Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 62: Phòng Chữ Địa Số Ba






"Chuyện là...ngươi có biết trong những người nữ ma đầu quen biết, có ai tên có chữ "Lân" không?"
********
"Xin...Xin lỗi."
Tiểu Lý chưởng quầy có vẻ có chút luống cuống tay chân, cầm khăn tay sạch sẽ ở bên cạnh bàn, đưa qua, sau khi Phó Vân Mặc nhận lấy cái khăn, đem vết nước trà trên mặt lau khô, mới nói: "Chuyện....Chuyện này, có thể trao đổi không?"
Tiểu Lý chưởng quầy thậm chí cảm thấy bản thân bị ảo giác, sau đó sắp xếp lại ý nghĩ một chút, nói: "Có...Có thể!"
Tiểu Lý chưởng quầy lập tức đem chuyện này viết xuống, Phó Vân Mặc cũng không dám xem thử hắn viết như thế nào, có trời mới biết, lúc nàng nói ra có bao nhiêu xấu hổ.

"Khụ khụ khụ..."
Sau khi viết xong, Tiểu Lý chưởng quầy làm thanh giọng, nhưng mà Phó Vân Mặc vẫn có thể thấy nét ửng đỏ trên mặt của Tiểu Lý chưởng quầy.

Tiểu Lý chưởng quầy có phải là người hâm mộ bách hợp không?
"Vậy ngươi muốn hỏi cái gì về Hạ gia?"
Tiểu Lý chưởng quầy hỏi, Phó Vân Mặc thu hồi suy nghĩ lại, thở dài, nói: "Kỳ thật ta càng muốn biết về Dạ Khê Hàn, chính là thân thể của nữ ma đầu."
Tiểu Lý chưởng quầy gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ, chỉ là ý cười nơi khóe miệng của hắn cũng để Phó Vân Mặc thấy rất rõ ràng.

Nha, Tiểu Lý chưởng quầy chắc chắn là hâm mộ bách hợp rồi!
"Dạ Khê Hàn, tên thật là Hạ Khê Hàn, nghe nói vị đương gia của Hạ gia ở bên một dòng suối lạnh băng tìm thấy nàng ta, liền nhận nuôi là con gái nuôi, nuôi nấng nàng ta trưởng thành.


Mà lúc ấy Hạ Khê Hàn được người giang hồ ca tụng là đại mỹ nhân, khí chất dịu dàng, là nữ thần mà mọi người đều tha thiết muốn có được."
Khí chất dịu dàng? Hả? Phó Vân Mặc cảm thấy lỗ tai của mình xuất hiện vấn đề rồi!
"Nhưng mà khi đó Hạ Khê Hàn không luyện võ công, nhưng mà nàng ta đối với võ học có sự lĩnh ngộ cực cao, thường có thể tạo ra một số lập luận sắc bén, [Phong tuyết thất tuyệt] chính vì vậy mà được tạo thành, cũng chỉ có nàng ta có thể nắm chắc được, mới có thể làm [Phong tuyết thất tuyệt nghe tiếng là sợ vỡ mật."
Nói thật, Phó Vân Mặc cũng đã lĩnh giáo qua [Phong tuyết thất tuyệt] một lần rồi, chính là ở vách núi ở Diêm Vương cư lần đó, Thoát Cốt kiếm kia bay tới, góc độ hoàn toàn ngoài dự đoán, ngay cả Nam Côn Luân cũng chưa kịp phản ứng lại, cũng may vũ khí của mình kịp thời hóa thành dạng xòe ô, nếu không thì chết rồi.

"Về sau Hạ gia bị diệt môn, lúc ấy Hạ Khê Hàn đến Lân trấn nên mới tránh được một kiếp nạn, chờ đến lúc nàng ta quay về, người Hạ gia cơ hồ đều biến thành thi thể, mà bắt đầu từ đêm đó, nàng ta đem họ của mình đổi thành Dạ, giống như thế giới của nàng ta, đều là một mảnh màu đen."
Tiểu Lý chưởng quầy dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Hạ gia tu luyện chính là [Cuồng thần quyết], cũng là tàn quyển của [Phong Vân quyết], trong tâm pháp có rất nhiều thiếu hụt, cho nên trước sau không có người dám luyện xong [Cuồng thần quyết], nhưng đây quả thật là công pháp vô cùng lợi hại, mà ta phỏng đoán hung thủ kia cũng muốn [Cuồng thần quyết] của Hạ gia."
Phó Vân Mặc nghe xong, đại khái cũng hiểu rõ Dạ Khê Hàn tại sao lại bất chấp muốn luyện [Cuồng thần quyết], cũng rất bất chấp muốn có được [Phong Vân quyết], bởi vì nàng ấy muốn báo thù, bởi vì thân phụ của nàng ấy, vì máu của gia tộc nàng ấy....!
"Nữ ma đầu trở thành bộ dạng hiện tại thế này, cũng là vì chuyện Hạ gia bị diệt môn sao?"
Bỗng nhiên, Phó Vân Mặc rất muốn được nhìn thấy nữ ma đầu, muốn thay nàng ấy xóa bỏ đi tịch mịch và nỗi cô đơn kia.

