, chỉ thấy người nọ đang ngủ ở đối diện mình, gương mặt rất xinh đẹp kia, làm tâm tình không nhịn được mà trở nên sung sướng.

Nhưng mà Phó Vân Mặc nhìn xuống thêm một chút nữa, mặt lại đỏ lên lần nữa, nàng theo bản năng đem chăn kéo lên, lại không ngờ bởi vì hành động như thế làm người nọ thức giấc.

"...Không mệt sao?"
Dạ Khê Hàn chỉ nhẹ nhàng hỏi ra ba chữ, Phó Vân Mặc còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Dạ Khê Hàn lại nhắm hai mắt lại, dựa dầu vào lòng ngực của Phó Vân Mặc, rồi nói tiếp: "Để ta ngủ thêm một lát nữa đi."
"Ừ..."
Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy được sự ấm áp tràn trề ở trong lòng, nhắm hai mắt lại, cùng với Dạ Khê Hàn tiến vào giấc mộng...!
Qua một canh giờ, hai người mới từ từ tỉnh lại, lúc Dạ Khê Hàn mặc y phục vào, Phó Vân Mặc thấy vết máu đã khô ở hai nơi trên giường, không chịu được lại đỏ mặt.

"Nữ ma đầu..."
Chịu đựng sự khó chịu, Phó Vân Mặc từ phía sau ôm lấy Dạ Khê Hàn vào trong lòng.


"Sao thế?"
Dạ Khê Hàn nhẹ nhàng cười, lại không né tránh cái ôm ấp của Phó Vân Mặc.

"Không gì, chỉ muốn ôm ngươi thôi."
Phó Vân Mặc để đầu gác lên vai của Dạ Khê Hàn, sau đó hô hấp nhẹ nhàng phả lên trên cổ của Dạ Khê Hàn.

"Hiện tại có thể tin được chưa, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi?"
Dạ Khê Hàn duỗi tay ra, đem tay của Phó Vân Mặc quấn lấy vòng eo của mình, cử chỉ dịu dàng.

"Không phải không tin...chỉ là, Ôi, là lòng dạ ta hẹp hòi mà..."
Phó Vân Mặc nói không ra được cảm giác chua xót ở trong lòng, nhưng hôm nay, nàng lại có thể cảm nhận được sự kiên định của Dạ Khê Hàn.

"Cũng là ta không tốt..."
Dạ Khê Hàn rũ mắt, nhẹ nhàng xoay người lại, tránh thoát khỏi cái ôm của Phó Vân Mặc, cùng đối diện nhau.

"Trong lòng ta vẫn chưa buông bỏ được chuyện cũ, chỉ hy vọng, ngươi có thể ở bên cạnh ta cùng nhau vượt qua thôi..."
Tay Dạ Khê Hàn vuốt ve sườn mặt của Phó Vân Mặc, nói: "Ta cần ngươi..."
"Được..."
Sau khi hai người tĩnh dưỡng một chút, ăn mặc chỉnh tề lại, Dạ Khê Hàn liền nói muốn đi thăm tình huống của Hạ Lân, Phó Vân Mặc cũng đáp ứng, chỉ là đang lúc các nàng chuẩn bị ra khỏi thành, đoàn người của Ninh Viễn Hành lại mang theo Hạ Lân tiến vào trong thành.

Hạ Lân được Tào Hàn dùng ngân châm phong bế kinh mạch cả người, tiến vào trạng thái hôn mê, mà hắn lại được Ninh Viễn Hành cõng vào trong thành, Tào Nhất Sư ở phía sau đỡ lấy Tào Hàn đi theo sau.

"Dạ Giáo chủ!"
Sau khi Ninh Viễn Hành nhìn thấy Dạ Khê Hàn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn còn sợ Dạ Khê Hàn sẽ một đi không trở lại
"Ân, tình trạng của hắn thế nào rồi?"
Dạ Khê Hàn hỏi, mà người mở miệng lại là Tào Hàn: "Ta cần vào trong thành tìm chút thảo dược, mới có thể tiếp tục thi châm."
Tào Hàn nói xong, khịt khịt cái mũi, nói: "Phó Vân Mặc?"
Phó Vân Mặc nghe thấy Tào Hàn gọi tên mình, bỗng nhiên cả người cả kinh, lại mang theo vài phần kinh ngạc, bản thân còn chưa lên tiếng, người này làm sao lại biết mình đang ở đây?
"Có."
Phó Vân Mặc theo bản năng giơ tay lên, tựa như ý thức được hơi quá lố, lập tức để xuống, mà Ninh Viễn Hành thấy được nhịn không được mà cười ra tiếng.

Biết Phó Vân Mặc cùng Dạ Khê Hàn ở bên nhau, trong lòng Tào Hàn có thể đoán được vài phần, liền không nói nữa, mà đến lượt Tào Nhất Sư mở miệng.

"Trước tiên phải an bài một chỗ cho hắn, cũng hy vọng mọi người có thể giúp đỡ chuẩn bị một số thảo dược."
Tào Nhất Sư nói xong, liền đỡ Tào Hàn tiếp tục đi, mà Phó Vân Mặc lúc này mở miệng: "Ta dẫn đường cho!"
Cái thành trấn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, Phó Vân Mặc dẫn mọi người tới khách điếm, sau khi bố trí tốt cho Hạ Lân, Phó Vân Mặc cùng Dạ Khê Hàn gõ cửa phòng của Tào Hàn.

"Vào đi."
Thanh âm của Tào Hàn vẫn lạnh lùng như cũ, dựa vào tiếng bước chân, nàng cũng biết được người đến là ai.

Phó Vân Mặc đẩy cửa tiến vào, Dạ Khê Hàn cũng đi theo sau.

"Làm gì?"
Ngữ khí của Tào Hàn vẫn lạnh băng, tựa như thế gian này không có gì có thể vào trong mắt của nàng.


"Muốn hỏi Tào cô nương, tình trạng của Hạ Lân thế nào rồi?"
Vừa rồi ở trên đường, Tào Hàn chỉ nói ngắn gọn một câu, nói vậy nàng ta đối với tình trạng của Hạ Lân đã có hiểu biết bước đầu.

"Cổ, thứ tồn tại ở trong cơ thể hắn, dựa vào nội công cùng thể trạng, miễn cưỡng ở ranh giới sanh tử mà kéo về được, nhưng thành một quái vật không có lý trí không có bản tính, ta tạm thời biến hắn trở thành cổ nhân."
Tào Hàn ngồi ngay ngắn ở trước bàn, Phó Vân Mặc rất thức thời rót cho nàng ta một chén trà, để nàng ta tiếp tục nói.

"Không chế thần trí của hắn, là độc trở thành cổ, ở trong đầu của hắn, ta cần một chút thảo dược, phụ Tào lão nhân châm thuật, mới có tự tin có thể giảm bớt độc tính."
"Giảm bớt?"
Dạ Khê Hàn nghe được từ mấu chốt, hai từ "giảm bớt" này, làm Dạ Khê Hàn nghi hoặc.

"Ta nói rồi, ta không có cách để giúp hắn khôi phục lại như trước, bởi vì độc trong thân thể hắn đã dung hòa trong trong máu thịt, ta không cứu được hắn."
Tào Hàn nói thêm một câu: "Nếu không phải Phó Vân Mặc đến tìm ta cùng Tào lão nhân, ta mới không thèm đi chữa cho người không có thuốc nào cứu nổi đâu."
Dạ Khê Hàn nhíu mày, vừa tính nói gì đó, Phó Vân Mặc lập tức ngăn Dạ Khê Hàn lại, sau đó cười cười với nàng ta, nói: "Lần này thật sự rất đạ tạ ngươi, ta nợ ngươi một ân tình, có chuyện gì, có thể nói với ta, nếu ta làm được nhất định sẽ giúp ngươi."
Phó Vân Mặc nói xong, Dạ Khê Hàn liếc mắt nhìn Phó Vân Mặc, cuối cùng cũng không nói gì.

"Đi ra."
Tào Hàn hạ lệnh đuổi khách, tính tình của nàng ta, Phó Vân Mặc đại khái cũng có thể nắm chắc được vài phần, hiện tại nàng ta để mình đi ra ngoài, chính là không biết nên đối phó với sự nhiệt tình của mình như thế nào.

"Được được."
Phó Vân Mặc lập tức kéo Dạ Khê Hàn rời đi, Phó Vân Mặc dẫn người đi xuống lầu, Dạ Khê Hàn lúc này mới mở miệng.

"Thái độ thế kia của nàng ta, ngươi còn..."
Dạ Khê Hàn bực dọc nói, lời còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc liền nói: "Tào cô nương, không có ác ý đâu, nàng ta chính là ngoại trừ miệng nói không buông tha ai, kỳ thật là người rất tốt."
Phó Vân Mặc nói xong, đôi chân mày đẹp của Dạ Khê Hàn nhướng lên, ngữ điệu thản nhiên, nói: "Ồ? Xem ra ngươi rất rành nàng ta?"
"Không...không có, chỉ là từng tiếp xúc qua vài lần, hiểu biết sơ tính nết của nàng ta."
Phó Vân Mặc cảm thấy bản thân hiện tại đã đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, nữ nhân này nói ghen liền ghen, một chút phòng bị cũng không có...!
"Đi thôi, đi thăm Hạ Lân."
Dạ Khê Hàn nắm tay Phó Vân Mặc, lên lầu, đi vào một gian phòng khác, đây là phòng của Ninh Viễn Hành.

[Cốc cốc]
"Mời vào."
Thanh âm của Ninh Viễn Hành truyền ra, Phó Vân Mặc cùng Dạ Khê Hàn đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Hạ Lân nằm ở trong góc, nói: "Hắn có tỉnh lần nào chưa?"
Đôi mắt Dạ Khê Hàn lộ ra thần sắc đau lòng, người này từng là một người rất hào phóng khỏe mạnh, nhưng hiện tại thì...!
"Chưa từng, Tào cô nương hạ châm rất nặng, nói không thể để hắn tỉnh lại, tỉnh lại hắn lại càng thống khổ hơn."
Ninh Viễn Hành nói xong, Dạ Khê Hàn bỗng nhiên nghĩ tới lời nói vừa rồi của Phó Vân Mặc nói với mình, Tào Hàn chỉ là miệng không buông tha ai, kỳ thật....là người rất tốt...!
----------Hết chương 79---------.