"Khả năng rất lớn, cũng bắt đầu từ khi đó, Dạ Khê Hàn thay đổi họ, tu luyện [Cuồng thần quyết], tự nghĩ ra [Phong tuyết thất tuyệt], sáng lập ra Dạ Nguyệt thần giáo, quanh năm luôn điều tra Triệu gia, cũng chính là gia tộc nắm giữ [Phong Vân quyết] trong tay, còn có cho dù chuyện Hạ gia bị diệt môn, nhưng do thủ đoạn hành sự của bọn chúng cũng quá mức "sạch sẽ lưu loát", cực kỳ tàn nhẫn, cho nên bị xem là Ma giáo."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, đem trà trên tay uống một hơi cạn sạch, giương mắt nhìn về phía Phó Vân Mặc đang lộ ra lo lắng, không ngăn được lộ ra một ý cười.

"Chuyện là...ngươi có biết trong những người nữ ma đầu quen biết, có ai tên có chữ "Lân" không?"
Phó Vân Mặc hỏi xong, Tiểu Lý chưởng quầy liền nhướng mày, cười nói: "Tất nhiên biết."
Phó Vân Mặc nhìn Tiểu Lý chưởng quầy tươi cười giống như gian thương, híp mắt nói: "Cái này cũng muốn trao đổi tình báo khác?"
"Ân ân ~"
Tiểu Lý chưởng quầy gật gật đầu, Phó Vân Mặc hừ một tiếng, không ngăn được mắng Tiểu Lý chưởng quầy một câu "gian thương", khi ấy không biết mắt thế nào, làm sao lại cho rằng nam nhân hào hoa phong nhã này là người thành thật không biết mềm mỏng! Hắn quả thực chính là nhân tài kiệt xuất trong đám gian thương!
Phó Vân Mặc rất muốn biết người đó là ai, đầu óc rối loạn, mặt đỏ hồng nói: "Ta...là ta hôn nữ ma đầu trước...hôn lưỡi!"
Tiểu Lý chưởng quầy lập tức che lại miệng mũi của mình, cũng không biết là sợ chảy máu mũi, hay là sợ nước trà phun ra nữa.

"Khi đó nàng ấy bắt được ta, ta muốn bỏ thuốc mê nàng ấy sau đó rời đi, liền...liền lấy miệng chứa đan dược, đút vào!"
Phó Vân Mặc cảm gương mặt đều nóng bức, nhìn cũng không dám nhìn Tiểu Lý chưởng quầy, chỉ thấy hắn múa bút thành văn mà đem chuyện này viết xuống.

"Được rồi, ngươi nói người tên "Lân" kia, tên gọi là Hạ Lân, là thanh mai trúc mã của Dạ Khê Hàn, cũng là thiếu gia của Hạ gia, hai người họ vốn có hôn ước...nhưng mà, ngươi cũng biết Hạ Lân trong thảm án diệt môn của Hạ gia cũng đã chết theo rồi..."
Phó Vân Mặc nghe xong, bỗng nhiên liền ngây người, trong lòng giống như chứa một tảng đá nặng, làm cho nàng hít thở không thông.

"Ta hiểu được..."
Phó Vân Mặc đứng lên, Tiểu Lý chưởng quầy lại lập tức nói: "Đợi đã."
"Hử?"
Phó Vân Mặc có chút thất thần, nàng nhìn về phía Tiểu Lý chưởng quầy, hoàn toàn không có hứng thú.

"Hiện tại võ công của hai ngươi không tính là cao, nếu bây giờ đi điều tra các môn phái, nếu thật sự gặp được hung thủ thật sự, e rằng các ngươi sẽ đưa dê vào miệng cọp ta kiến nghị các ngươi nên bế quan tu luyện một năm, rồi hãy tiếp tục điều tra chuyện này, việc này rất có ích đối với các ngươi."

Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc rũ mắt trầm tư một lúc lâu sau, nói: "Được, chúng ta sẽ suy xét lại."
"Còn nữa!"
Phó Vân Mặc mới vừa tiến lên thêm một bước, Tiểu Lý chưởng quầy lại giữ người lại.

"Dạ giáo chủ hôm qua tới gặp ta, nói vậy hiện tại vẫn còn ở Thiên Cơ thành, ngươi có thể tìm nàng ta một lát."
Ý cười nên khóe miệng của Tiểu Lý chưởng quầy làm thế nào cũng không che đậy được, Phó Vân Mặc sắc mắt lại đỏ, nói: "Đa tạ."
Sau đó liền vội vã rời đi, trong đầu đều là tin tức nữ ma đầu đang ở Thiên Cơ thành...!
- ------------------
Phó Vân Mặc dẫn đầu về tới Tứ Hải lâu, Nam Côn Luân quả nhiên mang Viên Uyên ăn cơm ở Tứ Hải lâu, sau khi chào hỏi qua Lý nhân tinh, Phó Vân Mặc liền ăn chung, chỉ là nàng ăn uống cũng không ngon, trong lòng có quá nhiều chuyện, làm nàng không có cách nào yên tâm mà ăn cơm.

Phó Vân Mặc đem đề nghị của Tiểu Lý chưởng quầy nói cho Nam Côn Luân nghe, Nam Côn Luân cũng cảm thấy đáng suy xét, dù sao năng lực hiện tại của bọn họ quá yếu, nếu tới cửa điều tra, sợ là thật sự đưa dê vào miệng cọp.

Nhìn đại sảnh bận rộn như vậy, Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc nhớ đến nghề cũ, lập tức giúp Tằng Đại Tráng hỗ trợ châm trà châm nước cho khách, thời gian bận rộn, Phó Vân Mặc cảm thấy lại trở về khoảng thời gian trước kia, khi đó phiền não duy nhất chính là muốn xuyên trở về, hiện tại lại có rất nhiều phiền não, vẫn là lúc trước tốt hơn a!
"Điếm tiểu nhị! Mang rượu tới!"
"Tới đây!"
Phó Vân Mặc lập tức bưng bầu rượu cho người nọ.

"Điếm tiểu nhị! Mang bình trà tới!"
"Tới đây!"
Phó Vân Mặc liền làm chân chạy vặt, ở quầy Lý nhân tinh nhìn thân ảnh bận rộn của Nam Côn Luân và Phó Vân Mặc, hốc mắt của hắn liền ướt...!
Ai, người già rồi, luôn thích hoài niệm lúc xưa....không thể ngờ được hắn cũng mắc phải tật xấu này.

Buổi trưa trôi qua, khách điếm không còn bận rộn như vậy nữa, Phó Vân Mặc dựa vào trên quầy của Lý nhân tinh, tò mò hỏi: "Ôi Chưởng quầy, Trương Ma Tử đâu? Thế nào lại không thấy người?"
Lần này trở về, làm sao lại không thấy kẻ thù cũ của nàng, Phó Vân Mặc đã sớm cảm thấy kỳ lạ.

"Tức giận, bị mọi người nói vài câu, liền giận dỗi rời đi, nói muốn đi lang bạt giang hồ, nhật định phải trở nên nổi bật gì đó, về sau cũng không gặp người khác nữa."
Phó Vân Mặc nhìn trái nhìn phải không có ai, Nam Côn Luân dẫn Viên Uyên đi chơi, nàng liền hỏi thử: "Lấy năng lực của Thiên Cơ lâu của các ngươi, ta cũng không tin ngươi không có đi tìm thử."
"Hứ, nha đầu thúi."
Lý nhân tinh trợn trắng mắt liếc Phó Vân Mặc một cái, nói: "Có đi tìm, hắn đi Nguyệt Lạc sơn trang, nghe nói còn sống không tệ."
"Không phải chứ! Lại đi tìm đám ngụy quân tử kia, chắc không có bị Dạ Nguyệt thần giáo giết rồi chứ?"
Hiện tại Dạ Nguyệt thần giáo giết người của Nguyệt Lạc sơn trang, Phó Vân Mặc cũng chính là sợ Trương Ma Tử sẽ chết dưới đao của Dạ Nguyệt thần giáo.

"Không có, hắn sợ chết lắm, vẫn luôn ở trong Nguyệt Lạc sơn trang, chưa từng ra ngoài."
Lý nhân tinh nói xong, thở dài: "Hắn cứ như thế, e là không có đường lui, Nguyệt Lạc sơn trang có tên nào tốt lành chứ, một bước sai từng bước sai."
Lý nhân tinh cảm thấy có chút tiếc hận, dù sao hắn cũng cùng hắn ta làm tiểu nhị chung nhiều năm, nhưng mà hắn cũng không có cách nào can thiệp vào quyết định của hắn ta.


"Thôi bỏ đi Chưởng quầy, sống chết có số, có lẽ đây chính là mệnh của hắn."
Phó Vân Mặc nói xong, vừa định muốn cùng Lý nhân tinh uống chút rượu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, mà phòng chữ Địa số ba....!Dạ Khê Hàn đã từng ở qua, nàng ngẩng đầu lên nhìn lại, cửa phòng đóng chặt, cũng không biết có người ở hay không.

"Chưởng quầy, phòng chữ Địa số ba có người ở không?"
"Để ta tra thử...Ân...không có, ngươi cần sao?"
Phó Vân Mặc sau khi nghe xong, trầm mặc sau một lúc lâu, gật gật đầu, nói: "Ừ, ta cần."
"Trước kia sợ đến muốn chết, hiện tại lại thích căn phòng này rồi sao?"
Lý nhân tinh trêu ghẹo Phó Vân Mặc, Phó Vân Mặc "hứ" một tiếng, nói: "Sao mà trở thành lão nhiều chuyện thế này?"
Lý nhân tinh nhún vai, không tỏ ý kiến, tiếp tục gảy bàn tính trong tay, mà Phó Vân Mặc cầm chìa khóa Lý nhân đưa cho mình, mở phòng chữ Địa số ba ra....vẫn bài trí giống như cũ, phòng thì giống nhau...!
Nhưng mà người thì không còn....!
Khi đó nàng tiến vào căn phòng này đều cảm thấy chân mềm nhũn...không ngờ tới bây giờ lại...!
Phó Vân Mặc cười khổ, chẳng lẽ đây là duyên phận trời cao an bài sao? Thật là làm người ta nghĩ trăm lần cũng không ra.

Phó Vân Mặc đem tay nải đặt xuống, cầm Vân Trung Tiên của mình đi ra cửa tìm Nam Côn Luân, mà tư tâm của nàng cũng hy vọng có thể gặp được Dạ Khê Hàn.

Phó Vân Mặc ở trên đường Huyền Vũ tìm được Nam Côn Luân và Viên Uyên, hai người đang đi dạo mua chút đồ ăn, một bên vừa ăn vừa đi dạo, mà sau khi Phó Vân Mặc gia nhập vào, ba người trở nên càng thêm náo nhiệt, chỉ là Phó Vân Mặc có vẻ có chút thất thần, nhìn xung quanh, như là muốn nhìn xem có thấy được thân ảnh của Dạ Khê Hàn không.

Lúc sau, Phó Vân Mặc còn đến tiệm trà của Thẩm thúc uống trà, đó là nơi lần đầu tiên Phó Vân Mặc gặp được Dạ Khê Hàn, Thẩm thúc khi đó còn run bần bật mà nói kiếm của nữ ma đầu còn dính máu, hiện tại nhớ đến, thật đúng là không phải hồi ức gì tốt cả.

- ------------------
Về đêm, Phó Vân Mặc, Nam Côn Luân và Viên Uyên ba người về tới Tứ Hải lâu, sau khi cùng đám bằng hữu ăn một bữa cơm ôn chuyện xong, mới từng người trở về phòng, vốn dĩ Viên Uyên cùng Phó Vân Mặc ở một phòng, nhưng Phó Vân Mặc đang luyện chiêu thứ hai của [Phong Vân quyết] ở giai đoạn cuối cùng, không thể bị quấy rầy, cho nên Viên Uyên liền tự mình thuê một phòng khác.

Phó Vân Mặc về tới phòng của mình, đốt sáng nến lên, nhìn phòng trống rỗng, bỗng nhiên có chút mất mát, nàng thở dài, đẩy cửa sổ ra, muốn hóng gió, đem mùi rượu cùng hờn dỗi trên người đều thổi tan đi, lại không ngờ, sau khi nàng đẩy cửa sổ ra, lại thấy ở mái ngói ở phòng đối diện có một người đang ngồi, mà người nọ đang nhìn thẳng về phía mình.

Ý cười lạnh băng nơi khóe miệng của người nọ dưới ánh trăng dần dần trở nên ôn nhu....!
Mà Phó Vân Mặc bỗng nhiên có một loại vui sướng lan tràn khắp toàn thân, sương mù ở trước mắt dần dần tăng lên....!
----------Hết chương 62---------.